Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 12: Tớ chỉ thích xài hàng nội địa thôi (1)




Đợt kiểm tra sức khỏe của Bắc Hàng đã diễn ra sớm hơn một tuần, nên thời gian một tuần sau khi kết thúc kiểm tra sẽ là thời gian rảnh rỗi của mọi người, Nhan An lập tức mua vé tàu cao tốc để về Châu An một chuyến.

Nhan An là người gốc ở Bắc Thành này, còn thị trấn Châu An chỉ là nơi lão Lương mẹ cô chọn để làm nơi dưỡng lão, sau khi bố cô qua đời, lão Lương cũng dọn về đó luôn.

Đất ở Châu An là đất đen, núi cũng là núi đen, loại nền đất này cứng đến nỗi không thể đào bới cũng không thể đục đẽo được gì.

Thị trấn này cũng là một nơi khá khô hạn, một năm bốn mùa cũng không mấy khi có mưa. Vì những lý do về khí hậu và địa chất như vậy, nên việc phát triển kinh tế ở đây gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí đến ngành du lịch cũng phát triển không được, nhưng lão Lương nhà cô lại thích chọn một nơi không có chút gì nổi bật để để nghỉ hưu giữa đất nước Trung Quốc rộng lớn và giàu có này.

Giá cả đồ dùng và nhà đất ở Châu An rất rẻ, lão Lương dễ dàng mua được một căn nhà cũ kèm theo một mảnh vườn nhỏ, từ nhỏ Nhan An đã thích nghịch ngợm ở đây nên khu vườn bây giờ trông có chút nhỏ bé chật chội.

Trước khi về, Nhan An cũng không nói trước với lão Lương, nên khi đến nơi cô gõ mãi vào cánh cửa gỗ mới có người ra mở.

Happy đã đứng sẵn sau cửa dùng móng vuốt cào cửa, sau đó lại giúp cô đi gọi người, lúc này cửa vừa mở ra, nó lập tức từ trong nhà phóng ra, vây quanh Nhan An vồ vập lấy cô.

Lúc nhìn thấy Nhan An, bà Lương Tú Hồng hơi sửng sốt một chút, sau đó bất giác nhíu mày: "Trở về sao không nói trước với mẹ một tiếng?"

Nhan An có chút cạn lời với lão Lương nhà mình: "Mẹ có thể đừng có tỏ ra ghét bỏ con gái mình như vậy được không?"

Bà Lương: "Đương nhiên phải ghét bỏ rồi, con gái con đứa có thời gian thì phải đi đây đi đó mà mở rộng tầm mắt, chứ trở về cái nơi nghèo kiết hủ lậu này làm gì hả?"

Nhan An: "Con không muốn đi đâu cả, chỉ muốn về chơi với mẹ mấy ngày thôi cũng không được nữa ạ?"

Bà Lương: "Mẹ ở một mình càng tự do."

Nói xong bà liền quay vào nhà: "Nhanh kéo Happy vào nhà, nó dạo này hoang dã lắm, toàn nhân lúc mẹ không chú ý là chạy ra ngoài."

Khi thấy lão Lương quay vào nhà, khóe miệng Nhan An hơi mím lại.

Happy thuộc loại chó samoyed, nếu như tính tuổi của nó theo cách tính của con người, thì tuổi của nó là lớn nhất trong nhà.

Nó là con chó mà lão Lương mang về trong dịp Tết của nhiều năm về trước, năm đó bố cô vì chấp hành nhiệm vụ trong đội bay nên không về nhà, lúc đó lão Lương nghe điện thoại xong liền ra ngoài, lúc về lại ôm thêm một quả cầu tuyết Happy.

Lúc đó bà nói với Nhan An, tên nó là Happy.

Và sau đó Happy đã làm bạn với bà trải qua rất nhiều dịp năm mới.

Đối với ký ức từ mười năm trước, có nhiều chuyện bây giờ Nhan An cũng chỉ nhớ được mang máng mà thôi.

Cô chỉ nhớ lúc đó có hỏi lão Lương là tại sao nhà những đứa trẻ khác có thể đoàn viên vào dịp tết mà bố cô lại không về?

Lúc đó bà chỉ nói là bố cô đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng ở trên bầu trời, cô chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nếu nhìn thấy máy bay bay qua, thì rất có thể đó là máy bay bố cô đang lái đến những nơi đang cần sự giúp đỡ của ông.

Nhưng Tết thì có nơi nào còn cần sự giúp đỡ của bố cô chứ?

Nhan An của năm đó chưa hiểu được nhiều như vậy.

Sau đó lúc cô hiểu được và lên mạng tra cứu Tết năm đó bố cô đi đâu?

Thì xem được tin tức đêm ba mươi tết năm đó, phương bắc tuyết rơi nhiều, khiến một thôn nhỏ bị vùi trong tuyết, người và xe đều không thể tiếp cận được, nên đội không quân được điều đến để cứu trợ khu vực bị hại.

Từ đó, năm qua năm, Happy từ một con chó nhỏ đã trở thành một con chó già nua nhút nhát, người được nó làm bạn cũng đã già mất rồi.

Nhan Chí Quốc đã mất được sáu năm, sáu năm này lão Lương hầu như luôn ở trong căn nhà cũ này, bà thường chỉ dùng một chiếc kẹp tóc búi tóc lên, mặc quần áo bằng vải lanh, trồng đầy hoa cỏ trong vườn và chăm sóc Happy.

Nhan An xuất ngoại du học mất mấy năm, mỗi năm về nước cũng chỉ có thể đến đây thăm bà một tháng.

Nhan An và Happy, một người một chó lúc thì yên tĩnh vui vẻ, lúc lại trêu chọc nhau đến mức nhà cửa không yên.

Còn lão Lương nhà cô vẫn luôn giữ dáng vẻ chẳng màng thế sự.

Tính cách của bà dường như bẩm sinh đã thích yên tĩnh.

Bà ấy bây giờ cũng giống y hệt như hồi ông Nhan Chí Quốc còn sống, thay đổi duy nhất chính là tóc mai bà giờ đã nhuốm bạc.

Thực ra tính cách của Nhan An cũng có phần giống mẹ mình.

Cô từ nhỏ đã học được cách sống độc lập, sau khi lớn lên, cô từ "phải chấp nhận" chuyển sang "hưởng thụ" cách sống này.

Nhan An thích ở một mình, lúc du học ở nước ngoài, chỉ cần có ngày nghỉ, cô sẽ một mình đi du lịch, tùy tiện đến một nơi nào đó cũng được.

Và mặc dù có thể hưởng thụ cuộc sống độc lập, nhưng Nhan An cũng thích náo nhiệt, có lúc cô sẽ chọn đi đến những nơi náo nhiệt đông vui, và kết bạn với những người cũng thích náo nhiệt giống mình.

Nhưng lão Lương thì vẫn luôn chọn sống trong thế giới yên tĩnh của mình.

Mặt trời vào đầu giờ chiều khá ấm áp, nên hai mẹ con cô liền ngồi trong vườn hoa nhỏ phơi nắng.

Nhan An đột nhiên cảm khái hỏi mẹ mình: "Mẹ, mẹ có thích những nơi náo nhiệt không?"

Bà Lương nghe vậy liền mỉm cười và nói: "Con người ai chả thích nơi náo nhiệt."

Nhan An: "Vậy sao mẹ lại dọn đến Châu An này ạ? Ở đây cũng giống như mẹ nói đấy, nghèo kiết hủ lậu, đến một nơi đông vui náo nhiệt cũng không có."

Bà Lương: "Bởi vì nền đất ở đây cứng, khiến cho mẹ cảm thấy bước đi ở đây mới có cảm giác chân thật, vững vàng."

Nhan An giẫm chân mấy cái, đúng là cứng thật.

Bà Lương: "Đợi sau này con bay nhiều lần hơn thì sẽ hiểu thôi."

Nhan An ở lại Châu An bốn ngày, trước khi rời đi cô đã vào phòng thắp hương cho ông Nhan Chí Quốc.

Khung ảnh bằng gỗ của bố cô vẫn sạch sẽ bóng loáng, bên trên còn lưu lại dấu vết bị mài bóng do được lau chùi cẩn thận hàng ngày.

Nhan An kéo hành lý rời ra khỏi cánh cửa gỗ, lão Lương tiễn cô, còn Happy thì bị nhốt trong nhà đang sủa ầm ĩ.

Hôm nay Nhan An mặc một cái áo phông cổ tròn nhìn khá phổ thông, bởi vì nóng nên cô còn bối tóc lên. Mặc dù cổ áo không rộng, nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể nhìn thấy dấu vết hơi mờ trên cổ bị lộ ra ngoài, vẫn khá bắt mắt.

Ánh mắt bà Lương lướt qua, sau đó đột nhiên hỏi cô: "Mấy năm nay học ở nước ngoài, có để ý đến ai không?"

Nhan An lắc đầu: "Con cũng muốn có lắm, cũng muốn hẹn hò ạ."

Bà Lương mỉm cười, bà cũng không hỏi gì thêm mà chỉ nói: "Không vội đâu, hãy cứ chọn người mà con thích ấy, đây mới là điều quan trọng nhất."

Nhan An gật đầu đáp "vâng".

Sau đó, bà lại nói tiếp: "Sau này không cần phải về thăm mẹ thường xuyên đâu, mẹ có cuộc sống của mẹ, lại có cả Happy làm bạn, con về đây chỉ tổ thêm phiền phức thôi."

Nhan An bực bội "hừ" một tiếng, cô đúng là cạn lời luôn với mẹ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.