Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 91




Vậy là cả một đường về Dao Uyển, Cố Tư Bạch chỉ ôm cô, thi thoảng cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô và hôn nhẹ lên tóc cô, ngoài ra

không có hành động quá mức nào khác.

Quân Dao cũng biết anh đang cố gắng kìm chế ham muốn của bản thân, vì vậy chỉ im lặng lắng nghe tiếng nhạc văng vẳng trong xe.

Về đến Dao Uyển, Cố Tư Bạch mở chiếc xe lăn để trong cốp xe ra, rồi bế Quân Dao đặt lên đó.

Quân Dao ngước nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, ánh nắng ấm áp, mùi cây cối, mùi cỏ dại, cảm nhận hơi thở cuộc sống cuồn cuộn xung quanh mình.

“Thật tuyệt!”.

Cô thì thầm, mới nằm viện có vài ngày mà cô đã thấy bức bối lắm rồi.

Người ta nói đại nạn không chết ắt có phúc, không biết sau này có phúc không, nhưng cô chỉ mong có thể lại được sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên cạnh Cố Tư Bạch, như vậy là đủ rồi.

“Thiếu phu nhân, hôm nay cô muốn ăn gì, để Tiểu Hoa làm nè”

Được về nhà Quân Dao cảm thấy rất vui, đột nhiên cũng thèm cảm giác bữa cơm mang hương vị gia đình, vì thế nói.

“Vậy phiền cô nấu cho tôi món canh nấm, sườn xào chua ngọt, cá chép om dưa, rau cải luộc, Ừm… cả bánh táo nữa nhé”

Quân Dao liệt kê một loạt những món cô thích.

Tiểu Hoa cười tít mắt gật đầu.

“Tôi đi làm ngay đây, lát nữa sẽ có cơm ngon cho thiếu phu nhân”

“Cô nhóc này được việc đó chứ? Tuổi còn nhỏ mà làm được rất nhiều chuyện” Cố Tư Bạch gật gù khen.

“Đúng vậy, em thấy Tiểu Hoa rất giỏi.” Quân Dao thật lòng tán thưởng cô gái này, giỏi giang hơn cô nhiều.

Nhưng anh khen cô ấy như vậy không SỢ em ghen à?” Cô lém lỉnh hỏi lại.

Cố Tư Bạch hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh quỳ một chân xuống để ngồi đối diện với cô, mỉm cười.

“Anh mong còn không được, em mau ghen đi, thể hiện em yêu anh phát điên đi.”

Cô bật cười trước dáng vẻ này của anh, đưa tay cốc nhẹ lên trán anh.

“Trẻ con, mau đưa em vào nhà nào.”

“Vâng, phu nhân” Nói rồi Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao vào trong.

Nhớ lại ngày đầu tới Dao Uyển này, Cố Tư Bạch ngồi xe lăn, cô đẩy, lúc đó anh còn sợ có nội gián trong Dao Uyển nên rất cẩn thận, phải mấy ngày sau khi điều tra cẩn thận từ trên xuống dưới anh mới yên tâm đi đứng bình thường.

Thật không ngờ chỉ vài tháng sau tình thế đã đảo ngược, là anh đẩy xe lăn đưa Quân Dao trở về Dao Uyển.

Cuộc đời thật nhiều sự trùng hợp đến kì quặc.

Quân Khải sau khi ra viện thì được Cố Tư Bạch sắp xếp cho một căn nhà hai tầng ở ngoại thành.

Mặc dù nói là ngoại thành nhưng cũng chỉ đi xe chừng hai mươi phút là tới, khu vực này cũng khá sầm uất.

Chính Quân Khải là người muốn về đây ở, ông ấy sợ sự xô bồ, bon chen ở khu trung tâm, nên nói muốn sống ở khu rìa một chút cho yên tĩnh.

Cố Tư Bạch sợ ông ấy không quen nơi quá ít người nên bảo trợ lý chọn căn nhà này, không quá ồn ào, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, ngay gần đó có chợ, siêu thị, hàng quán, gì cũng có.

Sáng nay ông ấy mang bình nước ra tưới đám cây con mới trồng ở trước sân.

Ông ấy cứ nghĩ mình sẽ chinh chiến trên thương trường, gây dựng sự nghiệp đến cuối đời, không ngờ cuộc sống có cú rẽ bất ngờ đến vậy, hất văng ông ấy ra khỏi quỹ đạo tưởng chừng quen thuộc.

Bây giờ mặc dù có vợ con đầy đủ, nhưng ông ấy lại sống một mình vò võ ở đây.

Một người bận rộn gần cả cuộc đời, đã quen với việc làm luôn chân luôn tay, quen Với những bữa tiệc giao tế lu bu, bây giờ võ võ một thân một mình quả thực vô cùng cô đơn.

Vậy là cả một đường về Dao Uyển, Cố Tư Bạch chỉ ôm cô, thi thoảng cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô và hôn nhẹ lên tóc cô, ngoài ra

không có hành động quá mức nào khác.

Quân Dao cũng biết anh đang cố gắng kìm chế ham muốn của bản thân, vì vậy chỉ im lặng lắng nghe tiếng nhạc văng vẳng trong xe.

Về đến Dao Uyển, Cố Tư Bạch mở chiếc xe lăn để trong cốp xe ra, rồi bế Quân Dao đặt lên đó.

Quân Dao ngước nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, ánh nắng ấm áp, mùi cây cối, mùi cỏ dại, cảm nhận hơi thở cuộc sống cuồn cuộn xung quanh mình.

“Thật tuyệt!”.

Cô thì thầm, mới nằm viện có vài ngày mà cô đã thấy bức bối lắm rồi.

Người ta nói đại nạn không chết ắt có phúc, không biết sau này có phúc không, nhưng cô chỉ mong có thể lại được sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên cạnh Cố Tư Bạch, như vậy là đủ rồi.

“Thiếu phu nhân, hôm nay cô muốn ăn gì, để Tiểu Hoa làm nè”

Được về nhà Quân Dao cảm thấy rất vui, đột nhiên cũng thèm cảm giác bữa cơm mang hương vị gia đình, vì thế nói.

“Vậy phiền cô nấu cho tôi món canh nấm, sườn xào chua ngọt, cá chép om dưa, rau cải luộc, Ừm… cả bánh táo nữa nhé”

Quân Dao liệt kê một loạt những món cô thích.

Tiểu Hoa cười tít mắt gật đầu.

“Tôi đi làm ngay đây, lát nữa sẽ có cơm ngon cho thiếu phu nhân”

“Cô nhóc này được việc đó chứ? Tuổi còn nhỏ mà làm được rất nhiều chuyện” Cố Tư Bạch gật gù khen.

“Đúng vậy, em thấy Tiểu Hoa rất giỏi.” Quân Dao thật lòng tán thưởng cô gái này, giỏi giang hơn cô nhiều.

Nhưng anh khen cô ấy như vậy không SỢ em ghen à?” Cô lém lỉnh hỏi lại.

Cố Tư Bạch hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh quỳ một chân xuống để ngồi đối diện với cô, mỉm cười.

“Anh mong còn không được, em mau ghen đi, thể hiện em yêu anh phát điên đi.”

Cô bật cười trước dáng vẻ này của anh, đưa tay cốc nhẹ lên trán anh.

“Trẻ con, mau đưa em vào nhà nào.”

“Vâng, phu nhân” Nói rồi Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao vào trong.

Nhớ lại ngày đầu tới Dao Uyển này, Cố Tư Bạch ngồi xe lăn, cô đẩy, lúc đó anh còn sợ có nội gián trong Dao Uyển nên rất cẩn thận, phải mấy ngày sau khi điều tra cẩn thận từ trên xuống dưới anh mới yên tâm đi đứng bình thường.

Thật không ngờ chỉ vài tháng sau tình thế đã đảo ngược, là anh đẩy xe lăn đưa Quân Dao trở về Dao Uyển.

Cuộc đời thật nhiều sự trùng hợp đến kì quặc.

Quân Khải sau khi ra viện thì được Cố Tư Bạch sắp xếp cho một căn nhà hai tầng ở ngoại thành.

Mặc dù nói là ngoại thành nhưng cũng chỉ đi xe chừng hai mươi phút là tới, khu vực này cũng khá sầm uất.

Chính Quân Khải là người muốn về đây ở, ông ấy sợ sự xô bồ, bon chen ở khu trung tâm, nên nói muốn sống ở khu rìa một chút cho yên tĩnh.

Cố Tư Bạch sợ ông ấy không quen nơi quá ít người nên bảo trợ lý chọn căn nhà này, không quá ồn ào, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, ngay gần đó có chợ, siêu thị, hàng quán, gì cũng có.

Sáng nay ông ấy mang bình nước ra tưới đám cây con mới trồng ở trước sân.

Ông ấy cứ nghĩ mình sẽ chinh chiến trên thương trường, gây dựng sự nghiệp đến cuối đời, không ngờ cuộc sống có cú rẽ bất ngờ đến vậy, hất văng ông ấy ra khỏi quỹ đạo tưởng chừng quen thuộc.

Bây giờ mặc dù có vợ con đầy đủ, nhưng ông ấy lại sống một mình vò võ ở đây.

Một người bận rộn gần cả cuộc đời, đã quen với việc làm luôn chân luôn tay, quen Với những bữa tiệc giao tế lu bu, bây giờ võ võ một thân một mình quả thực vô cùng cô đơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.