Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 88




Tiểu Hoa tức giận cắm phập con dao vào quả táo trên bàn, làm Quần Dao giật nảy mình.

Nhìn thấy nét mặt thay đổi của Quân Dao, Tiểu Hoa lập tức ý thức được hành động vừa rồi của mình đã dọa sợ thiếu phu nhân rồi.

“Hì hì, thiếu phu nhân đừng sợ, tôi nói giỡn thôi.

Cô mau ăn táo đi”.

Quân Dao gật đầu, cắn thêm một miếng táo.

Đúng là Tiểu Hoa không phải cô gái vui vẻ, đơn

thuần như vẻ bề ngoài, có lẽ cô đã quá xem thường Tiểu Hoa rồi.

Tiếng bước chân vang lên, một lát sau đã thấy CỐ Tư Bạch trở về, Tiểu Hoa vội đứng lên chào.

“Thiếu gia.”.

“Ừm, Tiểu Hoa, giúp thiếu phu nhân thu dọn đồ đạc rồi thay đồ, chúng ta về Dao Uyển.”

“Vâng”

Tiểu Hoa nhanh nhẹn thu dọn những đồ lặt vặt, thuốc men… của Quân Dao.

Cô ăn nốt miếng táo Tiểu Hoa đưa, nhìn anh.

“Táo nhà mình ngon quá” “Là anh trồng đấy!”

“Thật ư?”

“Ừm, trồng mấy năm rồi, năm nay mới ra bói, Tiểu Hoa nằng nặc đòi hái những quả đầu tiên.

mang vào cho em, xem xem, con nhóc này sắp coi trọng em hơn anh rồi.”

Tiểu Hoa nghe thấy thế thì đắc ý.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân là nóc nhà, tôi phải ôm chân nóc nhà chứ”.

Cả Cố Tư Bạch và Quân Dao đều phì cười trước so sánh này.

Sau khi thu dọn xong, Cố Tư Bạch đi ra ngoài, Quân Dao mặc dù chưa đi lại bình thường được nhưng cũng không cần nhờ Tiểu Hoa thay đồ giúp, mấy việc riêng tư này cô có thể tự xoay xở được, vì vậy Tiểu Hoa chỉ kéo rèm giường bệnh lại, đứng chờ cô.

Để thuận tiện sinh hoạt, Quân Dao mặc một chiếc váy hoa nhí xòe rộng cho thoải mái, mái tóc Cột nhẹ sau lưng, tràn đầy hơi thở thanh xuân, dịu dàng.

“Thiếu phu nhân, tôi biết tại sao thiếu gia say đắm cô thế rồi” Tiểu Hoa cảm thán.

Lời này khiến Quân Dao đỏ mặt, cúi đầu.

“Cô lại nói linh tinh gì thế?”

“Thật mà, thiếu phu nhân, tôi mà là đàn ông cũng sẽ phải lòng cô.

Thiếu phu nhân đẹp lắm đó, vẻ đẹp mong manh như sương gió, thanh thuần, thoát tục, nhìn vào là muốn bảo vệ rồi.

Tôi mà là đàn ông sẽ là tình địch của thiếu gia.”

“Ghê nhỉ, từ bao giờ con nhóc này ăn nói mạnh miệng vậy hả?” Cố Tư Bạch đứng dựa vào cửa, hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung.

“Hì, thiếu gia, tôi nói chơi thôi, nhưng cũng tại thiếu phu nhân đẹp quá mà.”

“Dĩ nhiên, vợ tôi mà.”

Cố Tư Bạch vui vẻ tiến tới, đỡ cô ngồi xuống xe lăn, đẩy đi.

Quân Dao xấu hổ đỏ ửng hai gò má, nhìn như trái đào phớt hồng càng khiến người ta muốn cắn một cái.

Đang đi ra hành lang bệnh viện, ba người bỗng đụng một người.

Người này mặc áo vest trắng, dáng vẻ lịch lãm, tiêu sái.

Cố Khang Dật nhìn thấy Quân Dao ngồi xe lăn được Cố Tự Bạch đẩy đi giữa hành lang bệnh viện, trái tim anh ta bỗng xao động.

Cô ngồi đó, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, gò má phớt hồng, chiếc váy hoa nhí xanh càng làm tôn thêm nước da trắng cùng vóc dáng mảnh mai, thanh thuần của cô.

“Tránh ra đi, chú đang cản đường chúng tôi đấy” Cố Tư Bạch lạnh nhạt lên tiếng.

Cố Khang Dật hơi chớp mắt, mỉm cười.

Tiểu Hoa tức giận cắm phập con dao vào quả táo trên bàn, làm Quần Dao giật nảy mình.

Nhìn thấy nét mặt thay đổi của Quân Dao, Tiểu Hoa lập tức ý thức được hành động vừa rồi của mình đã dọa sợ thiếu phu nhân rồi.

“Hì hì, thiếu phu nhân đừng sợ, tôi nói giỡn thôi.

Cô mau ăn táo đi”.

Quân Dao gật đầu, cắn thêm một miếng táo.

Đúng là Tiểu Hoa không phải cô gái vui vẻ, đơn

thuần như vẻ bề ngoài, có lẽ cô đã quá xem thường Tiểu Hoa rồi.

Tiếng bước chân vang lên, một lát sau đã thấy CỐ Tư Bạch trở về, Tiểu Hoa vội đứng lên chào.

“Thiếu gia.”.

“Ừm, Tiểu Hoa, giúp thiếu phu nhân thu dọn đồ đạc rồi thay đồ, chúng ta về Dao Uyển.”

“Vâng”

Tiểu Hoa nhanh nhẹn thu dọn những đồ lặt vặt, thuốc men… của Quân Dao.

Cô ăn nốt miếng táo Tiểu Hoa đưa, nhìn anh.

“Táo nhà mình ngon quá” “Là anh trồng đấy!”

“Thật ư?”

“Ừm, trồng mấy năm rồi, năm nay mới ra bói, Tiểu Hoa nằng nặc đòi hái những quả đầu tiên.

mang vào cho em, xem xem, con nhóc này sắp coi trọng em hơn anh rồi.”

Tiểu Hoa nghe thấy thế thì đắc ý.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân là nóc nhà, tôi phải ôm chân nóc nhà chứ”.

Cả Cố Tư Bạch và Quân Dao đều phì cười trước so sánh này.

Sau khi thu dọn xong, Cố Tư Bạch đi ra ngoài, Quân Dao mặc dù chưa đi lại bình thường được nhưng cũng không cần nhờ Tiểu Hoa thay đồ giúp, mấy việc riêng tư này cô có thể tự xoay xở được, vì vậy Tiểu Hoa chỉ kéo rèm giường bệnh lại, đứng chờ cô.

Để thuận tiện sinh hoạt, Quân Dao mặc một chiếc váy hoa nhí xòe rộng cho thoải mái, mái tóc Cột nhẹ sau lưng, tràn đầy hơi thở thanh xuân, dịu dàng.

“Thiếu phu nhân, tôi biết tại sao thiếu gia say đắm cô thế rồi” Tiểu Hoa cảm thán.

Lời này khiến Quân Dao đỏ mặt, cúi đầu.

“Cô lại nói linh tinh gì thế?”

“Thật mà, thiếu phu nhân, tôi mà là đàn ông cũng sẽ phải lòng cô.

Thiếu phu nhân đẹp lắm đó, vẻ đẹp mong manh như sương gió, thanh thuần, thoát tục, nhìn vào là muốn bảo vệ rồi.

Tôi mà là đàn ông sẽ là tình địch của thiếu gia.”

“Ghê nhỉ, từ bao giờ con nhóc này ăn nói mạnh miệng vậy hả?” Cố Tư Bạch đứng dựa vào cửa, hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung.

“Hì, thiếu gia, tôi nói chơi thôi, nhưng cũng tại thiếu phu nhân đẹp quá mà.”

“Dĩ nhiên, vợ tôi mà.”

Cố Tư Bạch vui vẻ tiến tới, đỡ cô ngồi xuống xe lăn, đẩy đi.

Quân Dao xấu hổ đỏ ửng hai gò má, nhìn như trái đào phớt hồng càng khiến người ta muốn cắn một cái.

Đang đi ra hành lang bệnh viện, ba người bỗng đụng một người.

Người này mặc áo vest trắng, dáng vẻ lịch lãm, tiêu sái.

Cố Khang Dật nhìn thấy Quân Dao ngồi xe lăn được Cố Tự Bạch đẩy đi giữa hành lang bệnh viện, trái tim anh ta bỗng xao động.

Cô ngồi đó, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, gò má phớt hồng, chiếc váy hoa nhí xanh càng làm tôn thêm nước da trắng cùng vóc dáng mảnh mai, thanh thuần của cô.

“Tránh ra đi, chú đang cản đường chúng tôi đấy” Cố Tư Bạch lạnh nhạt lên tiếng.

Cố Khang Dật hơi chớp mắt, mỉm cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.