Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 75




Quân Dao đập nhẹ lên tay anh, “Anh lại linh tinh rồi, mau ra kia ngủ đi.”

“Cho anh ngủ cùng vợ nhé, hứa sẽ ngoan!”

“Có quỷ mới tin anh” Cô đẩy anh ra, ấn ngồi xuống sô pha.

“Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Cố Tư Bạch bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng dĩ nhiên Quân Dao không chút mềm lòng, vẫn đẩy anh xuống sô pha, sau đó quay lưng đi vào giường.

Người nào đó chỉ có thể ấm ức ôm gối lăn qua lăn lại mãi mới có thể vào giấc được.

Sáng sớm hôm sau, Quân Dao đã tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô liền xuống căn tin bệnh viện mua ba phần đồ ăn sáng.

Khi cô trở lại Cố Tư Bạch đã ngồi ngay ngắn, không hiểu bằng cách thần kì nào mà quần áo anh ngủ trên ghế một đêm vẫn không chút nếp nhăn.

“Em mua cháo quẩy, anh ăn đi cho nóng”

Cô múc cháo ra bát, hai người cùng ngồi ăn.

Quân Khải vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Quân Dao vẫn mua một bát cháo để sẵn, để nhỡ đâu Quân Khải tỉnh lại sẽ có đồ ăn sáng luôn.

“Hay là ăn xong anh về đi, ở đây cũng chẳng làm gì cả”.

“Ừm, vậy để anh về mang thêm vài bộ đồ vào cho em thay đổi cho tiện.”

Ăn uống xong xuôi, Cố Tư Bạch bên trở về nhà, Quân Khải vẫn chưa tỉnh, Quân Dao không có việc gì làm, đành ngồi trên sô pha chơi điện thoại một mình.

Cô lướt điện thoại khá lâu thì nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, cô tưởng Cố Tư Bạch đã trở lại thì vừa ngẩng đầu lên vừa nói.

“Anh nhanh thế…”

Nhưng câu nói bị bỏ dở khi cô nhìn thấy người vừa đi vào, chính là Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh.

Đã lâu rồi cô mới gặp lại hai người bọn họ.

Trương Như Ngọc nhìn Quân Dao từ đầu xuống chân một lượt, mặc dù bộ quần áo Quân Dao mặc rất đơn giản, nhưng bà ta nhận ra đây là hàng thiết kế cao cấp, đôi bông tai và chiếc dây chuyền kim cương kia có giá trị rất lớn, lòng đố kị của Trương Như Ngọc nổi lên cuồn cuộn.

“Xem ra cuộc sống của cô cũng tốt nhỉ.

Nếu không phải chúng tôi cứu cô ra thì bây giờ cô còn đang ngồi tù mọt gông đấy.Vậy mà cô vong vn phụ nghĩ hại cả nhà chúng tôi, đúng là nuôi sói mắt trắng trong nhà”

Quân Dao cau mày, “Bà không có tư cách xúc phạm tội.

Các người cứu tôi ra chẳng qua cũng là vì muốn tôi đóng giả Quân Tú Anh, nếu thực sự vì tôi thì các người đã không để tôi ở trong đó chịu đánh chịu khổ suốt ba năm.

Số tiền Cố gia cho các người coi như tiền các người bán tôi mà có rồi.”

“Cũng cứng miệng nhỉ, bây giờ cậy mình có chỗ dựa nên quay lại cắn lại người từng nuôi mình à? Hừ, đừng có lên mặt với tôi, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bị nhà họ Cố ghẻ lạnh, bây giờ không có tư cách thừa kế tài sản Cố gia, có gì mà đòi lên mặt chứ?” Trương Như Ngọc chua ngoa.

Quân Dao lắc đầu, “Đúng là anh ấy không được thừa kế nữa, nhưng tài sản của chúng tôi vẫn dư sức sống dư dả cả đời, không phải lo cái ăn cái mặc như ai đó.”

Quân Dao đập nhẹ lên tay anh, “Anh lại linh tinh rồi, mau ra kia ngủ đi.”

“Cho anh ngủ cùng vợ nhé, hứa sẽ ngoan!”

“Có quỷ mới tin anh” Cô đẩy anh ra, ấn ngồi xuống sô pha.

“Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Cố Tư Bạch bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng dĩ nhiên Quân Dao không chút mềm lòng, vẫn đẩy anh xuống sô pha, sau đó quay lưng đi vào giường.

Người nào đó chỉ có thể ấm ức ôm gối lăn qua lăn lại mãi mới có thể vào giấc được.

Sáng sớm hôm sau, Quân Dao đã tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô liền xuống căn tin bệnh viện mua ba phần đồ ăn sáng.

Khi cô trở lại Cố Tư Bạch đã ngồi ngay ngắn, không hiểu bằng cách thần kì nào mà quần áo anh ngủ trên ghế một đêm vẫn không chút nếp nhăn.

“Em mua cháo quẩy, anh ăn đi cho nóng”

Cô múc cháo ra bát, hai người cùng ngồi ăn.

Quân Khải vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Quân Dao vẫn mua một bát cháo để sẵn, để nhỡ đâu Quân Khải tỉnh lại sẽ có đồ ăn sáng luôn.

“Hay là ăn xong anh về đi, ở đây cũng chẳng làm gì cả”.

“Ừm, vậy để anh về mang thêm vài bộ đồ vào cho em thay đổi cho tiện.”

Ăn uống xong xuôi, Cố Tư Bạch bên trở về nhà, Quân Khải vẫn chưa tỉnh, Quân Dao không có việc gì làm, đành ngồi trên sô pha chơi điện thoại một mình.

Cô lướt điện thoại khá lâu thì nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, cô tưởng Cố Tư Bạch đã trở lại thì vừa ngẩng đầu lên vừa nói.

“Anh nhanh thế…”

Nhưng câu nói bị bỏ dở khi cô nhìn thấy người vừa đi vào, chính là Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh.

Đã lâu rồi cô mới gặp lại hai người bọn họ.

Trương Như Ngọc nhìn Quân Dao từ đầu xuống chân một lượt, mặc dù bộ quần áo Quân Dao mặc rất đơn giản, nhưng bà ta nhận ra đây là hàng thiết kế cao cấp, đôi bông tai và chiếc dây chuyền kim cương kia có giá trị rất lớn, lòng đố kị của Trương Như Ngọc nổi lên cuồn cuộn.

“Xem ra cuộc sống của cô cũng tốt nhỉ.

Nếu không phải chúng tôi cứu cô ra thì bây giờ cô còn đang ngồi tù mọt gông đấy.Vậy mà cô vong vn phụ nghĩ hại cả nhà chúng tôi, đúng là nuôi sói mắt trắng trong nhà”

Quân Dao cau mày, “Bà không có tư cách xúc phạm tội.

Các người cứu tôi ra chẳng qua cũng là vì muốn tôi đóng giả Quân Tú Anh, nếu thực sự vì tôi thì các người đã không để tôi ở trong đó chịu đánh chịu khổ suốt ba năm.

Số tiền Cố gia cho các người coi như tiền các người bán tôi mà có rồi.”

“Cũng cứng miệng nhỉ, bây giờ cậy mình có chỗ dựa nên quay lại cắn lại người từng nuôi mình à? Hừ, đừng có lên mặt với tôi, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bị nhà họ Cố ghẻ lạnh, bây giờ không có tư cách thừa kế tài sản Cố gia, có gì mà đòi lên mặt chứ?” Trương Như Ngọc chua ngoa.

Quân Dao lắc đầu, “Đúng là anh ấy không được thừa kế nữa, nhưng tài sản của chúng tôi vẫn dư sức sống dư dả cả đời, không phải lo cái ăn cái mặc như ai đó.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.