Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 61




Quân Dao lườm anh, anh đây là đang nuôi heo hay sao mà đòi vỗ béo như vậy hả? Anh đưa cốc sữa đến tận tay cô, Quân Dao đành phải cầm lấy, nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi cạn.

“Em nghỉ ngơi một lát đi, rồi chuẩn bị chúng ta trở về”.

Quân Dao tròn mắt kinh ngạc.

“Vậy là xong ư? Thế còn chuyện đó…”

“Ừ, xong rồi, bây giờ chúng ta về cùng sống cuộc sống nghèo khổ.

Không phải em muốn đổi ý đấy chứ?” Cố Tư Bạch hỏi đùa.

Quân Dao vội lắc đầu, sao cô có thể bỏ lỡ một người đàn ông như CỐ Tư Bạch kia chứ? Cho dù anh không giàu có đi chăng nữa thì vẫn là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này.

Cố Tư Bạch lại đi đâu đó chừng nửa tiếng mới quay lại, sau đó hai người cùng ra xe để trở về Giang Thành.

“Có cần chào ai không ạ?” Quân Dao nhìn quanh, rụt rè hỏi.

Cố Tư Bạch lắc đầu, anh mở cửa xe, ra dấu cho cô ngồi vào.

“Ông nội vẫn đang giận, những người khác thì không cần thiết”.

Sau khi lên xe, Quân Dao lại hỏi.

“Em có cảm giác dường như anh biết em

không phải Quân Tú Anh.”

“Vậy sao? Sao em lại nghĩ như thế?” Cố Tư Bạch vẫn tập trung lái xe, hỏi lại.

Quân Dao gãi gãi tai, cô không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy anh quá bình tĩnh, cô cứ nghĩ nếu biết anh sẽ ghét bỏ hoặc sẽ hỏi cô rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh lại hoàn toàn không đả động gì đến.

Nói mới nhớ, cô ngẫm ra rằng anh chưa bao giờ gọi tên cô, đối với người làm cũng chỉ gọi cô là thiếu phu nhân.

“Đúng vậy, anh biết em không phải Quân Tú Anh từ lâu rồi.”

Quân Dao tròn mắt kinh ngạc.

“Sao anh không thể hiện gì?” CỐ Tư Bạch mỉm cười.

“Em nghĩ anh sẽ để một người mà anh không biết là ai ngày ngày ở bên cạnh mình ư?”

Quân Doa nghĩ cũng có lí, Cố Tư Bạch trước giờ luôn cẩn trọng, làm sao có thể để một người không rõ lai lịch bên mình, như thế quá nguy hiểm rồi.

“Nhưng… em từng ngồi tù… anh không để ý u?”

Cố Tư Bạch lắc đầu.

“Là do anh nên em phải chịu khổ.

Em phải nhớ, anh yêu con người em, không phải cái tên hay danh phận”

Nghe được những lời này, trái tim Quân Dao rung động mãnh liệt.

“Có rất nhiều chuyện em không hiểu được, cũng chưa cần phải hiểu, chỉ cần hiểu rằng anh yêu em và sẽ bảo vệ em là đủ rồi.”

Quân Dao cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, anh lúc nào cũng thế, luôn biết cách khiến cô yên lòng.

Cố Tư Bạch với tay, bật một bài nhạc cổ điển, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian chật hẹp, hai người cùng im lặng lắng nghe.

Còn về phía Quân Tú Anh, cô ta còn không có Cơ hội gặp được Cố Khang Dật.

Mới sáng sớm đã có người hầu gõ cửa phòng, “mời” cô ta đi.

Nói là mời nhưng thực ra là đang thẳng thừng đuổi Quân Tú Anh khỏi nhà họ CỐ.Vẻ mặt người hầu ấy tràn đầy vẻ coi thường cô ta.

Quân Tú Anh giận đến mức muốn bốc hỏa, mặc dù Quân gia không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng là một gia đình giàu có ở Giang Thành, trước giờ cô ta luôn được nể mặt, thậm chí được nịnh nọt đã quen.

Bây giờ chỉ một người hầu cũng dám coi thường cô ta ra mặt làm cô ta vô cùng căm hận.

Quân Dao lườm anh, anh đây là đang nuôi heo hay sao mà đòi vỗ béo như vậy hả? Anh đưa cốc sữa đến tận tay cô, Quân Dao đành phải cầm lấy, nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi cạn.

“Em nghỉ ngơi một lát đi, rồi chuẩn bị chúng ta trở về”.

Quân Dao tròn mắt kinh ngạc.

“Vậy là xong ư? Thế còn chuyện đó…”

“Ừ, xong rồi, bây giờ chúng ta về cùng sống cuộc sống nghèo khổ.

Không phải em muốn đổi ý đấy chứ?” Cố Tư Bạch hỏi đùa.

Quân Dao vội lắc đầu, sao cô có thể bỏ lỡ một người đàn ông như CỐ Tư Bạch kia chứ? Cho dù anh không giàu có đi chăng nữa thì vẫn là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này.

Cố Tư Bạch lại đi đâu đó chừng nửa tiếng mới quay lại, sau đó hai người cùng ra xe để trở về Giang Thành.

“Có cần chào ai không ạ?” Quân Dao nhìn quanh, rụt rè hỏi.

Cố Tư Bạch lắc đầu, anh mở cửa xe, ra dấu cho cô ngồi vào.

“Ông nội vẫn đang giận, những người khác thì không cần thiết”.

Sau khi lên xe, Quân Dao lại hỏi.

“Em có cảm giác dường như anh biết em

không phải Quân Tú Anh.”

“Vậy sao? Sao em lại nghĩ như thế?” Cố Tư Bạch vẫn tập trung lái xe, hỏi lại.

Quân Dao gãi gãi tai, cô không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy anh quá bình tĩnh, cô cứ nghĩ nếu biết anh sẽ ghét bỏ hoặc sẽ hỏi cô rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh lại hoàn toàn không đả động gì đến.

Nói mới nhớ, cô ngẫm ra rằng anh chưa bao giờ gọi tên cô, đối với người làm cũng chỉ gọi cô là thiếu phu nhân.

“Đúng vậy, anh biết em không phải Quân Tú Anh từ lâu rồi.”

Quân Dao tròn mắt kinh ngạc.

“Sao anh không thể hiện gì?” CỐ Tư Bạch mỉm cười.

“Em nghĩ anh sẽ để một người mà anh không biết là ai ngày ngày ở bên cạnh mình ư?”

Quân Doa nghĩ cũng có lí, Cố Tư Bạch trước giờ luôn cẩn trọng, làm sao có thể để một người không rõ lai lịch bên mình, như thế quá nguy hiểm rồi.

“Nhưng… em từng ngồi tù… anh không để ý u?”

Cố Tư Bạch lắc đầu.

“Là do anh nên em phải chịu khổ.

Em phải nhớ, anh yêu con người em, không phải cái tên hay danh phận”

Nghe được những lời này, trái tim Quân Dao rung động mãnh liệt.

“Có rất nhiều chuyện em không hiểu được, cũng chưa cần phải hiểu, chỉ cần hiểu rằng anh yêu em và sẽ bảo vệ em là đủ rồi.”

Quân Dao cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, anh lúc nào cũng thế, luôn biết cách khiến cô yên lòng.

Cố Tư Bạch với tay, bật một bài nhạc cổ điển, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian chật hẹp, hai người cùng im lặng lắng nghe.

Còn về phía Quân Tú Anh, cô ta còn không có Cơ hội gặp được Cố Khang Dật.

Mới sáng sớm đã có người hầu gõ cửa phòng, “mời” cô ta đi.

Nói là mời nhưng thực ra là đang thẳng thừng đuổi Quân Tú Anh khỏi nhà họ CỐ.Vẻ mặt người hầu ấy tràn đầy vẻ coi thường cô ta.

Quân Tú Anh giận đến mức muốn bốc hỏa, mặc dù Quân gia không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng là một gia đình giàu có ở Giang Thành, trước giờ cô ta luôn được nể mặt, thậm chí được nịnh nọt đã quen.

Bây giờ chỉ một người hầu cũng dám coi thường cô ta ra mặt làm cô ta vô cùng căm hận..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.