Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 41




Cũng may chỉ có một ngày là cô đã khỏe lại, lại vui vẻ như con sóc nhỏ, Cố Tư Bạch cũng không phải lo lắng nữa.

Công việc của anh rất nhiều, mặc dù anh cố

gắng sắp xếp nhưng vẫn phải thường xuyên ra ngoài.

Mỗi khi đi ra ngoài, anh đều cử vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt.

Quân Dao cũng chỉ loanh quanh trong Dao Uyển, không cần đi đầu.

Bởi ở đây thực sự là thế giới nhỏ của cô, càng ngày cô càng phát hiện ra những góc nhỏ vô cùng đáng yêu, cô chăm chút cây cối, hoa lá, học chăm sóc lũ bướm, rảnh rỗi thì học trà đạo, cắm hoa, học đàn tranh.

Có vô số thứ thú vị cho cô làm.

Nếu hôm nào lười biếng, cô có thể lôi tấm thảm ra bãi cỏ, tập vài động tác yoga giãn cơ rồi nằm dài trên bãi cỏ, tận hưởng cảm giác yên bình, thư thái.

Hôm nay CỐ Tư Bạch đi làm về sớm hơn mọi ngày, anh thấy Quân Dao đang nằm dài trên bãi cỏ thì vẫy tay cho người lui hết xuống, đi về phía cô.

Nghe tiếng bước chân, Quân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy là Cố Tư Bạch thì cô liền ngồi dậy, hơi bất ngờ.

“Sao hôm nay anh về sớm thế?” “Anh thu xếp xong công việc nên về sớm với vợ”

Quân Dao đỏ mặt, thi thoảng anh lại trêu đùa gọi cổ là vợ, khiến cô rất xấu hổ.

“Ngày kia là ngày họp gia tộc, em chuẩn bị một chút.”

Quân Dao hơi rụt người lại, việc bị Trương Tuyết Thanh tính kế khiến cô đến bây giờ vẫn còn sợ khi phải về đó.

“Em không đi có được không?

“Không cần sợ, có anh ở đó, không ai dám làm gì em đầu”

Mặc dù có lời nói của Cố Tư Bạch, nhưng cô vẫn lo lắng.

“Với cả chúng ta sẽ tới Châu An, nhà thờ tổ ở đó.

Cố gia không chỉ ở Giang Thành, Cố gia ở Giang Thành chỉ là một nhánh thôi.”

Sau đó Cố Tư Bạch giảng giải cho cô nghe nguồn gốc cũng như lịch sử lâu đời của gia tộc.

Quân Dao nghe nửa hiểu nửa không.

Cố Tư Bạch nói cô chuẩn bị, chiều mai đi làm về sẽ đưa cô đi.

Cố Tư Bạch có máy bay riêng, nhưng lần này anh nói Châu An cách Giang Thành không xa, lái xe vài tiếng là tới nên không cần phiền phức.

Chiều hôm sau, Quân Dao cách một chiếc vali nhỏ, bước vào chiếc Maybach màu đen của Cố Tư Bạch.Anh vẫn như thế, bộ vest đen lịch lãm, anh cầm lái chứ không có tài xế đi cùng.

“Anh làm việc cả ngày mệt mỏi, sao không bảo tài xế lái, tranh thủ nghỉ ngơi” Quân Dao ngồi bên, quan tâm hỏi.

“Muốn có không gian riêng tư với em mà”.

Quân Dao cúi đầu, hơi cắn môi, Cố Tự Bạch đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, lúc nào cũng dịu dàng, ngọt ngào như thế, cô không rung động sao cho được.

Lái xe khoảng hơn một tiếng, khi Quân Dao đang thiu thiu ngủ thì Cố Tư Bạch dừng xe, vỗ nhẹ lên vai cô.

Quân Dao mở mắt, dụi dụi mắt.

Cô kinh ngạc nhìn phía trước.

Cũng may chỉ có một ngày là cô đã khỏe lại, lại vui vẻ như con sóc nhỏ, Cố Tư Bạch cũng không phải lo lắng nữa.

Công việc của anh rất nhiều, mặc dù anh cố

gắng sắp xếp nhưng vẫn phải thường xuyên ra ngoài.

Mỗi khi đi ra ngoài, anh đều cử vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt.

Quân Dao cũng chỉ loanh quanh trong Dao Uyển, không cần đi đầu.

Bởi ở đây thực sự là thế giới nhỏ của cô, càng ngày cô càng phát hiện ra những góc nhỏ vô cùng đáng yêu, cô chăm chút cây cối, hoa lá, học chăm sóc lũ bướm, rảnh rỗi thì học trà đạo, cắm hoa, học đàn tranh.

Có vô số thứ thú vị cho cô làm.

Nếu hôm nào lười biếng, cô có thể lôi tấm thảm ra bãi cỏ, tập vài động tác yoga giãn cơ rồi nằm dài trên bãi cỏ, tận hưởng cảm giác yên bình, thư thái.

Hôm nay CỐ Tư Bạch đi làm về sớm hơn mọi ngày, anh thấy Quân Dao đang nằm dài trên bãi cỏ thì vẫy tay cho người lui hết xuống, đi về phía cô.

Nghe tiếng bước chân, Quân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy là Cố Tư Bạch thì cô liền ngồi dậy, hơi bất ngờ.

“Sao hôm nay anh về sớm thế?” “Anh thu xếp xong công việc nên về sớm với vợ”

Quân Dao đỏ mặt, thi thoảng anh lại trêu đùa gọi cổ là vợ, khiến cô rất xấu hổ.

“Ngày kia là ngày họp gia tộc, em chuẩn bị một chút.”

Quân Dao hơi rụt người lại, việc bị Trương Tuyết Thanh tính kế khiến cô đến bây giờ vẫn còn sợ khi phải về đó.

“Em không đi có được không?

“Không cần sợ, có anh ở đó, không ai dám làm gì em đầu”

Mặc dù có lời nói của Cố Tư Bạch, nhưng cô vẫn lo lắng.

“Với cả chúng ta sẽ tới Châu An, nhà thờ tổ ở đó.

Cố gia không chỉ ở Giang Thành, Cố gia ở Giang Thành chỉ là một nhánh thôi.”

Sau đó Cố Tư Bạch giảng giải cho cô nghe nguồn gốc cũng như lịch sử lâu đời của gia tộc.

Quân Dao nghe nửa hiểu nửa không.

Cố Tư Bạch nói cô chuẩn bị, chiều mai đi làm về sẽ đưa cô đi.

Cố Tư Bạch có máy bay riêng, nhưng lần này anh nói Châu An cách Giang Thành không xa, lái xe vài tiếng là tới nên không cần phiền phức.

Chiều hôm sau, Quân Dao cách một chiếc vali nhỏ, bước vào chiếc Maybach màu đen của Cố Tư Bạch.Anh vẫn như thế, bộ vest đen lịch lãm, anh cầm lái chứ không có tài xế đi cùng.

“Anh làm việc cả ngày mệt mỏi, sao không bảo tài xế lái, tranh thủ nghỉ ngơi” Quân Dao ngồi bên, quan tâm hỏi.

“Muốn có không gian riêng tư với em mà”.

Quân Dao cúi đầu, hơi cắn môi, Cố Tự Bạch đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, lúc nào cũng dịu dàng, ngọt ngào như thế, cô không rung động sao cho được.

Lái xe khoảng hơn một tiếng, khi Quân Dao đang thiu thiu ngủ thì Cố Tư Bạch dừng xe, vỗ nhẹ lên vai cô.

Quân Dao mở mắt, dụi dụi mắt.

Cô kinh ngạc nhìn phía trước..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.