Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 4




Quân Dao trằn trọc cả đêm, cuối cùng đến rạng sáng mới chập chờn được một chút đã nghe tiếng người hầu gọi bên ngoài.

“Thiếu phu nhân, đã đến giờ dậy chăm sóc đại thiếu gia.”

Quân Dao dụi dụi hai mắt thâm quầng như gấu trúc, uể oải mắt nhắm mắt mở đi về phía cửa.

“Cốp.”

Đôi chân cô nhẹ nhàng “hôn” lên cạnh bàn bằng gỗ lim.

Quân Dao đau đến tỉnh cả ngủ.

Quân Dao “ui a” một tiếng rồi lại phải dùng hết sức bình sinh đẩy bàn.

Nhưng đang đẩy nửa chừng đột nhiên não cô nảy số, nhận ra vừa rồi người hầu gọi phía bên kia, tức là bọn họ cho rằng cô và Cố Tư Bạch ngủ cùng một chỗ, nếu bây giờ cô bước ra từ cánh cửa này, vậy chẳng phải là “lạy ông tôi ở bụi này” sao?

Quân Dao vội vàng bỏ dở việc đẩy bàn, dọn lại chăn gối cho phẳng phiu, rồi chạy qua phòng bên cạnh.

Cô còn cố tình vò vò chỗ nằm bên cạnh Cố Tư Bạch cho giống như có người mới vừa nằm ở đó.

Xong việc, Quân Dao mở cửa, Tiểu Hoa đang đứng ngoài, thở dài.

“Thiếu phu nhân, lần sau cô phải dậy nhanh hơn, nếu phu nhân mà biết sẽ trách mắng đấy.

Phu nhân rất nghiêm khắc với người dưới, đây là thời gian biểu của Cố đại thiếu gia hôm qua tôi đã viết lại, từ giờ thiếu phu nhân sẽ là người chăm sóc đại thiếu gia, có cái này đỡ quên hơn.”

Quân Dao mỉm cười cảm ơn Tiểu Hoa chu đáo.

Dù Tiểu Hoa nói hơi nhiều nhưng rõ ràng là một người tốt, lâu lắm rồi cô mới nhận được chút ấm áp từ người khác, nên trong lòng đột nhiên cảm giác hơi chua xót.

Cô liếc nhìn thời gian biểu:

5 giờ giúp đại thiếu gia lau mặt, đỡ đại thiếu gia ra ban công tắm nắng.

Đọc sách hoặc trò chuyện với đại thiếu gia.

6 giờ 30 đưa đại thiếu gia trở về giường, xoa bóp cho đại thiếu gia một tiếng.

8 giờ bác sĩ đến kiểm tra và tiêm.

10 giờ đến 11 giờ nói chuyện với đại thiếu gia.

14 giờ đến 15 giờ xoa bóp cho đại thiếu gia.

20 giờ nói chuyện với đại thiếu gia.

Quân Dao nhìn tờ giấy, ừm… chữ hơi xấu.

Cô thấy lịch trình cũng không có gì quá đặc biệt, cứ coi như là điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân thôi, thậm chí cô còn không phải lo khoản kiểm tra, tiêm thuốc.

Quân Dao thay một bộ quần áo khác, bắt đầu công việc.

Lau mặt cho Cố Tư Bạch thì dễ rồi, nhưng đỡ anh lên xe lăn thì không dễ chút nào.

Cũng may ba năm ở tù phải làm vô số việc nặng nhọc mới giúp cô có đủ sức đỡ anh ngồi ngay ngắn trên xe lăn, rồi đẩy ra ngoài ban công.

Những tia nắng ấm áp đầu ngày chiếu xuống, đậu trên khuôn mặt đẹp như tạc của Cố Tư Bạch.

Quân Dao bất giác ngắm đến ngây ngẩn.

“Á!”

Quân Dao giật nảy mình khi bị ai đó đập vào tay, cô lúc này mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Trương Tuyết Thanh.

“Quân Tú Anh, nhiệm vụ của cô là chăm sóc thiếu gia, không phải ngồi ngẩn cả ngày như vậy!” Bà ta cao giọng.

“À vâng.”

Quân Dao vội vàng lấy cuốn sách đặt bên cạnh lên, bắt đầu đọc.

Trương Tuyết Thanh quan sát kĩ Cố Tư Bạch, rồi bà ta quay người rời đi.

Quân Dao vừa rồi dường như mơ hồ thấy được nụ cười nhẹ trên khóe môi bà ta.

Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao bà ta lại cười?

Vì cô ngoan ngoãn chăm sóc Cố Tư Bạch?

Không thể nào.

Hay vì tình hình của Cố đại thiếu gia tốt lên.

Quân Dao nhìn chăm chú, Cố Tư Bạch vẫn im lìm như vậy, khuôn mặt hơi tái nhợt, không thấy khác gì ngày hôm qua.

Cô lắc đầu, người giàu thật khó hiểu, lại tiếp tục làm công việc của mình.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Quân Dao cảm thấy cuộc sống như này đúng là không tệ, ít nhất vẫn có thể yên ổn sống qua ngày, mặc dù không thể lấy lại cả tuổi thanh xuân và quãng đời tự do tươi đẹp trước đây, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng, rằng nếu cô chăm sóc tốt thì nhất định Cố Tư Bạch sẽ sớm tỉnh lại.

Ôm hi vọng tốt đẹp, cửa đã chèn chặt chẽ, Quân Dao mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

***

Tại một quán bar đắt đỏ nhất thành phố.

Người đàn ông với ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo ngồi trong phòng bao, xung quanh là mấy người mặc vest đen đang kính cẩn vây quanh.

“Sếp, bọn Báo đen lại cản trở chúng ta.”

Người đàn ông nhìn li rượu trong tay, nhấp một ngụm rồi thong thả nói.

“Kệ chúng, tạo điều kiện cho chúng càng ngang ngược càng tốt.”

“Tại sao ạ?” Một người cau mày, lên tiếng hỏi.

Người đàn ông bật cười, tiếng cười trầm khàn.

“Bọn chúng một mặt muốn thăm dò thực lực của chúng ta, xem rốt cuộc tôi là ai.

Một mặt muốn khuếch trương thế lực cho kẻ đó.” Anh lắc đầu.

“Cứ để bọn chúng tưởng rằng có thể cắn nuốt chúng ta, những kẻ càng coi thường người khác, chết càng đau đớn.”

Anh nói chậm từng chữ, nhưng mỗi chữ đều lạnh lùng, tàn nhẫn.

Những người đứng quanh lập tức kính cẩn cúi đầu.

Ngoài năm người được mệnh danh “Ngũ Hổ” này, không một ai biết đây chính là thủ lĩnh bang phái “Thiết huyết” mới nổi lên gần đây.

Bang phái xã hội đen này ra tay tàn độc, lạnh lùng nhẫn tâm, chẳng mấy chốc đã thâu tóm được một vùng rộng lớn.

Nhưng tổ chức này quá bí ẩn, không ai biết được mặt thật của Ngũ Hổ chứ đừng nói thủ lĩnh tối cao.

Cũng không ai biết rằng thực ra đây không chỉ là tổ chức xã hội đen, ngoài sáng trong tối bọn họ đều nhúng tay vào.

Ngoài sáng chính là công ty tài chính TKM, một công ty mới chỉ thành lập chưa tới một năm nhưng lại đang phát triển với tốc độ thần tốc, khiến nhiều người kinh ngạc.

Người đàn ông ngồi giữa rút ra một điếu xì gà, châm lửa hút.

Từng người trong Ngũ Hổ lần lượt tiến lên báo cáo công việc của mình.

Sau khi xong việc, trời đã rạng sáng.

Người đàn ông đeo chiếc kính râm to che cả nửa khuôn mặt, bước lên chiếc BMW đen trở về nhà.

Anh chọn một chiếc xe bình thường để hòa lẫn vào mọi người, không chút nổi bật, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý.

***

Người đàn ông gỡ chiếc kính râm to đùng xuống, nhìn cô gái đang cuộn mình say ngủ.

Anh hơi nghiêng đầu, cô gái này thực sự đơn thuần như vẻ bề ngoài hay có ý đồ gì?

Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng miết nhẹ lên gò má.

Chỗ ngón tay đi qua hơi ửng hồng.

Cảm giác mềm mại ấy thật khiến người ta lưu luyến.

Anh quay lưng, rời khỏi phòng, cũng chỉ như thú cưng nuôi trong nhà, thi thoảng nhìn một cái, sờ một chút mà thôi!

***

5 giờ kém 15, tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, Quân Dao vội vàng bật dậy, sắp xếp chăn chiếu rồi chạy qua, bắt đầu chăm sóc Cố Tư Bạch.

Ngày hôm nay, Quân Dao chần chừ mãi, cô không thể để anh mấy ngày rồi không được lau cả người, dù không đi đâu hay làm gì thì như thế cũng rất khó chịu.

Tự tranh đấu cả nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Quân Dao vẫn nghiêng đầu, nhắm tịt hai mắt bắt đầu lần tay… cởi quần Cố Tư Bạch.

Quân Dao trằn trọc cả đêm, cuối cùng đến rạng sáng mới chập chờn được một chút đã nghe tiếng người hầu gọi bên ngoài.

“Thiếu phu nhân, đã đến giờ dậy chăm sóc đại thiếu gia.”

Quân Dao dụi dụi hai mắt thâm quầng như gấu trúc, uể oải mắt nhắm mắt mở đi về phía cửa.

“Cốp.”

Đôi chân cô nhẹ nhàng “hôn” lên cạnh bàn bằng gỗ lim.

Quân Dao đau đến tỉnh cả ngủ.

Quân Dao “ui a” một tiếng rồi lại phải dùng hết sức bình sinh đẩy bàn.

Nhưng đang đẩy nửa chừng đột nhiên não cô nảy số, nhận ra vừa rồi người hầu gọi phía bên kia, tức là bọn họ cho rằng cô và Cố Tư Bạch ngủ cùng một chỗ, nếu bây giờ cô bước ra từ cánh cửa này, vậy chẳng phải là “lạy ông tôi ở bụi này” sao?

Quân Dao vội vàng bỏ dở việc đẩy bàn, dọn lại chăn gối cho phẳng phiu, rồi chạy qua phòng bên cạnh.

Cô còn cố tình vò vò chỗ nằm bên cạnh Cố Tư Bạch cho giống như có người mới vừa nằm ở đó.

Xong việc, Quân Dao mở cửa, Tiểu Hoa đang đứng ngoài, thở dài.

“Thiếu phu nhân, lần sau cô phải dậy nhanh hơn, nếu phu nhân mà biết sẽ trách mắng đấy.

Phu nhân rất nghiêm khắc với người dưới, đây là thời gian biểu của Cố đại thiếu gia hôm qua tôi đã viết lại, từ giờ thiếu phu nhân sẽ là người chăm sóc đại thiếu gia, có cái này đỡ quên hơn.”

Quân Dao mỉm cười cảm ơn Tiểu Hoa chu đáo.

Dù Tiểu Hoa nói hơi nhiều nhưng rõ ràng là một người tốt, lâu lắm rồi cô mới nhận được chút ấm áp từ người khác, nên trong lòng đột nhiên cảm giác hơi chua xót.

Cô liếc nhìn thời gian biểu:

5 giờ giúp đại thiếu gia lau mặt, đỡ đại thiếu gia ra ban công tắm nắng.

Đọc sách hoặc trò chuyện với đại thiếu gia.

6 giờ 30 đưa đại thiếu gia trở về giường, xoa bóp cho đại thiếu gia một tiếng.

8 giờ bác sĩ đến kiểm tra và tiêm.

10 giờ đến 11 giờ nói chuyện với đại thiếu gia.

14 giờ đến 15 giờ xoa bóp cho đại thiếu gia.

20 giờ nói chuyện với đại thiếu gia.

Quân Dao nhìn tờ giấy, ừm… chữ hơi xấu.

Cô thấy lịch trình cũng không có gì quá đặc biệt, cứ coi như là điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân thôi, thậm chí cô còn không phải lo khoản kiểm tra, tiêm thuốc.

Quân Dao thay một bộ quần áo khác, bắt đầu công việc.

Lau mặt cho Cố Tư Bạch thì dễ rồi, nhưng đỡ anh lên xe lăn thì không dễ chút nào.

Cũng may ba năm ở tù phải làm vô số việc nặng nhọc mới giúp cô có đủ sức đỡ anh ngồi ngay ngắn trên xe lăn, rồi đẩy ra ngoài ban công.

Những tia nắng ấm áp đầu ngày chiếu xuống, đậu trên khuôn mặt đẹp như tạc của Cố Tư Bạch.

Quân Dao bất giác ngắm đến ngây ngẩn.

“Á!”

Quân Dao giật nảy mình khi bị ai đó đập vào tay, cô lúc này mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Trương Tuyết Thanh.

“Quân Tú Anh, nhiệm vụ của cô là chăm sóc thiếu gia, không phải ngồi ngẩn cả ngày như vậy!” Bà ta cao giọng.

“À vâng.”

Quân Dao vội vàng lấy cuốn sách đặt bên cạnh lên, bắt đầu đọc.

Trương Tuyết Thanh quan sát kĩ Cố Tư Bạch, rồi bà ta quay người rời đi.

Quân Dao vừa rồi dường như mơ hồ thấy được nụ cười nhẹ trên khóe môi bà ta.

Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao bà ta lại cười?

Vì cô ngoan ngoãn chăm sóc Cố Tư Bạch?

Không thể nào.

Hay vì tình hình của Cố đại thiếu gia tốt lên.

Quân Dao nhìn chăm chú, Cố Tư Bạch vẫn im lìm như vậy, khuôn mặt hơi tái nhợt, không thấy khác gì ngày hôm qua.

Cô lắc đầu, người giàu thật khó hiểu, lại tiếp tục làm công việc của mình.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Quân Dao cảm thấy cuộc sống như này đúng là không tệ, ít nhất vẫn có thể yên ổn sống qua ngày, mặc dù không thể lấy lại cả tuổi thanh xuân và quãng đời tự do tươi đẹp trước đây, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng, rằng nếu cô chăm sóc tốt thì nhất định Cố Tư Bạch sẽ sớm tỉnh lại.

Ôm hi vọng tốt đẹp, cửa đã chèn chặt chẽ, Quân Dao mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

***

Tại một quán bar đắt đỏ nhất thành phố.

Người đàn ông với ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo ngồi trong phòng bao, xung quanh là mấy người mặc vest đen đang kính cẩn vây quanh.

“Sếp, bọn Báo đen lại cản trở chúng ta.”

Người đàn ông nhìn li rượu trong tay, nhấp một ngụm rồi thong thả nói.

“Kệ chúng, tạo điều kiện cho chúng càng ngang ngược càng tốt.”

“Tại sao ạ?” Một người cau mày, lên tiếng hỏi.

Người đàn ông bật cười, tiếng cười trầm khàn.

“Bọn chúng một mặt muốn thăm dò thực lực của chúng ta, xem rốt cuộc tôi là ai.

Một mặt muốn khuếch trương thế lực cho kẻ đó.” Anh lắc đầu.

“Cứ để bọn chúng tưởng rằng có thể cắn nuốt chúng ta, những kẻ càng coi thường người khác, chết càng đau đớn.”

Anh nói chậm từng chữ, nhưng mỗi chữ đều lạnh lùng, tàn nhẫn.

Những người đứng quanh lập tức kính cẩn cúi đầu.

Ngoài năm người được mệnh danh “Ngũ Hổ” này, không một ai biết đây chính là thủ lĩnh bang phái “Thiết huyết” mới nổi lên gần đây.

Bang phái xã hội đen này ra tay tàn độc, lạnh lùng nhẫn tâm, chẳng mấy chốc đã thâu tóm được một vùng rộng lớn.

Nhưng tổ chức này quá bí ẩn, không ai biết được mặt thật của Ngũ Hổ chứ đừng nói thủ lĩnh tối cao.

Cũng không ai biết rằng thực ra đây không chỉ là tổ chức xã hội đen, ngoài sáng trong tối bọn họ đều nhúng tay vào.

Ngoài sáng chính là công ty tài chính TKM, một công ty mới chỉ thành lập chưa tới một năm nhưng lại đang phát triển với tốc độ thần tốc, khiến nhiều người kinh ngạc.

Người đàn ông ngồi giữa rút ra một điếu xì gà, châm lửa hút.

Từng người trong Ngũ Hổ lần lượt tiến lên báo cáo công việc của mình.

Sau khi xong việc, trời đã rạng sáng.

Người đàn ông đeo chiếc kính râm to che cả nửa khuôn mặt, bước lên chiếc BMW đen trở về nhà.

Anh chọn một chiếc xe bình thường để hòa lẫn vào mọi người, không chút nổi bật, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý.

***

Người đàn ông gỡ chiếc kính râm to đùng xuống, nhìn cô gái đang cuộn mình say ngủ.

Anh hơi nghiêng đầu, cô gái này thực sự đơn thuần như vẻ bề ngoài hay có ý đồ gì?

Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng miết nhẹ lên gò má.

Chỗ ngón tay đi qua hơi ửng hồng.

Cảm giác mềm mại ấy thật khiến người ta lưu luyến.

Anh quay lưng, rời khỏi phòng, cũng chỉ như thú cưng nuôi trong nhà, thi thoảng nhìn một cái, sờ một chút mà thôi!

***

5 giờ kém 15, tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, Quân Dao vội vàng bật dậy, sắp xếp chăn chiếu rồi chạy qua, bắt đầu chăm sóc Cố Tư Bạch.

Ngày hôm nay, Quân Dao chần chừ mãi, cô không thể để anh mấy ngày rồi không được lau cả người, dù không đi đâu hay làm gì thì như thế cũng rất khó chịu.

Tự tranh đấu cả nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Quân Dao vẫn nghiêng đầu, nhắm tịt hai mắt bắt đầu lần tay… cởi quần Cố Tư Bạch..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.