*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh kéo một chiếc gối lại, kê xuống dưới mông cho cô.
Sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Quân Dao đang định đưa tay kéo gối ra, bắt cô nằm như này làm gì chứ? Khó chịu muốn chết.
“Đừng, hôm nay anh đã xem rồi, để như thế sẽ dễ có thai hơn.”
Ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng có lý, Quân Dao đành để im.
“Tư Bạch, anh thích con trai hay con gái?” Quân Dao thì thầm.
“Con nào cũng được, anh thích nhất là Dao Dao."
Khóe môi Quân Dao nhẹ cong lên, áp má lên Cơ ngực rắn chắc ấm nóng của anh, nghe rõ tiếng trái tim đập vững vàng.
“Em muốn sinh một trai một gái, con trai sẽ giống anh, con gái sẽ giống em.
Em muốn sinh con trai trước, con trai sẽ bảo vệ em gái nhỏ...”
Quân Dao thì thầm nói mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cố Tư Bạch thấy cũng đã qua một lúc lâu liền kéo chiếc gối ra để có được nằm thoải mái hơn, cô lập tức xoay người, chui vào lòng anh, như con gấu koala ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh.
Anh vuốt tóc mai cho cô, dịu dàng hôn lên trán Quân Dao.
Hôm nay anh đã tìm hiểu rất nhiều, anh biết cô mong có con, nhưng không ngờ cô mong mỏi đến như vậy, còn lén đi bệnh viện khám một mình mà không nói với anh.
Cô gái ngốc, chuyện gì cũng muốn tự giải quyết mà không nghĩ cô còn có anh.Anh nguyện đời này che mưa chắn gió cho cô.
Vì cả ngày bay đi bay về, lại bị Cố Tư Bạch giày
và cả tiếng đồng hồ, Quân Dao ngủ thẳng một mạch đến nửa đêm, bụng sôi lên sùng sục cô mới giật mình mơ màng tỉnh giấc.
Quân Dao sờ tay sang bên, không thấy Cố Tư Bạch đầu, cô ngồi dậy, dụi dụi mắt, đã gần một giờ sáng rồi mà anh còn đi đâu?
Xỏ chân vào đôi dép bông, lấy một chiếc áo choàng vào người, Quân Dao buộc vạt áo lại, mắt nhắm mắt mở đi lên tầng trên.
Giờ này không thấy anh thì có lẽ anh lại lên thư phòng xử lý công việc rồi.
Qua đúng như Quân Dao dự đoán, đèn trong thư phòng vẫn sáng, Cố Tư Bạch đang chăm chú làm việc nghe thấy tiếng dép bông loẹt xoẹt thì ngẩng đầu.
Nhìn dáng vẻ ngái ngủ đáng yêu của cô, anh mỉm cười.
“Nhớ anh quá không ngủ được à?”
Quân Dao lắc đầu, đi đến bên cạnh anh, “Không, em đói!”.
Cố Tư Bạch dở khóc dở cười, ấn điện thoại, bảo nhà bếp chuẩn bị một phần ăn đêm mang lên thư phòng.
Lúc tối mải nghĩ đến chuyện sinh con, đúng là anh đã sơ suất, quên không gọi cô dậy ăn tối rồi hãy ngủ.
“Anh ăn chưa?” Quân Dao hỏi.
“Lúc chiều ngồi với đối tác anh ăn rồi.” “Vậy lát ăn thêm với em nhé.
Đừng để bụng đói, sẽ hại dạ dày đấy.”
Quân Dao chống tay vào bàn, ngó đầu nhìn xấp tài liệu trên bàn anh.
Cố Tư Bạch thuận tay kéo eo cô một cái, đặt lên đùi anh.
Chiếc áo choàng thoáng chốc bị lực kéo làm cho xộc xệch, lộ ra phong cảnh mê người phía bên trong.
Quần Dao Vội vàng chỉnh lại áo choàng.
“Không mặc gì bên trong? Muốn quyến rũ anh à?” Anh cong môi, thì thầm, giọng nói trầm ấm quyến rũ chết người.
“Ai thèm.
Em đang đói bụng đấy.” Quân Dao muốn đứng dậy nhưng bị anh giữa lại.
“Anh ngủ Sớm đi, khuya rồi, đừng làm việc quá sức”.
“Ừm, anh giải quyết nốt chút chuyện, em ăn Xong rồi mình cùng đi ngủ”.
Quân Dao đành phải ngoan ngoãn ngồi trên lòng anh, đến tận khi người giúp việc bưng đồ ăn lên, cô mới sống chết phải nhảy xuống, nếu để người khác thấy sẽ mất mặt lắm.
Cố Tư Bạch đi ra nhận đồ ăn rồi mang vào, đặt xuống bàn, là mì xào hải sản và soda chanh.
Quân Dao muốn ép anh ăn nhưng Cố Tư Bạch đòi cô phải đút mới chịu ăn.
.