*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người đứng hóng chuyện xung quanh lập tức nhận ra Quân Tú Anh, xì xào bàn tán, cô ta cố gắng cúi đầu xuống, nhưng tóc bị nắm quá đau nên không thể cúi được, chỉ có thể phơi mặt cho thiên hạ chỉ trỏ, phỉ nhổ.
“Xinh đẹp, nổi tiếng mà không biết giữ, đúng là loại không ra gì?
“Người kia là ai thế? Nhìn có nét giống cô ta, có phải bố cô ta không?”
Quân Khải nhìn người phụ nữ đang hung hăng trừng mắt kia, nhỏ giọng cầu khẩn.
“Xin cô hãy thả cháu nó ra trước, có gì chúng ta người lớn từ từ nói chuyện.”
Người phụ nữ vẫn giữ chặt tay, nói lớn.
“Tôi đã cảnh cáo nó một lần rồi mà nó láo, vẫn dám le ve quyến rũ chồng tôi, loại con gái lăng loàn này thì phải để cho thiên hạ biết.
Ông biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ của chủ tịch công ty sắt thép TMD, hôm nay tôi phải lột da con hồ li tinh này ra.”
Quân Khải lăn lộn trên thương trường nửa đời, dĩ nhiên biết công ty sắt thép TMD, ngày trước còn xuân phong đắc ý ông e rằng còn dám miễn cưỡng đấu lại người ta, nhưng bây giờ ông chỉ còn là một tên bảo vệ quèn, lo ăn từng bữa, chỗ ở không có, làm sao có cái gì mà đấu lại.
Người phụ nữ hất tay Quần Khai ra, nói.
“Nhìn ông già thế này chắc là bố nó nhỉ? Có con gái mà không biết dạy, mà nhìn ông nghèo hèn như vậy, có phải cố ý dạy con gái đi làm điểm kiếm tiền về không?”.
Ông Khải tức đến mức lồng ngực phập phồng, “Cô đừng có quá đáng, tôi sẽ kiện cô tội đánh người và phỉ báng người khác.”
“Ha ha...!cùng lắm là đền chút tiền chứ gì? Lại nghĩ cách đòi tiền à? Tiền bà đây không thiếu.
Có muốn bà đây đánh cả hai cha con ông một thể không?”
“Phu nhân, tôi có thể nói chuyện với chị một chút được không?”
Lúc này Quân Dao tiến lên, nói.
Cô có thể bỏ mặc Quân Tú Anh chịu hậu quả do chính cô ta gây ra, nhưng dù sao Quân Khải cũng là cha cô, cô không thể thấy chết mà không cứu.
“Có chuyện gì, nhìn mặt cô cũng giống mặt con điếm này đấy, có phải cùng một hạng?”
Chát!
Một âm thanh vang dội vang lên.
Người phụ nữ đờ người hai mắt trợn trừng nhìn lên, thấy một vệ sĩ mặc áo đen, sắc mặt lạnh lẽo vừa giáng cho bà ta một cú tát, bỏng rát bên má.
“Bà vừa đắc tội Cố thiếu phu nhân, mau xin lỗi thiếu phu nhân”Vệ sĩ nhàn nhạt ra lệnh.
“Thiếu phu nhân cái rắm, bà đây để được cả ra thiếu phu nhân” Bà ta hung hăng càn quấy, cái tát bất ngờ khiến bà ta nổi điên lên rồi.
Người phụ nữ bỏ tay khỏi người Quân Tú Anh, nhào qua muốn dạy dỗ Quân Dao một bài học, nhưng vệ sĩ nhanh như chớp giữ chặt tay bà ta, bè quặt ra sau lưng khiến bà ta bị đau la lên oai oái.
“Mày làm gì vậy hả? Biết tao là ai không? Mau thả tạo ra không tao giết cả nhà nhà mày!”
Quân Dao khẽ nhíu mày, thật là ồn ào, cô đưa tay ra hiệu cho bà ta im lặng.
.