Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 230: Chương 229




Sau hơn một tháng ở nhà, Từ Mạn Nhu đã được đi học trở lại, cô ấy bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh, vui vẻ, cũng đã nhớ được một số chuyện hồi nhỏ.

Nhưng dường như những kí ức đau thương trong tiềm thức cô ấy muốn chôn giấu đi mãi mãi, vì vậy quãng thời gian từ khi gặp Hoắc Thiên Phong, cô ấy hoàn toàn không nhớ được gì. 

Hôm nay học xong, Từ Mạn Nhu vui vẻ chạy đến Cố thị, muốn tìm Quân Dao để cùng đi dạo, ăn kem một chút trước khi về nhà. 

Lúc bước vào sảnh, nói tên người muốn gặp với lễ tân, lễ tân mỉm cười hỏi, “Cô có hẹn trước không ạ? 

“Không có, nhưng tôi là em gái chị ấy”.

“Vậy phiền cô đợi một chút, để tôi liên hệ 

thiếu phu nhân.” 

Lúc này một người đàn ông cao lớn mặc vest trắng, khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao ráo, dáng vẻ lịch thiệp như bạch mã hoàng tử thu hút không ít sự chú ý.

Lễ tân cũng vô thức ngẩn ngơ nhìn. 

“Nhị thiếu gia!” Lễ tân hai má ửng hồng, nhẹ giọng chào. 

Từ Mạn Nhu thấy vậy cũng ngẩng đầu, liếc nhìn người kia rồi quay qua giục lễ tân, “Cô gọi cho tôi đi.” 

“À dạ vâng, xin lỗi đã để cô đợi lâu.” 

Cố Khang Dật vốn muốn bước qua, nhưng khi thấy Từ Mạn Nhu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ, Cố Khang Dật hơi ngẩn người. 

Cố Khang Dật hơi nhướng mày, hỏi, “Cô tìm ai?" 

“Tôi tìm chị Quân Dao” 

“Chị Quân Dao? Cô quen cô ấy?” Cố Khang Dật tỏ vẻ hứng thú.Anh ta chỉ biết Quân Dao có một cô em gái tên Quân Tú Anh, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp động lòng người, tiếc rằng nhân cách quá tệ nên không lọt được vào mắt Cố Khang Dật. 

“Dĩ nhiên là quen rồi, tôi là em gái chị ấy mà, tôi đang ở cùng chị ấy, hôm nay muốn rủ chị ấy đi ăn kem.” Từ Mạn Nhu bây giờ đã trở về là một cô gái mười chín tuổi xinh đẹp rực rỡ, luôn vui vẻ yêu đời. 

“Ô, cô đang ở Dao Uyển? Được, vậy đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp chị Quân Dao của cô.” 

Lễ tân dĩ nhiên không dám ngăn cản, Cố Khang Dật dẫn Từ Mạn Nhu vào thang máy riêng dành cho lãnh đạo tập đoàn, sau đó ấn nút thang máy. 

“Em gái nhỏ tên gì?”

Anh ta nghiêng đầu, hỏi.

“Từ Mạn Nhu.”

Cố Khang Dật gật đầu, “Tên giống người, rất đẹp.” 

“Cảm ơn” Từ Mạn Nhu mỉm cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hoàn toàn tự nhiên, vui vẻ đón nhận lời khen từ một người lạ. 

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Cố Khang Dật dẫn Từ Mạn Nhu lên thẳng phòng Cố Tư Bạch, anh ta đưa tay gõ nhẹ lên cửa. 

“Mời vào.” Tiếng Cố Tư Bạch Vọng ra. 

Cố Khang Dật đẩy cửa đi vào.

Cố Tư Bạch ngồi sau bàn làm việc, anh hơi ngẩng đầu liếc nhìn qua, nhưng khi thấy Từ Mạn Nhu đi cùng Cố Khang Dật thì có chút ngạc nhiên. 

“Sao em lại đến đây?” Anh hỏi. 

“Anh rể, em đến tìm chị, muốn rủ chị đi dạo phố, ăn kem, anh đi không?” 

“Anh còn có việc bận, em ngồi đi.” 

Nói rồi anh ấn nút điện thoại gọi ra phòng thư kí, Quan Tư Mỹ nhận máy, “Bảo thiếu phu nhân vào phòng tôi một chút.” Quan Tư Mỹ lập tức gật đầu, “Vâng ạ.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.