Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 214




Từ Mạn Nhu!

Quân Dao không thể tin nổi vào mắt mình, thân hình mảnh mai đang đứng nép mình bên một chiếc xe việt dã kia chính là Từ Mạn Nhu.

Không phải cô ấy đang ở trại trẻ mồ côi và chuẩn bị tìm việc để đi làm kiếm tiền đi học lại sao?

Tại sao lại ở đây?

Từ Mạn Nhu có mặt ở đây, vậy những người kia đều là người của Hoắc Thiên Phong?

Trái tim Quân Dao nghẹn lại, rõ ràng bọn họ mới thắng tổ chức của Hoắc Thiên Phong mà, tại sao bọn họ có thể khôi phục lực lượng và tìm được nơi này.

Từ Mạn Nhu cúi người xuống sát đất, muốn đi vào nhưng súng đạn quá kinh khủng, cô ấy chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài, nhìn về phía xa xa kia.

“Mạn Nhu, sao em lại ở đây?” Một giọng nói vang lên cách đó không xa làm Từ Mạn Nhu giật nảy mình, suýt ngất đi.

Nhưng giọng nói này rất quen, cô ấy lập tức quay đầu, nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, “Chị, là chị phải không?”

“Chị đây, mau qua đây”

Quân Dao vừa rồi đã lặng lẽ tiếp cận phía sau Từ Mạn Nhu, thấy không có ai khác mới lên tiếng gọi cô ấy.

Từ Mạn Nhu lập tức chạy qua chỗ Quân Dao, ôm chầm lấy cô.

“May quá, chị không sao?”

“Sao em lại ở đây?”

“Chuyện dài lắm, chạy mau đi”

Từ Mạn Nhu kéo tat Quân Dao, chạy trốn khỏi chỗ những chiếc xe.

Bọn họ mới chạy được vài bước “Vèo” một tiếng, một viên đạn bắn quá, ghim xuống đấn khiếm bụi bay mịt mù, cả hai cô gai cùng chết sững, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Hình như có kẻ thấy động nên bắn về phía này.

Hai người cúi sát ngừi, tiếp tục bỏ chạyBọn họ đều chỉ là những cô gái bình thường, không được huấn luyện đặc biệt để đối mặt với những tình huống nguy hiểm như thế này, vì vậy chỉ có thể làm theo bản năng.

“Bum! Bum!”

Tiếng súng lại vang lên về phía này, có lẽ trời tối nên cả hai may mắn tránh thoát, nhưng hai chân họ bất giác mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Quân Dao bình tĩnh hơn Từ Mạn Nhu một chút, cô nắm tay Từ Mạn Nhu, kéo cô ấy chạy vào rừng.

Phía trong kia càng nhiều cây và tối tăm hơn,

như vậy bọn họ có cơ hội trốn thoát lớn hơn.

“Bùm! Bùm!” Tiếng súng vẫn đuổi theo không dứt.

“Á!” Quân Dao kêu lên.

“Chị sao thế?” Từ Mạn Nhu vội vàng hỏi.

“Không sao, chạy mau!” Quân Dao cắn chặt răng, kéo Từ Mạn Nhu chạy về phía trước.

Vai trái của cô đau đến tê đi, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không kêu nửa lời.

Bọn họ đã khuất trong rừng cây rậm rạp tối tăm, tiếng đạn cũng nhỏ dần rồi thưa thớt.

Lúc này hai cô gái mới dám chậm bước chân.

“Chị bị thương ở đâu, để em xem.” Từ Mạn Nhu quay qua nói.

“Ở vai, nhưng chỗ này tối lắm, bây giờ cần thoát ra khỏi đây đã” Quân Dao thở hổn hển, cố gắng nói.

Từ Mạn Nhu nhìn quanh, xung quanh đây quá tối, lại giữa rừng rậm âm u, có quá nhiều nguy hiểm.

“Chị ngồi xuống đây đi, để em đi quanh đây xem có cách gì không?

Quân Dao gật đầu, ngồi dựa vào một thân cây to, hít sâu từng ngụm không khí để đỡ cảm giác đau đớn nơi vai trái.

Từ Mạn Nhu đi vòng quanh, không dám đi xa vì sợ lạc mất Quân Dao, nơi đây tối như thế, cách

vài mét đã khó nhìn thấy nhau, nếu đi xa rất dễ lạc mất, lúc đó càng nguy hiểm hơn.

“Chị, em dìu chị đi tìm đường ra khỏi đây nhé.

Chị có biết đường ra không?” Từ Mạn Nhu đã lo đến phát khóc rồi.

“Xa lắm, chị ngồi ô tô nên không nhớ chính xác, nhưng ô tô cũng phải đi tầm hơn mười phút, chúng ta không đi bộ nổi đâu.”

“Vậy làm sao bây giờ?

“Em cầm máu giúp chị…” Quần Dao hổn hển nói.

Từ Mạn Nhu cố gắng căng mắt lên, trên người Quân Dao có áo và áo vest, nhưng áo vest quá dày, không thể dùng băng bó được, Từ Mạn Nhu thì có mặc một chiếc áo hai dây cúp ngực kiểu dáng sexy và một chiếc áo lửng mỏng khoác ngoài.

Cô ấy liền cởi áo khoác, cuốn quanh vai trái cho Quân Dao, không biết có ổn hơn không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.