Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 21




Cố Tư Bạch hơi nghiêng người, ra hiệu cho hai vệ sĩ đứng sau, hai người này lập tức tiến lên, nhấc kẻ đang nằm dưới nền nhà lên như nhấc một con búp bê rách nát lên.

Kẻ kia nhìn thấy những ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình thì cả người run lẩy bẩy.

“Nói, ai ra lệnh cho anh làm việc đó.”

Cố Tư Bạch lên tiếng, giọng anh khó nhỏ, còn nhuốm chút mệt nhọc, nhưng vẫn thể hiện rõ quyền uy không cho phép phản kháng.

Kẻ kia nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu cứu.

Khi ánh mắt hắn ta chạm mắt Trương Tuyết Thanh, bà ta lạnh mặt, ngón tay phải gõ nhẹ lên cổ tay trái, đó là ám hiệu riêng của bọn họ.

Gã đàn ông đột nhiên cúi đầu, nhắm chặt mắt, nơi khóe mắt hắn một giọt nước mắt trào ra.

“Anh nghĩ anh không nói thì chúng tôi không thể tra ra được? Nếu anh nói ra, chúng tôi sẽ giảm bớt tội cho anh” Một vệ sĩ vừa nói vừa thúc nắm đấm vào kẻ kia.

Nhưng hắn ta như cái bao cát, mặc kệ bị đấm đau cũng không phản ứng gì.

Người vệ sĩ thấy thế liền tiếp tục ra tay.

Tiếng đấm đá huỳnh huych vang lên khắp phòng khách.

Quân Dao ngồi một bên sợ đến nín thở.

Kẻ này là ai? Cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gã đàn ông bị đánh đến thảm thương đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, hắn ta mở trừng mắt, đôi mắt ánh lên như loài thú hoang, rồi đột nhiên hắn há miệng, cắn thật mạnh xuống.

“Ngăn hắn lại.” Cố Tư Bạch hét lên, hai vệ sĩ cũng vội lao lên.

Gã đàn ông lăn đùng ra đất, giãy giụa, miệng hắn ta liên tục trào ra từng bụng máu.

Quân Dao trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô kinh hãi đến mức cứng đờ người.

Kẻ kia… vừa rồi… vừa rồi đã cắn lưỡi tự tử ư?

Trái tim Quân Dao như rơi xuống hầm bằng, phải vài giây sao cô mới kinh hãi hét lên.

“A!”

Nước mắt bỗng dưng trào ra khỏi khóe mắt, cô kinh hãi ôm đầu, khóc nấc lên.

Mặc dù cô đã từng ở tù, cũng từng bị ngược đãi rất nhiều, nhưng đòn roi đánh đập đó có thể chữa lành.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người chết trước mặt mình, mà lại còn là người cắn lưỡi tự tử.

Hai vệ sĩ lập tức đỡ gã đàn ông kia ra xe, đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Ánh mắt Cố Tư Bạch tối sầm xuống, anh đã quá chủ quan rồi.Vốn muốn rung cây dọa khỉ, nếu có thể kéo kẻ đứng sau ra ngoài ánh sáng thì càng tốt.

Thật không ngờ kẻ này lại sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình như thế.

Cố Tư Bạch nheo mắt nhìn vũng máu dưới sàn.

Anh đưa tay ra vỗ tay, khóe môi hơi cong lên.

“Thú vị, đúng là thú vị!”

Anh liếc nhìn Trương Tuyết Thanh vẻ mặt bình thản đang ngồi phía đối diện, Cố Tư Bạch cong môi cười giễu cợt.

“Đúng là lợi hại, bái phục, bái phục”

“Con đang làm trò gì vậy hả? Đó là mạng người đấy?” Lúc này Cố Trường Khang mới lên tiếng, ông ta cau mày, chất vấn.

“Cha, hôm nay có người muốn giết con, cũng may đúng lúc đó con vừa tỉnh, may mà kịp gọi vệ sĩ, nếu không bây giờ con đã là ma đang kêu oan dưới âm phủ rồi”

Cố Tư Bạch hơi nghiêng người, ra hiệu cho hai vệ sĩ đứng sau, hai người này lập tức tiến lên, nhấc kẻ đang nằm dưới nền nhà lên như nhấc một con búp bê rách nát lên.

Kẻ kia nhìn thấy những ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình thì cả người run lẩy bẩy.

“Nói, ai ra lệnh cho anh làm việc đó.”

Cố Tư Bạch lên tiếng, giọng anh khó nhỏ, còn nhuốm chút mệt nhọc, nhưng vẫn thể hiện rõ quyền uy không cho phép phản kháng.

Kẻ kia nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu cứu.

Khi ánh mắt hắn ta chạm mắt Trương Tuyết Thanh, bà ta lạnh mặt, ngón tay phải gõ nhẹ lên cổ tay trái, đó là ám hiệu riêng của bọn họ.

Gã đàn ông đột nhiên cúi đầu, nhắm chặt mắt, nơi khóe mắt hắn một giọt nước mắt trào ra.

“Anh nghĩ anh không nói thì chúng tôi không thể tra ra được? Nếu anh nói ra, chúng tôi sẽ giảm bớt tội cho anh” Một vệ sĩ vừa nói vừa thúc nắm đấm vào kẻ kia.

Nhưng hắn ta như cái bao cát, mặc kệ bị đấm đau cũng không phản ứng gì.

Người vệ sĩ thấy thế liền tiếp tục ra tay.

Tiếng đấm đá huỳnh huych vang lên khắp phòng khách.

Quân Dao ngồi một bên sợ đến nín thở.

Kẻ này là ai? Cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gã đàn ông bị đánh đến thảm thương đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, hắn ta mở trừng mắt, đôi mắt ánh lên như loài thú hoang, rồi đột nhiên hắn há miệng, cắn thật mạnh xuống.

“Ngăn hắn lại.” Cố Tư Bạch hét lên, hai vệ sĩ cũng vội lao lên.

Gã đàn ông lăn đùng ra đất, giãy giụa, miệng hắn ta liên tục trào ra từng bụng máu.

Quân Dao trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô kinh hãi đến mức cứng đờ người.

Kẻ kia… vừa rồi… vừa rồi đã cắn lưỡi tự tử ư?

Trái tim Quân Dao như rơi xuống hầm bằng, phải vài giây sao cô mới kinh hãi hét lên.

“A!”

Nước mắt bỗng dưng trào ra khỏi khóe mắt, cô kinh hãi ôm đầu, khóc nấc lên.

Mặc dù cô đã từng ở tù, cũng từng bị ngược đãi rất nhiều, nhưng đòn roi đánh đập đó có thể chữa lành.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người chết trước mặt mình, mà lại còn là người cắn lưỡi tự tử.

Hai vệ sĩ lập tức đỡ gã đàn ông kia ra xe, đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Ánh mắt Cố Tư Bạch tối sầm xuống, anh đã quá chủ quan rồi.Vốn muốn rung cây dọa khỉ, nếu có thể kéo kẻ đứng sau ra ngoài ánh sáng thì càng tốt.

Thật không ngờ kẻ này lại sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình như thế.

Cố Tư Bạch nheo mắt nhìn vũng máu dưới sàn.

Anh đưa tay ra vỗ tay, khóe môi hơi cong lên.

“Thú vị, đúng là thú vị!”

Anh liếc nhìn Trương Tuyết Thanh vẻ mặt bình thản đang ngồi phía đối diện, Cố Tư Bạch cong môi cười giễu cợt.

“Đúng là lợi hại, bái phục, bái phục”

“Con đang làm trò gì vậy hả? Đó là mạng người đấy?” Lúc này Cố Trường Khang mới lên tiếng, ông ta cau mày, chất vấn.

“Cha, hôm nay có người muốn giết con, cũng may đúng lúc đó con vừa tỉnh, may mà kịp gọi vệ sĩ, nếu không bây giờ con đã là ma đang kêu oan dưới âm phủ rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.