Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 207




Chần chừ một lúc, Quân Dao cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

“Bố à, con nghe đây” Cô nói.

“Dao Dao, con đang làm gì thế?”

“Con không làm gì cả, bố dạo này khỏe không?”

“Dao Dao, bố xin lỗi, lần trước khiến con tức giận.” Đầu dây bên kia, Quân Khải ngập ngừng lên tiếng.

“Không sao đâu bố, con quên chuyện đó rồi.” “Cảm ơn con.” Quân Khải thở dài rồi im lặng.

Quân Dao phía bên này biết ông ấy muốn nói chuyện gì, nhưng có lẽ ngại nên không thể mở miệng, cô đành phải nói trước.

“Bố, nếu là chuyện của bố thì con sẵn sàng giúp, nhưng là chuyện của Quân Tú Anh thì con xin lỗi, con không thể.

Dù sao những chuyện này cũng đều do cô ta tự gây ra, không thể bắt con đứng ra giải quyết thay được.”

“Bố biết.” Quân Khải lại thở dài, “Bố biết không nên làm khó con, bố cũng chỉ muốn hỏi thăm con thôi.”

“Dạo này bố còn tiền chi tiêu không? Để lát nữa con chuyển khoản thêm nhé”.

“Bố… vẫn còn.” Quân Khải ngập ngừng, “Con đừng lo.”

“Bọn họ lại lấy hết tiền của bố rồi à?” Quân Dao hơi tức giận.

Quân Khải thở dài, quả thực ông ấy đã hết sạch tiền mấy ngày nay rồi.

Tấm thẻ Quân Dao đưa cho ông ấy lúc ông ấy rời khỏi Giang Thành đã bị Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc lấy mất đem đi đầu tư cho sự nghiệp của Quân Tú Anh.

Lúc bọn họ làm ra tiền thì lo ăn tiêu hưởng thụ, không hề trả lại cho ông ấy.

Ông ấy già rồi, không có tiền, chỉ có thể đi làm bảo vệ kiếm chút tiền sống qua ngày.

Bây giờ Quân Tú Anh gặp họa, phải đền tiền hợp đồng, nếu không đền có nguy Cơ lớn phải ngồi tù, cô ta lo sợ cuống quýt bán căn nhà bọn họ mới mua để đến một phần hợp đồng.

Bây giờ tiền không có, sự nghiệp chao đảo, cô ta như phát điện, hết năn nỉ lại gào hét dọa dẫm bắt ông ấy gọi điện cho Quân Dao cầu xin giúp cô ta.

“Hay bố qua sống cùng con đi, dù sao ở đây cũng rất rộng, bố ở một phòng, Quân Tú Anh cũng không làm phiền được bố”

Quân Dao thực sự hết cách với mấy người Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh rồi, bọn họ vừa mặt dày vừa độc ác, cô không biết làm sao được nữa.

“Bố vẫn ổn, vẫn đủ sống, con cứ yên tâm.Vậy bố cúp máy nhé”.

Quân Dao còn chưa kịp nói gì bên kia đã vang lên tiếng gào thét của Quân Tú Anh vọng vào, “Bố điên à, sao lại đòi cúp máy, mau nói đi, bảo chị ta cứu Con đi, nếu không con nhảy lầu chết ngay bây giờ cho bố xem”.

“Dao Dao…” Tiếng Quân Khải đã nghẹn ngào như sắp khóc.

Vừa thoải mái một chút bây giờ đầu cô lại đau như búa bổ, dây thần kinh căng thẳng, cô day day huyệt thái dương, nói.

“Con sẽ bảo người đến đón bố về đây ở, con cúp máy đây ạ.”

Nói rồi cô dứt khoát tắt máy, không phải có thấy chết không cứu, mà đây là báo ứng Quân Tú Anh xứng đáng nhận lấy.

Cô phải chịu đựng không biết bao nhiêu uất ức, đòn roi từ tấm bé, chịu ngồi tù oan ba năm trời thay cô ta.

Bây giờ cũng chính

cô ta ăn chơi sa đọa, lộ ảnh nóng kéo theo cô và Cố thị rối ren mấy ngày trời, cô ta còn đòi cô phải giúp? Thật đúng là điên rồi!

Chần chừ một lúc, Quân Dao cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

“Bố à, con nghe đây” Cô nói.

“Dao Dao, con đang làm gì thế?”

“Con không làm gì cả, bố dạo này khỏe không?”

“Dao Dao, bố xin lỗi, lần trước khiến con tức giận.” Đầu dây bên kia, Quân Khải ngập ngừng lên tiếng.

“Không sao đâu bố, con quên chuyện đó rồi.” “Cảm ơn con.” Quân Khải thở dài rồi im lặng.

Quân Dao phía bên này biết ông ấy muốn nói chuyện gì, nhưng có lẽ ngại nên không thể mở miệng, cô đành phải nói trước.

“Bố, nếu là chuyện của bố thì con sẵn sàng giúp, nhưng là chuyện của Quân Tú Anh thì con xin lỗi, con không thể.

Dù sao những chuyện này cũng đều do cô ta tự gây ra, không thể bắt con đứng ra giải quyết thay được.”

“Bố biết.” Quân Khải lại thở dài, “Bố biết không nên làm khó con, bố cũng chỉ muốn hỏi thăm con thôi.”

“Dạo này bố còn tiền chi tiêu không? Để lát nữa con chuyển khoản thêm nhé”.

“Bố… vẫn còn.” Quân Khải ngập ngừng, “Con đừng lo.”

“Bọn họ lại lấy hết tiền của bố rồi à?” Quân Dao hơi tức giận.

Quân Khải thở dài, quả thực ông ấy đã hết sạch tiền mấy ngày nay rồi.

Tấm thẻ Quân Dao đưa cho ông ấy lúc ông ấy rời khỏi Giang Thành đã bị Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc lấy mất đem đi đầu tư cho sự nghiệp của Quân Tú Anh.

Lúc bọn họ làm ra tiền thì lo ăn tiêu hưởng thụ, không hề trả lại cho ông ấy.

Ông ấy già rồi, không có tiền, chỉ có thể đi làm bảo vệ kiếm chút tiền sống qua ngày.

Bây giờ Quân Tú Anh gặp họa, phải đền tiền hợp đồng, nếu không đền có nguy Cơ lớn phải ngồi tù, cô ta lo sợ cuống quýt bán căn nhà bọn họ mới mua để đến một phần hợp đồng.

Bây giờ tiền không có, sự nghiệp chao đảo, cô ta như phát điện, hết năn nỉ lại gào hét dọa dẫm bắt ông ấy gọi điện cho Quân Dao cầu xin giúp cô ta.

“Hay bố qua sống cùng con đi, dù sao ở đây cũng rất rộng, bố ở một phòng, Quân Tú Anh cũng không làm phiền được bố”

Quân Dao thực sự hết cách với mấy người Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh rồi, bọn họ vừa mặt dày vừa độc ác, cô không biết làm sao được nữa.

“Bố vẫn ổn, vẫn đủ sống, con cứ yên tâm.Vậy bố cúp máy nhé”.

Quân Dao còn chưa kịp nói gì bên kia đã vang lên tiếng gào thét của Quân Tú Anh vọng vào, “Bố điên à, sao lại đòi cúp máy, mau nói đi, bảo chị ta cứu Con đi, nếu không con nhảy lầu chết ngay bây giờ cho bố xem”.

“Dao Dao…” Tiếng Quân Khải đã nghẹn ngào như sắp khóc.

Vừa thoải mái một chút bây giờ đầu cô lại đau như búa bổ, dây thần kinh căng thẳng, cô day day huyệt thái dương, nói.

“Con sẽ bảo người đến đón bố về đây ở, con cúp máy đây ạ.”

Nói rồi cô dứt khoát tắt máy, không phải có thấy chết không cứu, mà đây là báo ứng Quân Tú Anh xứng đáng nhận lấy.

Cô phải chịu đựng không biết bao nhiêu uất ức, đòn roi từ tấm bé, chịu ngồi tù oan ba năm trời thay cô ta.

Bây giờ cũng chính

cô ta ăn chơi sa đọa, lộ ảnh nóng kéo theo cô và Cố thị rối ren mấy ngày trời, cô ta còn đòi cô phải giúp? Thật đúng là điên rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.