Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 173




Hoắc Thiên Phong sinh ra trong gia đình giàu có, hắn cũng như những người của giới thượng lưu đều rất rành về rượu đắt tiền.

Bọn họ hưởng thụ những điều ấy từ bé, thậm chí phải học mọi thứ để có thể giao tiếp, sống trong giới thượng lưu ấy.

Lúc đi làm ở quán bar cô cũng gặp được những người có khả năng phẩm rượu vô cùng tinh tế.

Chỉ cần nhìn màu sắc, ngửi mùi hương, họ có thể nói rõ ràng đó là loại rượu nào, sản xuất năm bao nhiêu…

Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần cứng đờ, thế lương.

Cô thua rồi, thực sự thua rồi.

Chắc chắn Hoắc Thiên Phong sẽ không tha chết cho cô.

Nhưng hắn tàn độc như vậy, sau này chơi chán rồi chắc cũng sẽ giết cô thôi, vậy thì chẳng qua chết sớm một chút thôi mà.

“Thế nào, bây giờ còn chối nữa không?” Hoắc Thiên Phong hung hăng siết mạnh tay hơn một chút.

Cảm giác nghẹn cứng nơi cỔ, khó thở và đau đớn khiến Từ Mạn Nhu nhíu chặt mày, há miệng cố gắng thở.

“Nói, là ai sai cô làm chuyện này? Nếu không khai ra, ngay bây giờ tôi sẽ rút ống thở của thằng

nhãi kia.”

Sắc mặt Từ Mạn Nhu tái mét, cô cố gắng nói.

“Là tôi… tự… làm… Tôi… muốn thoát… khỏi anh”.

“Hừ, cô tưởng tôi là trẻ con mà tin mấy lời đó.

Cô có lá gan dám làm vậy thì đã làm lâu rồi, không cần phải chờ đến tận hôm nay.

Có phải Cố Tư Bạch và Quân Dao xúi giục cô? Bọn chúng hứa hẹn cho cô cái gì?” giọng nói của Hoắc Thiên Phong vô cùng lạnh lẽo, cùng lúc hắn tăng lực nơi bàn tay thêm một chút.

Cảm giác sự sống đang dần trôi ra khỏi cơ thể mình, Từ Mạn Nhu cố gắng thở hổn hển, lắc đầu.

“Không… liên… quan… bọn họ… Tôi căm… hận… anh… nên…”

“Thà chết không nói? Trung thành đấy, nhưng tiếc cô chọn sai chủ rồi.”

Vừa nói hắn vừa bóp mạnh lên cổ cô.

Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần tím tái, cô không thở nổi nữa rồi.

Hai mắt Từ Mạn Nhu cũng dần dần dại đi, Hoắc Thiên Phong đột nhiên buông tay khỏi cổ cô khiến Từ Mạn Nhu chới với ngã lại xuống đất, nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn bởi những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt nữa.

Cô há miệng, ra sức hít thở không khí.

Lá phổi khô cạn ô xi lập tức căng lên, cố gắng nạp càng đầy càng tốt.

Đợi một lúc, khi Từ Mạn Nhu đã không còn dáng vẻ tím tái sắp chết như vừa rồi, hắn liền ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn thẳng vào Từ Mạn Nhu.

“Cảm giác đi dạo một vòng quỷ môn quan thế nào?” giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa mang hàm ý giễu cợt.

Từ Mạn Nhu ngồi gục đầu xuống ngực, cảm giác ấy quả thực vô cùng đáng sợ, cảm giác bị cướp đi từng chút từng chút sinh mệnh, nhìn rõ mình đang chết dần đi.

Đôi mắt Từ Mạn Nhu cũng phiếm hồng.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hoắc Thiên Phong, anh nghĩ tội ác anh gây ra với tôi không đủ để tôi căm hận đến mức muốn giết anh ư?”

Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi lạnh, cười lạnh lùng.

“Thì ra cô giả vờ ngoan ngoãn à? Cô không sợ thằng nhóc kia bị rút ống thở, cũng không sợ trại trẻ bị biến thành than?

Mái tóc dài của Từ Mạn Nhu buông xõa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt phiếm hồng căm hờn nhìn hắn ta.

“Anh nghĩ tôi ngu đến mức còn tin anh? Chính anh là người khiến bệnh tình của em An ngày càng nặng hơn.

Có tủy thích hợp anh cũng không cho làm phẫu thuật để cứu em ấy.

Tôi quá ngu ngốc khi tin rằng cứ ngoan ngoãn phục vụ anh thì anh sẽ cứu em An.

Nhưng tôi lầm rồi, chính tôi mới là người hại em An ra nông nỗi này.Anh là đồ ác quỷ, không phải con người.”

Hoắc Thiên Phong bắt chéo chân, cao cao tại thường nhìn xuống cô đang nằm rạp trên đất, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

“Ô, Cố Tư Bạch gieo cho cô mấy suy nghĩ thú vị nhỉ?”.

“Đến giờ phút này anh vẫn cố giấu diếm? Tôi biết hết rồi, chính tại tôi nghe thấy anh nói với bác sĩ rằng cứ duy trì tình trạng bệnh nguy kịch của em An, chưa làm phẫu thuật luôn.Anh làm ác mà không dám nhận sao?” Từ Mạn Nhu nghiến răng nói.

Ánh mắt Hoắc Thiên Phong lạnh lùng đến tột độ, hắn xoay xoay chiếc nhẫn như đang suy nghĩ gì, sau đó nhếch môi nói, “Cô chết, đám người đó cũng phải tuân táng theo cô”.

Từ Mạn Nhu quả thực rất sợ, khi quyết định liều chết cùng Hoắc Thiên Phong, cô đã không sợ cái chết cho bản thân mình nữa rồi.

Nhưng cô sợ, cô sợ hắn sẽ làm hại trại trẻ, các mẹ và những đứa bé vô tội, đó là nhà của cô.

Hoắc Thiên Phong sinh ra trong gia đình giàu có, hắn cũng như những người của giới thượng lưu đều rất rành về rượu đắt tiền.

Bọn họ hưởng thụ những điều ấy từ bé, thậm chí phải học mọi thứ để có thể giao tiếp, sống trong giới thượng lưu ấy.

Lúc đi làm ở quán bar cô cũng gặp được những người có khả năng phẩm rượu vô cùng tinh tế.

Chỉ cần nhìn màu sắc, ngửi mùi hương, họ có thể nói rõ ràng đó là loại rượu nào, sản xuất năm bao nhiêu…

Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần cứng đờ, thế lương.

Cô thua rồi, thực sự thua rồi.

Chắc chắn Hoắc Thiên Phong sẽ không tha chết cho cô.

Nhưng hắn tàn độc như vậy, sau này chơi chán rồi chắc cũng sẽ giết cô thôi, vậy thì chẳng qua chết sớm một chút thôi mà.

“Thế nào, bây giờ còn chối nữa không?” Hoắc Thiên Phong hung hăng siết mạnh tay hơn một chút.

Cảm giác nghẹn cứng nơi cỔ, khó thở và đau đớn khiến Từ Mạn Nhu nhíu chặt mày, há miệng cố gắng thở.

“Nói, là ai sai cô làm chuyện này? Nếu không khai ra, ngay bây giờ tôi sẽ rút ống thở của thằng

nhãi kia.”

Sắc mặt Từ Mạn Nhu tái mét, cô cố gắng nói.

“Là tôi… tự… làm… Tôi… muốn thoát… khỏi anh”.

“Hừ, cô tưởng tôi là trẻ con mà tin mấy lời đó.

Cô có lá gan dám làm vậy thì đã làm lâu rồi, không cần phải chờ đến tận hôm nay.

Có phải Cố Tư Bạch và Quân Dao xúi giục cô? Bọn chúng hứa hẹn cho cô cái gì?” giọng nói của Hoắc Thiên Phong vô cùng lạnh lẽo, cùng lúc hắn tăng lực nơi bàn tay thêm một chút.

Cảm giác sự sống đang dần trôi ra khỏi cơ thể mình, Từ Mạn Nhu cố gắng thở hổn hển, lắc đầu.

“Không… liên… quan… bọn họ… Tôi căm… hận… anh… nên…”

“Thà chết không nói? Trung thành đấy, nhưng tiếc cô chọn sai chủ rồi.”

Vừa nói hắn vừa bóp mạnh lên cổ cô.

Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần tím tái, cô không thở nổi nữa rồi.

Hai mắt Từ Mạn Nhu cũng dần dần dại đi, Hoắc Thiên Phong đột nhiên buông tay khỏi cổ cô khiến Từ Mạn Nhu chới với ngã lại xuống đất, nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn bởi những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt nữa.

Cô há miệng, ra sức hít thở không khí.

Lá phổi khô cạn ô xi lập tức căng lên, cố gắng nạp càng đầy càng tốt.

Đợi một lúc, khi Từ Mạn Nhu đã không còn dáng vẻ tím tái sắp chết như vừa rồi, hắn liền ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn thẳng vào Từ Mạn Nhu.

“Cảm giác đi dạo một vòng quỷ môn quan thế nào?” giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa mang hàm ý giễu cợt.

Từ Mạn Nhu ngồi gục đầu xuống ngực, cảm giác ấy quả thực vô cùng đáng sợ, cảm giác bị cướp đi từng chút từng chút sinh mệnh, nhìn rõ mình đang chết dần đi.

Đôi mắt Từ Mạn Nhu cũng phiếm hồng.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hoắc Thiên Phong, anh nghĩ tội ác anh gây ra với tôi không đủ để tôi căm hận đến mức muốn giết anh ư?”

Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi lạnh, cười lạnh lùng.

“Thì ra cô giả vờ ngoan ngoãn à? Cô không sợ thằng nhóc kia bị rút ống thở, cũng không sợ trại trẻ bị biến thành than?

Mái tóc dài của Từ Mạn Nhu buông xõa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt phiếm hồng căm hờn nhìn hắn ta.

“Anh nghĩ tôi ngu đến mức còn tin anh? Chính anh là người khiến bệnh tình của em An ngày càng nặng hơn.

Có tủy thích hợp anh cũng không cho làm phẫu thuật để cứu em ấy.

Tôi quá ngu ngốc khi tin rằng cứ ngoan ngoãn phục vụ anh thì anh sẽ cứu em An.

Nhưng tôi lầm rồi, chính tôi mới là người hại em An ra nông nỗi này.Anh là đồ ác quỷ, không phải con người.”

Hoắc Thiên Phong bắt chéo chân, cao cao tại thường nhìn xuống cô đang nằm rạp trên đất, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

“Ô, Cố Tư Bạch gieo cho cô mấy suy nghĩ thú vị nhỉ?”.

“Đến giờ phút này anh vẫn cố giấu diếm? Tôi biết hết rồi, chính tại tôi nghe thấy anh nói với bác sĩ rằng cứ duy trì tình trạng bệnh nguy kịch của em An, chưa làm phẫu thuật luôn.Anh làm ác mà không dám nhận sao?” Từ Mạn Nhu nghiến răng nói.

Ánh mắt Hoắc Thiên Phong lạnh lùng đến tột độ, hắn xoay xoay chiếc nhẫn như đang suy nghĩ gì, sau đó nhếch môi nói, “Cô chết, đám người đó cũng phải tuân táng theo cô”.

Từ Mạn Nhu quả thực rất sợ, khi quyết định liều chết cùng Hoắc Thiên Phong, cô đã không sợ cái chết cho bản thân mình nữa rồi.

Nhưng cô sợ, cô sợ hắn sẽ làm hại trại trẻ, các mẹ và những đứa bé vô tội, đó là nhà của cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.