Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 170




Mùi long diên hương phảng phất xung quanh, Từ Mạn Nhu biết Hoắc Thiên Phong đang đứng sát cạnh mình, cô gần như nín thở vì sợ hãi, nhưng trái tim vẫn đập điên cuồng, liệu hắn đứng gần như thế có cảm nhận được trái tim đang đập hoảng loạn của cô không?

Từ Mạn Nhu thấy cả cơ thể được bế bổng lên, cô vẫn nhắm chặt mắt, vờ ngủ say.

Rồi thấy

mình được đặt lên giường, còn được đắp chăn, sau đó Hoắc Thiên Phong rời khỏi phòng.

Nghe tiếng cửa đóng lại cùng tiếng bước chân rời đi rồi, Từ Mạn Nhu mới dám he hé mắt ra nhìn.

Chắn chắn hắn đã về phòng riêng, lúc này Từ Mạn Nhu mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt tay lên lồng ngực, ngăn trái tim đang nhảy loạn lên.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn không muốn thay tủy cho bé An, có phải vì muốn dùng bệnh tình của bé An để khống chế cô không? Đúng vậy, cô không dám bỏ trốn, không dám làm gì quá phận, luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn, nhu thuận chiều theo những sở thích quái đản của hắn cũng vì muốn hắn giúp cô chữa bệnh cho bé An.

Nhưng không ngờ tên ác ma kia lại dùng chính bệnh tình của bé An để uy hiếp cô.

Trước đây bệnh tình của bé An không phải quá nghiêm trọng, nhưng thời gian gần đây chuyển biến xấu vô cùng nhanh.

Liệu có khi nào phía sau có sự sắp xếp của tên ác ma độc ác đó không?

Nghĩ đến đây, Từ Mạn Nhu run lên.

Cô nhớ tới Quân Dao từng nói chỉ vì muốn mở rộng thị trường vào Giang Thành mà hắn không ngại giết Quần Dao để công kích Cố Tư Bạch.Vậy thì còn chuyện gì mà hắn không dám làm?

Nước mắt Từ Mạn Nhu ứa ra, cô cứ tưởng mình hi sinh bản thân để cứu bé An, nhưng cô sai rồi.

Căn bản Hoắc Thiên Phong vẫn luôn coi cô như con búp bê để hắn thỏa mãn, không hơn.

Cũng chính vì cô mà bé An mới đến nông nỗi này, chịu đựng biết bao nhiêu giày vò của bệnh tật.

Úp mặt xuống gối, Từ Mạn Nhu khóc không ra tiếng.Vậy mà ngày ngày cô vẫy đuôi nịnh bợ tên khốn kiếp đó.

Ngày ngày hầu hạ mua vui cho kẻ thù của mình.

Cô thật ngu ngốc, quá ngu ngốc.

Cô hận Hoắc Thiên Phong.

Cô hận chính bản thân mình.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Từ Mạn Nhu phát hiện hai mắt mình sưng mọng vì đêm qua khóc quá nhiều.

Cô vội vàng đi lấy đá lạnh chườm vào mắt cho bớt sưng.

Cũng may tên khốn Hoắc Thiên Phong đã đi làm từ sớm, nên không ai để ý tới khuôn mặt sưng húp của cô.

Sau khi mặt đã bớt sưng, cô nói với vệ sĩ mình

muốn đi mua sắm một ít đồ.Vệ sĩ lắc đầu, nói cô vừa được ra ngoài vào hôm kia rồi.

Nhưng lần này Từ Mạn Nhu đã thực sự quyết tâm, cô khóc lóc ầm ĩ đòi được đi.Vệ sĩ ban đầu khá kinh ngạc, vì trước giờ Từ Mạn Nhu chưa từng làm loạn lên đòi một cái gì bao giờ.

Nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa đành phải chở cô đi.

Đến trung tâm thương mại, cô mua nhặt bừa đủ thứ, từ quần áo, giày dép, túi xách, kim cương.

Vệ sĩ đi theo xách đồ, ngán ngẩm.

Hôm trước.

thấy cô mua cả xe đồ ăn cho trẻ mồ côi, hắn còn tưởng có thực sự là người tốt, đã có cái nhìn khác về cô, nhưng không ngờ cô cũng chỉ như những cô gái tầm thường khác, đều ham thích mấy thứ phù phiếm đó.

Mua sắm chán chê, Từ Mạn Nhu và vệ sĩ lên xe đi về.

Nhưng đang đi đường cô đột nhiên ôm bụng kêu đau, nói mình sắp “đến ngày”, bảo vệ sĩ tấp vào hiệu thuốc bên đường cho cô mua thuốc giảm đau và “thứ đó”.

Vệ sĩ dù sao cũng là đàn ông, không hiểu chuyện này, nên đành tấp vào lề đường, sau đó đứng chờ bên ngoài.

Từ Mạn Nhu ôm bụng chạy vào hiệu thuốc.

Vài phút sau cô đi ra, ôm theo một chiếc túi nhỏ màu đen.

“Đi thôi” Từ Mạn Nhu ôm bụng, xuýt xoa kêu đau.

Vệ sĩ không nói gì, lập tức lái xe đi về biệt thự.

Lúc về đến nơi, Từ Mạn Nhu dặn người nấu ăn nấu cho cô món canh nóng nóng bổ máu, cô sắp đến ngày.

Sau đó liền đi lên phòng, làm tổ trong chăn.

Sau khi chỉ còn một mình, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Từ Mạn Nhu liền biến đổi, trầm tĩnh, im lặng, lạnh lẽo.

Cô ngồi im trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tới tận khi người giúp việc lên báo đồ ăn đã xong, cô mới điều chỉnh lại tâm trạng, ôm bụng đi xuống.

Khẩu vị không tốt, ăn gì cũng không thấy ngon.

Ăn được vài miếng, Từ Mạn Nhu than đau bụng, bỏ lên phòng nằm.

Đến buổi tối muộn, khi Hoắc Thiên Phong về đến noi, hắn mở cửa phòng đi vào, thấy Từ Mạn Nhu đang sấy tóc, cô mặc một chiếc váy lụa hai dây màu xanh ngọc, để lộ đôi chân thn, dài xinh đẹp.

Mái tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai mảnh khảnh.

Xinh đẹp đến yêu nghiệt!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.