Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 164




Anh chống tay lên cửa, giam giữ cô trong lồng ngực mình.

“Anh chiều em quá rồi hả?”

Quân Dao ngọ nguậy người.

“Không có, mình thấy nhất khi đi làm thì tỏ ra không quen biết mà.”

“Hừ, có vẻ em rất thích đi làm.”

Quân Dao run run khóe môi, “Em thích đi làm mà, ở đây được quen nhiều người, học hỏi thêm kinh nghiệm”

“Anh thấy em chán anh rồi, muốn có không gian riêng thì đúng hơn.” Giọng Cố Tư Bạch lạnh đi.

“Không có”, Quân Dao lắc đầu, “Em chỉ không không muốn mọi người bàn tán linh tinh thôi mà.”

“Thế mà sáng nay anh thấy em trò chuyện với

mấy tên nhóc thối kia rất vui vẻ cơ đấy.

Lúc đi ăn còn dám bỏ điện thoại trong phòng, để mặc kệ anh chờ”.

Sao nhân viên của anh lại thành mấy tên nhóc thối rồi?

“Em chỉ muốn làm quen với đồng nghiệp thôi ma.”

“Em không thấy ánh mắt mấy tên đó nhìn em chằm chằm à, chỉ hận không thể biến em thành người của bọn họ thôi”.

Quân Dao giật giật khóe môi, sao anh cứ tự biên tự diễn như thế chứ?

Cố Tư Bạch cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, “Nhớ kĩ, em chỉ là của anh thôi, cấm không được liếc mắt đưa tình với tên đàn ông thối nào khác.”

Bị anh mắng nãy giờ, lại còn bị hôn mạnh bạo khiến đôi mắt to tròn của Quân Dao ửng đỏ, chóp mũi cô cũng hồng lên, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống.

“Anh bắt nạt em, anh cậy quyền cậy thế bắt nạt em.

Em không liếc mắt đưa tình với ai cả.

Em chỉ muốn đi làm mà anh cũng không cho.”

Càng nói cô càng tủi thân, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Người nào đó vừa rồi còn hùng hổ mà bây giờ nhìn thấy những giọt nước mắt nức nở của cô vợ nhỏ thì cuống lên, vội đưa tay lau nước mắt học ô.

“Được rồi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là anh sai, đừng khóc nữa.”

Nhưng càng dỗ Quân Dao càng khóc dữ.

“Anh chưa bao giờ hung dữ với em, sao bây giờ anh quát em?”

Nhà phải có nóc, sư tử không gầm lại tưởng Hello Kitty.

Cố Tư Bạch vội vàng vừa lau nước mắt vừa bày ra khuôn mặt vô tội, “Thôi, đừng khóc nữa, là anh sai.”

Quân Dao bĩu môi, hất tay anh ra, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.

“Em không tha lỗi cho anh đâu.”

Người nào đó vừa rồi uy phong là thế, bây giờ lại như mèo con ngồi xuống bên cạnh vợ, bóp bóp tay học ô.

“Đừng giận anh mà, ai bảo vệ anh xinh đẹp thu hút như thế, anh sợ mất vợ”

“Tối nay cho anh ngủ ngoài phòng khách.”

Anh chống tay lên cửa, giam giữ cô trong lồng ngực mình.

“Anh chiều em quá rồi hả?”

Quân Dao ngọ nguậy người.

“Không có, mình thấy nhất khi đi làm thì tỏ ra không quen biết mà.”

“Hừ, có vẻ em rất thích đi làm.”

Quân Dao run run khóe môi, “Em thích đi làm mà, ở đây được quen nhiều người, học hỏi thêm kinh nghiệm”

“Anh thấy em chán anh rồi, muốn có không gian riêng thì đúng hơn.” Giọng Cố Tư Bạch lạnh đi.

“Không có”, Quân Dao lắc đầu, “Em chỉ không không muốn mọi người bàn tán linh tinh thôi mà.”

“Thế mà sáng nay anh thấy em trò chuyện với

mấy tên nhóc thối kia rất vui vẻ cơ đấy.

Lúc đi ăn còn dám bỏ điện thoại trong phòng, để mặc kệ anh chờ”.

Sao nhân viên của anh lại thành mấy tên nhóc thối rồi?

“Em chỉ muốn làm quen với đồng nghiệp thôi ma.”

“Em không thấy ánh mắt mấy tên đó nhìn em chằm chằm à, chỉ hận không thể biến em thành người của bọn họ thôi”.

Quân Dao giật giật khóe môi, sao anh cứ tự biên tự diễn như thế chứ?

Cố Tư Bạch cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, “Nhớ kĩ, em chỉ là của anh thôi, cấm không được liếc mắt đưa tình với tên đàn ông thối nào khác.”

Bị anh mắng nãy giờ, lại còn bị hôn mạnh bạo khiến đôi mắt to tròn của Quân Dao ửng đỏ, chóp mũi cô cũng hồng lên, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống.

“Anh bắt nạt em, anh cậy quyền cậy thế bắt nạt em.

Em không liếc mắt đưa tình với ai cả.

Em chỉ muốn đi làm mà anh cũng không cho.”

Càng nói cô càng tủi thân, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Người nào đó vừa rồi còn hùng hổ mà bây giờ nhìn thấy những giọt nước mắt nức nở của cô vợ nhỏ thì cuống lên, vội đưa tay lau nước mắt học ô.

“Được rồi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là anh sai, đừng khóc nữa.”

Nhưng càng dỗ Quân Dao càng khóc dữ.

“Anh chưa bao giờ hung dữ với em, sao bây giờ anh quát em?”

Nhà phải có nóc, sư tử không gầm lại tưởng Hello Kitty.

Cố Tư Bạch vội vàng vừa lau nước mắt vừa bày ra khuôn mặt vô tội, “Thôi, đừng khóc nữa, là anh sai.”

Quân Dao bĩu môi, hất tay anh ra, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.

“Em không tha lỗi cho anh đâu.”

Người nào đó vừa rồi uy phong là thế, bây giờ lại như mèo con ngồi xuống bên cạnh vợ, bóp bóp tay học ô.

“Đừng giận anh mà, ai bảo vệ anh xinh đẹp thu hút như thế, anh sợ mất vợ”

“Tối nay cho anh ngủ ngoài phòng khách.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.