Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 161




Một lát sau hai người cùng ra ăn sáng, anh bắt cô ăn đủ chất, ăn no rồi lại bắt ngồi đợi anh đi thay quần áo.

Quân Dao lòng nóng như lửa đốt, một người sinh ra từ vạch đích như Cố Tư Bạch làm sao hiểu được cảm giác bồn chồn, lo lắng của

người lần đầu tiên đi làm cơ chứ.

Lúc Cố Tư Bạch vừa dừng xe, Quân Dao nhìn quanh không thấy ai liền mở cửa xe, định chạy ra ngoài thì bị gọi lại, “Khoan đã, em quên đồ”

“Hả? Quên gì cơ?” Quân Dao nhìn xung quanh, rõ ràng cô đã cầm túi xách rồi mà.

Anh nghiêng người qua, ghé mn về phía cô.

Quân Dao hiểu ý, liền hôn phớt lên má anh, rồi chạy tót đi.

Cố Tư Bạch lắc đầu, hôm nay tha cho em.

Anh thong dong bước xuống xe, đi về phía thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao.Anh liếc nhìn qua thấy Quần Dao đang đứng xếp hàng chờ thang máy.

Nhan sắc của cô gái nhỏ dù ăn mặc đơn giản, chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng vô cùng xuất chúng.

Mấy nhân viên nam nhìn thấy cô gái xinh đẹp lạ mặt thì lập tức bắt chuyện làm quen.

“Em là nhân viên mới à?”.

“Dạ, em là thực tập sinh, hôm nay ngày đầu đi làm, mong các anh chị giúp đỡ”.

“Được, không có gì, anh là…”

Mấy người đó vây quanh Quân Dao, bộ lô ba la đủ kiểu, không ai để ý vị tổng tài nào đó mặt lạnh đi, lạnh lùng đi vào thang máy riêng.

Quân Dao đi đến phòng nhân sự, vốn có được sắp xếp vào phòng Tài chính để thực tập, nhưng không hiểu sao bây giờ chị trưởng phòng nhân sự lại bảo cô hãy đến phòng Trợ lý.

“Chị ơi, có nhầm gì không ạ? Em thực tập tại Phòng Tài chính mà.” Quân Dao hỏi lại, ánh mắt đầy vẻ không hiểu.

“Không nhầm, bên phòng Tài chính đã đủ người rồi, mà bên phòng Trợ lý tổng giám đốc đúng lúc thiếu một thực tập sinh, em phải biết đây là cơ hội rất lớn, ở đó toàn là tinh anh, nhân tài kiệt xuất, có thể học hỏi được rất nhiều, lại còn có cơ hội tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao.

Em mau đi qua đó báo danh đi.”

“Dạ” Quân Dao gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi thấy Quân Dao đi khuất, trưởng phòng Nhân sự thở phào nhẹ nhõm, không biết cô gái trẻ này là thần phật phương nào mà vừa rồi trợ lý chính của chủ tịch gọi điện dặn dò, chắc chắn thân phận không đơn giản.

Trưởng phòng nhân sự nhìn vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Quân Dao, tặc lưỡi thở dài trong lòng, tự cảm thấy xinh đẹp cũng là một loại thực lực, mà có khi còn là thực lực mạnh mẽ.

Nhưng đó là chuyện của người ta, cô ấy đã sống đủ lâu để biết không nên tọc mạch vào chuyện của người khác rồi.

Theo chỉ dẫn của trưởng phòng Nhân sự, Quân Dao đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Tầng cao nhất là tầng dành riêng cho chủ tịch tập đoàn, phía ngoài là phòng dành cho trợ lý.

Quân Dao vừa lên đến nơi, trợ lý chính của Cố Tư Bạch liền đi ra, mỉm cười vui vẻ với cô.

“Em là thực tập sinh mới đến đúng không, mau vào đây, chị sẽ hướng dẫn công việc cụ thể cho em.”

Nói rồi cô ấy đi vào phòng, chỉ vào một chiếc bàn.

“Đây là bàn làm việc của em, máy tính của em, tủ đựng tài liệu của em.Vì em mới là thực tập nên giai đoạn đầu tập làm quen mọi thứ, em sẽ chuẩn bị cà phê cho chủ tịch và cho cả phòng.

Sắp xếp lại tài liệu theo danh mục, tập sắp xếp lịch trình và nhận những cuộc hẹn không có trong danh mục

Quân Dao chăm chú lắng nghe.

“Tạm thời em cứ ngồi xuống đây, đợi chị một chút, chị hướng dẫn chi tiết.”

“Dạ”

Quân Dao ngồi xuống ghế, cảm thấy chị trợ lý chính này rất dễ gần, ngoại hình xinh đẹp, phong thái nhã nhặn, lịch sự, lại rất vui vẻ, hòa đồng, không có dáng vẻ bắt nạt cấp dưới.

Cả buổi sáng Quân Dao được hướng dẫn tận tình, cũng đều là mấy việc đơn giả, chẳng may làm sai cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Đến gần mười hai giờ, Quân Dao đang in một tập tài liệu thì chị trợ lý chính đi đến, vui vẻ gọi cô.

“Em nhớ gọi điện đặt bàn ăn trưa cho chủ tịch nhé.”

“Dạ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.