Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 160




Ông nói gà bà nói vịt gì vậy chứ?

Một đêm nồng nhiệt trôi qua, sáng hôm sau, khi cả hai còn đang say giấc chiếc điện thoại vang lên.

tiếng chuông inh ỏi như muốn đòi mạng.

Quân Dạo lập tức bật dậy, tắt chuông báo thức rồi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Cố Tư Bạch nhíu mày, nhìn đồng hồ, vẫn còn Sớm mà, sao hôm nay Dao Dao dậy sớm như vậy? Nhưng dù sao cũng có nhiều việc cần làm, cho nên anh cũng dậy luôn.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Quân Dao bắt đầu chạy chỗ này một tí, chỗ kia một tí, cuống quýt chuẩn bị.

Đến khi Cố Tư Bạch vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy Quân Dao ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần âu đen, khoác ngoài một chiếc áo vest màu trắng.

Cô buộc gọn tóc ra sau, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vô cùng thanh lịch.

“Em làm gì vậy?” Cố Tư Bạch hơi bất ngờ.

“Anh quên à, hôm nay ngày đầu tiên đi làm của em.”

“Vẫn còn sớm mà, em định đến đó ngủ một giấc đợi nhân viên tới sao?”

“Em biết, nhưng ngày đầu đi làm vẫn nên đi Sớm một chút.Anh ngớ là không được nói em là

VỢ anh đấy, phải coi em như người xa lạ.”

Cố Tư Bạch gật gù.

“Vậy ra ăn sáng đã rồi hẳn đi.” “Không được, chậm xe bus mất.”

Cố Tư Bạch suýt sặc, thấy Quân Dao đã sắp bước ra khỏi phòng thì vội níu tay cô lại.

“Từ từ, em nói gì cơ, gì mà xe bus?”

“Thì em sẽ đi bắt xe bus đi làm, giống như nhân viên bình thường”

Cố Tư Bạch để trán, đúng là cạn lời với cô vợ nhỏ này, có cần nghiêm trọng đến mức đó không?

“Em có biết từ nhà mình đi bộ ra bến xe bus bao xa không? Cũng phải mấy cây SỐ, rồi lại chen chúc trên xe bus.”

Quân Dao mỉm cười, “Không sao, em sẽ cố gång.”

Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô, anh thật muốn cốc đầu cô gái ngốc này một cái, chẳng lẽ chồng của cô không nuôi nối cổ, không mua được cho cô một chiếc xe mà bắt cố chen chúc trên xe bus?

“Lát em đi cùng anh, đằng nào cũng cùng đường”

Quân Dao vội vàng xua tay.

“Không được đâu, nhỡ có ai nhìn thấy thì lại đồn thổi linh tinh, em muốn dựa vào sức lực của chính mình.”

Sao cô lại bướng bỉnh thế này cơ chứ? Chẳng

lẽ cô thích tự ngược, chỉ thích chịu khổ thôi?

“Anh đỗ xe khu vực riêng, đi thang máy riêng, em cứ đi vào khu vực thang máy chung của nhân viên là được, sẽ không ai thấy đâu.”

“Thật không ạ?

“Em mà còn nói nữa anh cho em ở nhà đấy” Cố Tư Bạch hơi nổi giận.

Sao cô vợ này của anh lại bướng bỉnh thế cơ chứ?

Thấy thế, Quân Dao lập tức cười ngọt ngào, lắc lắc tay anh, “Em chỉ muốn cố gắng một chút thôi mà, không phải ghét bỏ gì anh đâu.”

Là anh không muốn cô chịu khổ, vậy mà vào đầu cô đã thành cô ghét bỏ anh, thật muốn bổ đầu cô ra xem trong đó vận hành như thế nào mà.

“Được rồi, không được bỏ bữa sáng, tận 9 giờ mới vào làm, bây giờ còn sớm, em mau ngồi xuống đây, đợi anh rồi cùng ra ăn sáng”.

Quân Dao xụ mặt, nhưng cô nhịn, phải nhịn, bây giờ anh là sếp của cô rồi, nếu không nhịn chẳng may anh đuổi việc cô ngay ngày đầu đi làm thì xui xẻo lắm.

Cô không muốn sống cuộc đời ăn no chờ chết đâu.

Ông nói gà bà nói vịt gì vậy chứ?

Một đêm nồng nhiệt trôi qua, sáng hôm sau, khi cả hai còn đang say giấc chiếc điện thoại vang lên.

tiếng chuông inh ỏi như muốn đòi mạng.

Quân Dạo lập tức bật dậy, tắt chuông báo thức rồi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Cố Tư Bạch nhíu mày, nhìn đồng hồ, vẫn còn Sớm mà, sao hôm nay Dao Dao dậy sớm như vậy? Nhưng dù sao cũng có nhiều việc cần làm, cho nên anh cũng dậy luôn.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Quân Dao bắt đầu chạy chỗ này một tí, chỗ kia một tí, cuống quýt chuẩn bị.

Đến khi Cố Tư Bạch vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy Quân Dao ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần âu đen, khoác ngoài một chiếc áo vest màu trắng.

Cô buộc gọn tóc ra sau, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vô cùng thanh lịch.

“Em làm gì vậy?” Cố Tư Bạch hơi bất ngờ.

“Anh quên à, hôm nay ngày đầu tiên đi làm của em.”

“Vẫn còn sớm mà, em định đến đó ngủ một giấc đợi nhân viên tới sao?”

“Em biết, nhưng ngày đầu đi làm vẫn nên đi Sớm một chút.Anh ngớ là không được nói em là

VỢ anh đấy, phải coi em như người xa lạ.”

Cố Tư Bạch gật gù.

“Vậy ra ăn sáng đã rồi hẳn đi.” “Không được, chậm xe bus mất.”

Cố Tư Bạch suýt sặc, thấy Quân Dao đã sắp bước ra khỏi phòng thì vội níu tay cô lại.

“Từ từ, em nói gì cơ, gì mà xe bus?”

“Thì em sẽ đi bắt xe bus đi làm, giống như nhân viên bình thường”

Cố Tư Bạch để trán, đúng là cạn lời với cô vợ nhỏ này, có cần nghiêm trọng đến mức đó không?

“Em có biết từ nhà mình đi bộ ra bến xe bus bao xa không? Cũng phải mấy cây SỐ, rồi lại chen chúc trên xe bus.”

Quân Dao mỉm cười, “Không sao, em sẽ cố gång.”

Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô, anh thật muốn cốc đầu cô gái ngốc này một cái, chẳng lẽ chồng của cô không nuôi nối cổ, không mua được cho cô một chiếc xe mà bắt cố chen chúc trên xe bus?

“Lát em đi cùng anh, đằng nào cũng cùng đường”

Quân Dao vội vàng xua tay.

“Không được đâu, nhỡ có ai nhìn thấy thì lại đồn thổi linh tinh, em muốn dựa vào sức lực của chính mình.”

Sao cô lại bướng bỉnh thế này cơ chứ? Chẳng

lẽ cô thích tự ngược, chỉ thích chịu khổ thôi?

“Anh đỗ xe khu vực riêng, đi thang máy riêng, em cứ đi vào khu vực thang máy chung của nhân viên là được, sẽ không ai thấy đâu.”

“Thật không ạ?

“Em mà còn nói nữa anh cho em ở nhà đấy” Cố Tư Bạch hơi nổi giận.

Sao cô vợ này của anh lại bướng bỉnh thế cơ chứ?

Thấy thế, Quân Dao lập tức cười ngọt ngào, lắc lắc tay anh, “Em chỉ muốn cố gắng một chút thôi mà, không phải ghét bỏ gì anh đâu.”

Là anh không muốn cô chịu khổ, vậy mà vào đầu cô đã thành cô ghét bỏ anh, thật muốn bổ đầu cô ra xem trong đó vận hành như thế nào mà.

“Được rồi, không được bỏ bữa sáng, tận 9 giờ mới vào làm, bây giờ còn sớm, em mau ngồi xuống đây, đợi anh rồi cùng ra ăn sáng”.

Quân Dao xụ mặt, nhưng cô nhịn, phải nhịn, bây giờ anh là sếp của cô rồi, nếu không nhịn chẳng may anh đuổi việc cô ngay ngày đầu đi làm thì xui xẻo lắm.

Cô không muốn sống cuộc đời ăn no chờ chết đâu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.