Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 152




Cô thật muốn bỏ chạy về làm tổ trong phòng khách sạn, khó khăn lắm mới được hít thở chút không khí trong lành, tận hưởng một chút thời gian tự do, vậy mà vẫn bị tên ác ma này phá hỏng.

Tâm trạng vừa rồi còn thoải mái, thư giãn của Từ Mạn Nhu bây giờ xìu xuống như bánh bao ngâm nước.

Nhưng thấy Hoắc Thiên Phong không nói gì, lặng im ngắm nhìn cảnh biển, cô cũng chẳng dại gì mà lên tiếng.

Trên vai cô là áo vest của Hoắc Thiên Phong, cô có thể ngửi thấy mùi long diên hướng nhàn nhạt trên áo hắn, nửa năm nay cô đã quá quen thuộc với mùi này.

Đúng là cũng ấm hơn rất nhiều.

Từ Mạn Nhu kéo kéo áo khoác cho khỏi rơi, chiếc áo đắt tiền thế này, chẳng may cô làm hỏng, hắn bắt đền thì sao.

Không trò cổ quái nào Hoắc Thiên Phong không nghĩ ra, vậy nên cẩn thận vẫn hơn.

Hai người ngồi đó, im lặng ngắm nhìn mặt biển xanh biếc, ánh nắng cuối thu rải vàng lên mặt biển,

bãi cát và cả hai bóng người, khung cảnh hòa hợp đến kỳ lạ.

Đã mấy ngày trôi qua, SỐ len bị Quân Dao “hành hạ” đã nhiều vô cùng, gần hết sạch chỗ len mua ở trung tâm thương mại rồi.

Cô cầm thành quả là hình con chó Shiba đội mũ len, đeo chiếc túi đeo chéo bé xíu hình trái dâu, nhìn vô cùng đáng yêu, cảm thấy vô cùng tự hào.

Nhưng đường đến mục tiêu vẫn còn xa lắm.

Cô muốn làm hai hình người cơ, mà hình người khó hơn hình con vật hoặc trái cây cả trăm lần, có lẽ phải rất lâu nữa trình độ của cô mới đủ thực hiện được.

Đang ngẩn người ngắm nhìn thành quả trong lòng bàn tay, CỐ Tư Bạch đi tới lúc nào mà Quân Dao cũng không biết.Anh nhìn đống que chọc, len và cả những hình bị hỏng bày xung quanh cô, trong tay cô còn có một cục bông nho nhỏ hình chú chó con, thì anh mỉm cười.

“Dao Dao, em đang làm gì thế?”

Quân Dao giật nảy người.

Cô cuống quýt nắm chặt tay, giấu con chó bông đi, rồi luống cuống thu gom đóng dụng cụ lại.

“Không… không có gì… em chỉ… chỉ chơi linh tinh thôi”

“Sao giống hoảng như đi buôn chất cấm bị bắt gặp thế?” Cố Tư Bạch đùa cô.

Lúc này Quân Dao nhìn xuống tay mình, đúng là vừa rồi cô hoảng quá mà làm lung tung lên, đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà.

Cô gượng cười, “Em chỉ nghịch tí thôi.”

Cố Tư Bạch nhặt một hình con chó Shiba mà cô làm hỏng lên, ngắm nghía hồi lâu, “Ừm, dễ thương đấy chứ, tặng anh con này nhé!”

“Nhưng con đấy em làm hỏng rồi” Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, “Anh lấy làm gì?”

“Anh thấy dễ thương mà, lại do chính tay em làm nữa, rất đáng yêu”

Quân Dao mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, “Anh thích thật à?”

“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều thích”

Nghe vậy cô liền xòe bàn tay, đưa con chó Shiba màu vàng đội mũ hồng đeo túi quả dâu tây về phía anh.

“Con này đẹp hơn, nhưng mà trông hơi trẻ con.”

Cố Tư Bạch đưa tay đón lấy, khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng, “Đáng yêu quá, sau này em có thể làm những thứ xinh xắn cho con của chúng mình rồi.”

Nghe thấy chữ “con”,Quân Dao xấu hổ đỏ bừng mặt.Anh cầm lấy con chó bông nhỏ, suy nghĩ một chút, “Em có thể làm thêm một chiếc quai nhỏ bên trên để treo được không? Cầm như này hơi bất tiện.”

“Được chứ?” Quân Dao vui vẻ lấy đồ nghề ra, làm một chiếc móc be bé gắn vào đầu con chó bông, cái này có thể treo ở đâu cũng được, rồi cô đưa nó cho Cố Tư Bạch, “Xong rồi”.

Anh nhận lấy, hôn lên má cô, “Cảm ơn vợ, có cần anh đền đáp gì không?

Cô thật muốn bỏ chạy về làm tổ trong phòng khách sạn, khó khăn lắm mới được hít thở chút không khí trong lành, tận hưởng một chút thời gian tự do, vậy mà vẫn bị tên ác ma này phá hỏng.

Tâm trạng vừa rồi còn thoải mái, thư giãn của Từ Mạn Nhu bây giờ xìu xuống như bánh bao ngâm nước.

Nhưng thấy Hoắc Thiên Phong không nói gì, lặng im ngắm nhìn cảnh biển, cô cũng chẳng dại gì mà lên tiếng.

Trên vai cô là áo vest của Hoắc Thiên Phong, cô có thể ngửi thấy mùi long diên hướng nhàn nhạt trên áo hắn, nửa năm nay cô đã quá quen thuộc với mùi này.

Đúng là cũng ấm hơn rất nhiều.

Từ Mạn Nhu kéo kéo áo khoác cho khỏi rơi, chiếc áo đắt tiền thế này, chẳng may cô làm hỏng, hắn bắt đền thì sao.

Không trò cổ quái nào Hoắc Thiên Phong không nghĩ ra, vậy nên cẩn thận vẫn hơn.

Hai người ngồi đó, im lặng ngắm nhìn mặt biển xanh biếc, ánh nắng cuối thu rải vàng lên mặt biển,

bãi cát và cả hai bóng người, khung cảnh hòa hợp đến kỳ lạ.

Đã mấy ngày trôi qua, SỐ len bị Quân Dao “hành hạ” đã nhiều vô cùng, gần hết sạch chỗ len mua ở trung tâm thương mại rồi.

Cô cầm thành quả là hình con chó Shiba đội mũ len, đeo chiếc túi đeo chéo bé xíu hình trái dâu, nhìn vô cùng đáng yêu, cảm thấy vô cùng tự hào.

Nhưng đường đến mục tiêu vẫn còn xa lắm.

Cô muốn làm hai hình người cơ, mà hình người khó hơn hình con vật hoặc trái cây cả trăm lần, có lẽ phải rất lâu nữa trình độ của cô mới đủ thực hiện được.

Đang ngẩn người ngắm nhìn thành quả trong lòng bàn tay, CỐ Tư Bạch đi tới lúc nào mà Quân Dao cũng không biết.Anh nhìn đống que chọc, len và cả những hình bị hỏng bày xung quanh cô, trong tay cô còn có một cục bông nho nhỏ hình chú chó con, thì anh mỉm cười.

“Dao Dao, em đang làm gì thế?”

Quân Dao giật nảy người.

Cô cuống quýt nắm chặt tay, giấu con chó bông đi, rồi luống cuống thu gom đóng dụng cụ lại.

“Không… không có gì… em chỉ… chỉ chơi linh tinh thôi”

“Sao giống hoảng như đi buôn chất cấm bị bắt gặp thế?” Cố Tư Bạch đùa cô.

Lúc này Quân Dao nhìn xuống tay mình, đúng là vừa rồi cô hoảng quá mà làm lung tung lên, đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà.

Cô gượng cười, “Em chỉ nghịch tí thôi.”

Cố Tư Bạch nhặt một hình con chó Shiba mà cô làm hỏng lên, ngắm nghía hồi lâu, “Ừm, dễ thương đấy chứ, tặng anh con này nhé!”

“Nhưng con đấy em làm hỏng rồi” Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, “Anh lấy làm gì?”

“Anh thấy dễ thương mà, lại do chính tay em làm nữa, rất đáng yêu”

Quân Dao mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, “Anh thích thật à?”

“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều thích”

Nghe vậy cô liền xòe bàn tay, đưa con chó Shiba màu vàng đội mũ hồng đeo túi quả dâu tây về phía anh.

“Con này đẹp hơn, nhưng mà trông hơi trẻ con.”

Cố Tư Bạch đưa tay đón lấy, khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng, “Đáng yêu quá, sau này em có thể làm những thứ xinh xắn cho con của chúng mình rồi.”

Nghe thấy chữ “con”,Quân Dao xấu hổ đỏ bừng mặt.Anh cầm lấy con chó bông nhỏ, suy nghĩ một chút, “Em có thể làm thêm một chiếc quai nhỏ bên trên để treo được không? Cầm như này hơi bất tiện.”

“Được chứ?” Quân Dao vui vẻ lấy đồ nghề ra, làm một chiếc móc be bé gắn vào đầu con chó bông, cái này có thể treo ở đâu cũng được, rồi cô đưa nó cho Cố Tư Bạch, “Xong rồi”.

Anh nhận lấy, hôn lên má cô, “Cảm ơn vợ, có cần anh đền đáp gì không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.