Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 133




Có mấy tiếng mà cô lại gặp lại cô gái này, như vậy cũng có nghĩa tên đàn ông đáng sợ kia cũng đang quanh quẩn đâu đây.

Cô cảnh giác sờ tay vào túi, muốn lấy điện thoại ấn số khẩn cấp của Cố Tư Bạch.

“Chị, lại gặp lại chị rồi” Từ Mạn Nhu thở dài, “Em trốn không thoát được.”

“Cô… bị tên biến thái kia giam giữ ư? Quân

Dao thì thầm.

Hai mắt cô gái lập tức sáng lên, “Chị quen hắn ta u?”

Quân Dao gượng gạo gật đầu, cũng coi như là quen nhỉ, nhưng trải nghiệm quen ấy thật ác mộng.

“Có lẽ là kẻ thù”.

Từ Mạn Nhu thở dài, “Hắn ta giam giữ em cả nửa năm nay rồi, em mấy lần muốn trốn đều bị bắt lại.

Hoắc Thiên Phong đúng là tên biến thái khốn kiếp.”

“Tại sao hắn lại giam giữ cô?” Quân Dao hỏi.

“Hắn coi em như thú cưng, giam cầm để chơi đùa” Khóe mắt Từ Mạn Nhu rưng rưng.

Kẻ kia đúng là tâm lý biến thái vặn vẹo, nhưng cô cũng chẳng có cách nào giúp được cô gái tội nghiệp này.

“Chị, cho em số điện thoại đi, em với chị cùng chung kẻ thù, mình có thể làm bạn”

Quân Dao miễn cưỡng đọc một dãy số, cô gái lẩm nhẩm vài lần cho thuộc rồi gật đầu.

“Sao cô không lưu lại?” Quân Dao lấy làm lạ, hỏi.

“Hắn không cho em dùng điện thoại.

Thôi, em phải đi ra đây, nếu không hắn sẽ nghi ngờ.

Cảm ơn chị.”

Nói rồi Từ Mạn Nhu mở cửa, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Cô ấy vốn không muốn đi

vệ sinh, chỉ là quá chán ghét Hoắc Thiên Phong nên mới lấy cớ như vậy mà thôi.

Không ngờ lại gặp được Quân Dao ở đây.

Lúc ở trung tâm thương mại nhìn thấy Quân Dao có rất nhiều vệ sĩ đi.

theo nên cô ấy biết cô nhất định là người giàu có hoặc có thế lực nào đó.

Bây giờ Từ Mạn Nhu thân cô thế cô, nếu có thể tìm được người có thể trợ giúp thì không còn gì bằng.

“Đúng ba phút, lần này em ngoan đó.” Hoắc Thiên Phong nhìn đồng hồ, gật đầu hài lòng.

Từ Mạn Nhu liếc nhìn Cố Tư Bạch, sau đó cúi đầu, đi bên cạnh Hoắc Thiên Phong rời khỏi đó.

Hai người kia rời đi một lát thì Quân Dao cũng bước ra, có điều chỉnh tâm trạng, nói.

“Em vừa gặp cô gái đi cùng Hoắc tổng chiều nay”

“Em quen cô ấy ư?” Cố Tư Bạch hỏi lại.

Quân Dao gật đầu, “Cô ấy xin số điện thoại của em.”

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Ừm, không ngờ tên Hoắc Thiên Phong đó lại như này, có lẽ chúng ta sẽ có cách nào đó thì sao?”

Có mấy tiếng mà cô lại gặp lại cô gái này, như vậy cũng có nghĩa tên đàn ông đáng sợ kia cũng đang quanh quẩn đâu đây.

Cô cảnh giác sờ tay vào túi, muốn lấy điện thoại ấn số khẩn cấp của Cố Tư Bạch.

“Chị, lại gặp lại chị rồi” Từ Mạn Nhu thở dài, “Em trốn không thoát được.”

“Cô… bị tên biến thái kia giam giữ ư? Quân

Dao thì thầm.

Hai mắt cô gái lập tức sáng lên, “Chị quen hắn ta u?”

Quân Dao gượng gạo gật đầu, cũng coi như là quen nhỉ, nhưng trải nghiệm quen ấy thật ác mộng.

“Có lẽ là kẻ thù”.

Từ Mạn Nhu thở dài, “Hắn ta giam giữ em cả nửa năm nay rồi, em mấy lần muốn trốn đều bị bắt lại.

Hoắc Thiên Phong đúng là tên biến thái khốn kiếp.”

“Tại sao hắn lại giam giữ cô?” Quân Dao hỏi.

“Hắn coi em như thú cưng, giam cầm để chơi đùa” Khóe mắt Từ Mạn Nhu rưng rưng.

Kẻ kia đúng là tâm lý biến thái vặn vẹo, nhưng cô cũng chẳng có cách nào giúp được cô gái tội nghiệp này.

“Chị, cho em số điện thoại đi, em với chị cùng chung kẻ thù, mình có thể làm bạn”

Quân Dao miễn cưỡng đọc một dãy số, cô gái lẩm nhẩm vài lần cho thuộc rồi gật đầu.

“Sao cô không lưu lại?” Quân Dao lấy làm lạ, hỏi.

“Hắn không cho em dùng điện thoại.

Thôi, em phải đi ra đây, nếu không hắn sẽ nghi ngờ.

Cảm ơn chị.”

Nói rồi Từ Mạn Nhu mở cửa, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Cô ấy vốn không muốn đi

vệ sinh, chỉ là quá chán ghét Hoắc Thiên Phong nên mới lấy cớ như vậy mà thôi.

Không ngờ lại gặp được Quân Dao ở đây.

Lúc ở trung tâm thương mại nhìn thấy Quân Dao có rất nhiều vệ sĩ đi.

theo nên cô ấy biết cô nhất định là người giàu có hoặc có thế lực nào đó.

Bây giờ Từ Mạn Nhu thân cô thế cô, nếu có thể tìm được người có thể trợ giúp thì không còn gì bằng.

“Đúng ba phút, lần này em ngoan đó.” Hoắc Thiên Phong nhìn đồng hồ, gật đầu hài lòng.

Từ Mạn Nhu liếc nhìn Cố Tư Bạch, sau đó cúi đầu, đi bên cạnh Hoắc Thiên Phong rời khỏi đó.

Hai người kia rời đi một lát thì Quân Dao cũng bước ra, có điều chỉnh tâm trạng, nói.

“Em vừa gặp cô gái đi cùng Hoắc tổng chiều nay”

“Em quen cô ấy ư?” Cố Tư Bạch hỏi lại.

Quân Dao gật đầu, “Cô ấy xin số điện thoại của em.”

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Ừm, không ngờ tên Hoắc Thiên Phong đó lại như này, có lẽ chúng ta sẽ có cách nào đó thì sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.