Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 116




Cố Tư Bạch cũng bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô.

“Thiếu gia, thiết bị đã kết nối xong hết rồi, sẵn sàng cho buổi họp ạ”

“Tôi biết rồi.” Cố Tư Bạch gật đầu, hôn nhẹ lên trán Quân Dao, “Anh đi họp một lát, em cứ nghỉ ngơi trước đi nhé”.

“Vâng.”

Ăn no quả thực hơi buồn ngủ, nhưng cô đã ngủ cả buổi chiều rồi, giờ ngủ nữa sẽ thành heo mất.

Quân Dao bèn lấy sách vở ra học, cả ngày nay chưa học chữ gì rồi.

Nhưng cả người mỏi như dần, tay viết cũng run run, chữ như gà bới.

Học một lúc Quân Dao đã thấy gà gật, nhưng cô cố gắng đi rửa mặt nước lạnh cho tỉnh ngủ,

1

sau đó tiếp tục học.

Dù cho Cố Tư Bạch có thể nuôi cổ cả đời không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng cô vẫn muốn bản thân mình giỏi hơn, tốt hơn mỗi ngày như thế mới xứng đáng với người ưu tú như anh.

Đến tận khuya Cố Tư Bạch mới xử lý xong công việc, có rất nhiều việc cần sắp xếp, đúng là thoải mái vài tháng, bây giờ quay lại công việc chất như núi.

Anh về phòng ngủ, thấy vẫn sáng đèn, “Không lẽ Dao Dao còn đợi mình?”

Nhưng khi đẩy cửa bước vào Cố Tư Bạch thấy Quần Dao đang nằm bò trên bàn ngủ gật, anh mỉm cười, “Cô nhóc này, sao như trẻ con thế chứ.”

Anh bế cô đặt lên giường, chiếc áo choàng rộng trượt qua, lộ ra bắp chân của Quân Dao.

Cố Tư Bạch nhíu mày, cầm bắp chân cô lên xem, chỗ vết thương rõ ràng hôm qua lúc anh bôi thuốc liền sẹo cho cô thấy đầu có bị sưng thế này.Anh nhìn qua tay cô, thấy lòng bàn tay có mấy chỗ phồng lên, sắp tạo thành vết chai.

Lông mày Cố Tư Bạch càng cau chặt, nhớ tới dáng vẻ ngủ mê mệt suốt buổi chiều cùng việc đi xiêu xiêu vẹo vẹo lúc ra ăn cơm của cô, Cố Tư Bạch có thể đoán được phần nào rồi.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài, gọi to, “Tiểu Hoa?”

Tiểu Hoa vừa họp xong, đang ngáp ngắn ngáp

dài chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gọi, vội chạy từ phòng của mình ra.

“Thiếu gia, có chuyện gì thế?”

Nhìn sắc mặt tối thui của Cố Tư Bạch, đáy lòng Tiểu Hoa càng thấp thỏm bất an.

“Nói, cả ngày hôm nay thiếu phu nhân làm gì?” Tiểu Hoa chột dạ, không phải lộ rồi chứ?

“Thiếu… thiếu phu nhân ăn sáng sau đó học bài… sau đó ăn trưa… rồi ngủ đến lúc thiếu gia về.”

Huấn luyện cũng được coi là học bài đúng không?

Cô ấy đâu có nói dối.

Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Tiểu Hoa, mày kiếm của Cố Tư Bạch càng chau lại.

“Có muốn chịu phạt không? Từ bao giờ cô dám nói dối cả tôi?”

Tiểu Hoa sợ hãi, vội vàng xua tay, “Thiếu gia, tôi không dám, tôi không dám” Cô ấy gãi đầu gãi tai, cuối cùng quyết định đành phải bán rẻ thiếu phu nhân vậy, nếu để thiếu gia nhà cô ấy nổi giận, hậu quả khôn lường lắm, dù sao thiếu gia cũng không dám nổi giận hay trách phạt thiếu phu nhân gì đâu, cô ấy còn không hiểu thiếu gia nhà cô ấy bị sao “thế nổ” chiếu mạng hay sao.

Cố Tư Bạch cũng bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô.

“Thiếu gia, thiết bị đã kết nối xong hết rồi, sẵn sàng cho buổi họp ạ”

“Tôi biết rồi.” Cố Tư Bạch gật đầu, hôn nhẹ lên trán Quân Dao, “Anh đi họp một lát, em cứ nghỉ ngơi trước đi nhé”.

“Vâng.”

Ăn no quả thực hơi buồn ngủ, nhưng cô đã ngủ cả buổi chiều rồi, giờ ngủ nữa sẽ thành heo mất.

Quân Dao bèn lấy sách vở ra học, cả ngày nay chưa học chữ gì rồi.

Nhưng cả người mỏi như dần, tay viết cũng run run, chữ như gà bới.

Học một lúc Quân Dao đã thấy gà gật, nhưng cô cố gắng đi rửa mặt nước lạnh cho tỉnh ngủ,

1

sau đó tiếp tục học.

Dù cho Cố Tư Bạch có thể nuôi cổ cả đời không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng cô vẫn muốn bản thân mình giỏi hơn, tốt hơn mỗi ngày như thế mới xứng đáng với người ưu tú như anh.

Đến tận khuya Cố Tư Bạch mới xử lý xong công việc, có rất nhiều việc cần sắp xếp, đúng là thoải mái vài tháng, bây giờ quay lại công việc chất như núi.

Anh về phòng ngủ, thấy vẫn sáng đèn, “Không lẽ Dao Dao còn đợi mình?”

Nhưng khi đẩy cửa bước vào Cố Tư Bạch thấy Quần Dao đang nằm bò trên bàn ngủ gật, anh mỉm cười, “Cô nhóc này, sao như trẻ con thế chứ.”

Anh bế cô đặt lên giường, chiếc áo choàng rộng trượt qua, lộ ra bắp chân của Quân Dao.

Cố Tư Bạch nhíu mày, cầm bắp chân cô lên xem, chỗ vết thương rõ ràng hôm qua lúc anh bôi thuốc liền sẹo cho cô thấy đầu có bị sưng thế này.Anh nhìn qua tay cô, thấy lòng bàn tay có mấy chỗ phồng lên, sắp tạo thành vết chai.

Lông mày Cố Tư Bạch càng cau chặt, nhớ tới dáng vẻ ngủ mê mệt suốt buổi chiều cùng việc đi xiêu xiêu vẹo vẹo lúc ra ăn cơm của cô, Cố Tư Bạch có thể đoán được phần nào rồi.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài, gọi to, “Tiểu Hoa?”

Tiểu Hoa vừa họp xong, đang ngáp ngắn ngáp

dài chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gọi, vội chạy từ phòng của mình ra.

“Thiếu gia, có chuyện gì thế?”

Nhìn sắc mặt tối thui của Cố Tư Bạch, đáy lòng Tiểu Hoa càng thấp thỏm bất an.

“Nói, cả ngày hôm nay thiếu phu nhân làm gì?” Tiểu Hoa chột dạ, không phải lộ rồi chứ?

“Thiếu… thiếu phu nhân ăn sáng sau đó học bài… sau đó ăn trưa… rồi ngủ đến lúc thiếu gia về.”

Huấn luyện cũng được coi là học bài đúng không?

Cô ấy đâu có nói dối.

Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Tiểu Hoa, mày kiếm của Cố Tư Bạch càng chau lại.

“Có muốn chịu phạt không? Từ bao giờ cô dám nói dối cả tôi?”

Tiểu Hoa sợ hãi, vội vàng xua tay, “Thiếu gia, tôi không dám, tôi không dám” Cô ấy gãi đầu gãi tai, cuối cùng quyết định đành phải bán rẻ thiếu phu nhân vậy, nếu để thiếu gia nhà cô ấy nổi giận, hậu quả khôn lường lắm, dù sao thiếu gia cũng không dám nổi giận hay trách phạt thiếu phu nhân gì đâu, cô ấy còn không hiểu thiếu gia nhà cô ấy bị sao “thế nổ” chiếu mạng hay sao..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.