Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 115




Làn da cô mềm mại, trơn mịn, cảm giác vô cùng dễ chịu, mới xe cô có một ngày mà anh đã nhớ phát điên rồi.

Cố Tư Bạch cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Quân Dao đang ngủ ngon thấy bị kéo thì hơi động đậy, muốn thoát ra.

CỐ Tư Bạch vẫn giữ chặt tay, đặt một nụ hôn lên môi cô.Vì sợ ảnh hưởng giấc ngủ của cô nên anh hôn rất khẽ, mơn man nhẹ nhàng.

Quân Dao hít thở khó khăn thì mơ màng tỉnh dậy, dù sao cũng ngủ suốt một buổi chiều, cũng đã no giấc rồi.

Cô vươn vai, mơ màng mở mắt.

Đập vào mắt là khuôn mặt Cố Tư Bạch đang kề sát, môi anh còn hơi cong lên nụ cười nhẹ.

Cô hơi giật mình, “Anh về khi nào thế?”.

“Anh vừa về, nhớ VỢ quá nên phải vào đây ôm Vợ luôn”

Quân Dao cũng mỉm cười hạnh phúc, rúc vào lòng anh, vòng bàn tay ôm anh.

“Em cũng nhớ anh.”

“Vợ cũng nhớ anh à? Thế mình làm nốt chuyện lúc sáng nhé

Quân Dao cứng đờ người, cô vội vã lắc đầu quầy quậy, “Không đâu, em mệt lắm!” Nói xong rồi cô mới biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu, rúc chặt vào lòng anh.

“Sao lại mệt, à đúng rồi, sao em lại ngủ giờ này, em mệt ở đâu.”

Quân Dao sợ tái mặt, anh mà biết cô lén lút sau lưng anh tập luyện kiểu gì cũng trách móc,

Quân Dao lập tức nuốt nước bọt, lắc mạnh đầu, “Không có, em không ốm, vừa ngủ dậy nên hơi mỏi thôi.”

CỐ Tư Bạch nghe vậy thì không hỏi nữa, cúi đầu ngửi mùi tóc của cô, thì thầm, “Vậy tối nay nhé”

Quân Dao im thin thít, không dám nhúc nhích, cái tên này sao lúc nào cũng như sói đói vậy chứ?

Làn da cô mềm mại, trơn mịn, cảm giác vô cùng dễ chịu, mới xe cô có một ngày mà anh đã nhớ phát điên rồi.

Cố Tư Bạch cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Quân Dao đang ngủ ngon thấy bị kéo thì hơi động đậy, muốn thoát ra.

CỐ Tư Bạch vẫn giữ chặt tay, đặt một nụ hôn lên môi cô.Vì sợ ảnh hưởng giấc ngủ của cô nên anh hôn rất khẽ, mơn man nhẹ nhàng.

Quân Dao hít thở khó khăn thì mơ màng tỉnh dậy, dù sao cũng ngủ suốt một buổi chiều, cũng đã no giấc rồi.

Cô vươn vai, mơ màng mở mắt.

Đập vào mắt là khuôn mặt Cố Tư Bạch đang kề sát, môi anh còn hơi cong lên nụ cười nhẹ.

Cô hơi giật mình, “Anh về khi nào thế?”.

“Anh vừa về, nhớ VỢ quá nên phải vào đây ôm Vợ luôn”

Quân Dao cũng mỉm cười hạnh phúc, rúc vào lòng anh, vòng bàn tay ôm anh.

“Em cũng nhớ anh.”

“Vợ cũng nhớ anh à? Thế mình làm nốt chuyện lúc sáng nhé

Quân Dao cứng đờ người, cô vội vã lắc đầu quầy quậy, “Không đâu, em mệt lắm!” Nói xong rồi cô mới biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu, rúc chặt vào lòng anh.

“Sao lại mệt, à đúng rồi, sao em lại ngủ giờ này, em mệt ở đâu.”

Quân Dao sợ tái mặt, anh mà biết cô lén lút sau lưng anh tập luyện kiểu gì cũng trách móc,

Quân Dao lập tức nuốt nước bọt, lắc mạnh đầu, “Không có, em không ốm, vừa ngủ dậy nên hơi mỏi thôi.”

CỐ Tư Bạch nghe vậy thì không hỏi nữa, cúi đầu ngửi mùi tóc của cô, thì thầm, “Vậy tối nay nhé”

Quân Dao im thin thít, không dám nhúc nhích, cái tên này sao lúc nào cũng như sói đói vậy chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.