Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 114




Suốt một buổi sáng, Quân Dao và Tiểu Hoa ở trong phòng tập, đến tận trưa khi Quân Dao lê lết thân người đi ra, cô ấy không tin nối có ngày mình làm được như vậy, tập luyện suốt bốn tiếng đồng hồ.

Hai chân cô bây giờ run rẩy đứng không vững, tay cũng run bần bật.

Cái gọi là huấn luyện hóa ra khủng khiếp như vậy.

Bộ quần áo tập Quân Dao mặc trên người bây giờ vắt chắc cũng được một số nước mất.

Quân Dao bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, mái tóc cột cao bây giờ ướt đẫm mồ hôi, hơi rối.

Khuôn mặt hơi tái đi do tập luyện quá sức.

Thay bộ đồ ướt đẫm ra, Quân Dao ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm giác tất cả những thớ cơ đang nhức mỏi khủng khiếp được thư giãn, cả người thả lỏng, vô cùng dễ chịu.

Cô nằm đó, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tới tận khi nước lạnh rồi Quân Dao mới giật mình tỉnh dậy, lần trước ngủ quên trong bồn nước đã bị sốt, cô không muốn bị sốt lần nữa đâu, ngày mai cô còn phải tập luyện.

nữa.

Quân Dao vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, lau người rồi mặc đồ vào, cũng sấy khô tóc rồi mới đi ra.

“Thiếu phu nhân, ăn trưa thôi” Tiểu Hoa vui

vẻ nói.

Quân Dao khóc không ra nước mắt, cô gái nhỏ này sao vẫn còn nhiều năng lượng như vậy? Là cô quá yếu hay Tiểu Hoa quá mạnh đây?

Ừm, có lẽ là cả hai đi.

Bữa trưa bình thường Quân Dao ăn không nhiều lắm, nhưng bây giờ Tiểu Hoa lên thực đơn rất nhiều món giàu dinh dưỡng và đặc biệt là nhiều đạm.

“Thiếu phu nhân, cô không có chút cơ bắp nào, phải ăn nhiều đạm để xây dựng cơ bắp, như thế mới nâng cao thể lực được.”

Quân Dao nhìn bàn đồ ăn mà nhăn nhó.

“Liệu ăn nhiều thế này có tiêu hóa nổi không?”

Tiểu Hoa mỉm cười tươi rói, “Nếu sợ không tiêu hóa được, tôi cho thiếu phu nhân chạy năm mươi vòng, đảm bảo tiêu hóa hết.”

Quân Dao vội vàng xua xua tay, “Không cần, không cần, tôi ăn”

Ăn đến tận khi Quân Dao no căng bụng, thở không ra hơi nữa rồi, cô xua xua tay, “Tiểu Hoa, tôi thực sự không ăn nổi nữa, còn cố ăn là sẽ nôn ra mất.”

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Quân Dao, Tiểu Hoa cũng không nỡ ép nữa, “Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta tập luyện tiếp

Quân Dao gật gật đầu, lúc đứng lên hai chân

run rẩy suýt ngã, cô phải vịn tay vào bàn, sau đó vịn tường lệ thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ.

Không màng trời đất gì nữa, Quân Dao chui ngay vào trong chăn, ngủ mê mệt.

Tới tận khi trời tối mịt, Cố Tư Bạch từ nhà chính trở về Quân Dao vẫn đang ngủ say.

“Thiếu phu nhân đầu”.

“Thiếu phu nhân đang ngủ ạ.” Tiểu Hoa trả lời.

Cố Tư Bạch hơi cau mày, có bao giờ cô ngủ tầm giờ này đâu, bình thường vẫn chăm chỉ học hành lắm mà.

“Cô ấy ốm à?”

Tiểu Hoa hơi chột dạ, thầm nghĩ có khi nào do mình bắt thiếu phu nhân tập luyện quá sức mà phát ốm luôn không, “không ạ?”

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Tiêu Hoa, lông mày Cố Tu Bạch hơi chau lại, anh đi thẳng vào phòng ngủ, bật đèn lên, thấy Quân Dao đang cuộn tròn như con mèo, ngủ mê mệt trong chăn.

Anh đi đến bên cạnh, áp tay trên trán cô, nhiệt độ bình thường, không nóng.

Cố Tư Bạch thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không ốm là anh yên tâm rồi.

Cố Tư Bạch cúi đầu hôn lên trán cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.