Cô Nàng Xui Xẻo

Quyển 2 - Chương 1: Bản giao hưởng của cô nàng xui xẻo




Invincible Sonata

Địa điểm:Tiệm ăn nhanh Simson

Trang viên Hạnh Phúc

Nhân Vật:Thái Linh – học sinh lớp 11 trường MariaGiang

Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British

An Phong Vũ – học sinh lớp 11 trường British

Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British

Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 11 trường British

Kì Dực – học sinh lớp 11 trường British

Người Bí Mật

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu như có thể,

Tôi nguyện viết lên những ca từ mỹ khúc

Để xua tan vận mệnh đen tối của cuộc đời

Gió hòa nhịp hát cùng tôi, chim chóc líu lo rộn rã.

Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.

Thế là, tôi cất lên một bản giao hưởng định mệnh.

Vận mệnh xui đeo đuổi khiến người khác phải nhỏ lệ

xót thương…

oOo-

Tiểu Linh này, con nói xem mẹ nên đi làm cái gì để có thêm chi tiêu trong nhà nhi? - Mới sáng sớm mà mẹ đã ngồi ngay ngắn giở báo ra tìm việc làm, vui vẻ hỏi tôi.

Tôi giật lấy tờ báo đang ở trên tay mẹ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng cố gượng cười nói với mẹ:

- Mẹ, sao có thể để mẹ làm việc được. Con gái mẹ nhất định sẽ phụng dưỡng mẹ đàng hoàng!

- Hả? Ôi! Con gái yêu quý nhất đời của mẹ… - Khuôn mặt mẹ lập tức xuất hiện hai dòng thác đổ, đôi mắt dạt dào tình thương… - Mẹ biết con yêu mẹ nhất mà.Vậy con chịu khó cực chút vậy nhé!

……

Phù… Nếu như tôi để mẹ tôi đi làm công bên ngoài chắc chắn tôi phải đôn đáo đi tìm mẹ khắp nơi. Vì thế, nhiệm vụ quang vinh mà vất vả rồi lại đè lên đôi vai bé nhỏ của tôi thôi!

Nhưng mà, Chúa ơi, ngài có thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của con không?

Hiệp một: Thái Linh giáp mặt xui thần vào lúc 6 giờ 14 phút sáng.

- Ông chủ, ông cho cháu thêm một cơ hội nữa đi ạ…

- Không bắt đền cậu thùng sữa là may lắm rồi! Chưa bao giờ tôi thấy có người nào ngày đầu tiên đi thử việc đổ hết 3 thùng sữa. Thật là xui xẻo!

- Ông chủ, thật ra cháu…

- Cậu còn muốn gì nữa hả? Này, chú ý đằng sau một chút đi!

Xoảng!

Tôi chỉ không để ý một chút xíu, người cúi ra đằng trước một góc 55 độ, lập tức đầu đụng vào một thùng sữa khác.

- Ối! ...thùng sữa của tôi…

- Ông chủ…

- Tôi xin cậu đấy. Tôi vẫn còn vợ và đứa con phải nuôi, cậu buông tha cho tôi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?

- Xoảng… xoảng…

Cánh cửa kính cửa hàng sữa đóng vào nhau thật nhanh trong tiếng cầu khẩn của ông chủ. Nhưng do dùng sức quá lớn, cánh cửa đó đã bị trấn động trong vòng đúng 10 giây.

Hiệp Hai: Thái Linh uống trà chiều cùng xui thần vào lúc 1 giờ 4 phút chiều.

Mặt trời lên đến đỉnh, tôi mặc bộ quần áo hóa trang thành Godzilla rồi đứng chen chúc trong công viên mặt trăng. Nhìn thấy tôi dùng một trong 72 phép biến hóa của mình, biến thành một con Godzilla khổng lồ:

- Bọn mày ơi nhìn kìa! Chính cái con Godzilla đó!

Tụi trẻ con loắt choắt nhìn thấy tôi liền hò reo. Khà khà, xem ra mình vẫn còn thu hút được tụi trẻ con, đi làm những công việc kiểu này quá là sự lựa chọn sáng suốt! Hô hô!

- Tiến lên anh em ơi! Tiêu diệt tên quái vật! Nhìn kiếm ánh sáng xuất chúng của ta đây! Tên Godzilla độc ác kia chết đi! Ta là… siêu… nhân… xuất… chúng!

Cái gì? Kiếm ánh sáng xuất chúng? Không phải chứ, tôi chỉ là một con Gozilla hiền lành mà! Hu hu hu… nhưng mà đã không kịp để giải thích nữa rồi, tôi nên nhanh chóng chuồn đi thì hơn…

Tôi mặc vào bộ quần áo Godzilla bự tổ chảng, đầu đội một cái mũ nặng hơn tạ, trước sự rượt đuổi hừng hực khí thế của lũ trẻ con “yêu chính nghĩa”, tôi chỉ còn biết cắm đầu cắm cổ mà chạy… chạy… chạy…

Một tiếng đồng hồ sau…

Áo ướt sũng trong mồ hôi, tôi tháo cái mũ nặng như cùm của mình xuống, ngồi trên bệ đường thở dốc.

Hừ hừ! Tụi con nít đáng nghét ban nãy đều là vận động viên đường trường hết hay sao không biết, báo hại tôi chạy đến mấy chục vòng quanh công viên!

- Này, cậu làm cái gì ở đây hả? Sao lại núp ở đây trốn việc? – Một chú đeo tấm bảng “giám đốc nghiệp vụ” ở trước ngực xuất hiện ở phía sau tôi như một con ma, khuôn mặt xanh xám… - Khi không biến mất một tiếng đồng hồ chẳng thấy tăm hơi đâu cả! Tôi sa thải cậu!

- Cháu… cháu... cháu…

Hiệp 3: Kết cục của Thái Linh và xui thần lúc 2 giờ 44 phút chiều.

Đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, mọi người cứ lướt qua tôi tiến về phía trước, còn tôi thì cứ liên đứng trơ trơ ra ở chỗ cột đèn đường, đầu ngước lên nhìn ông mặt trời chiếu những ánh nắng chói mắt. Đột nhiên tôi bị ai đó đụng vào người, rồi bị cuốn vào đám người đang đi như dòng thác đổ.

Hôm nay sao tôi lại xui như thế này! Chỉ trong vòng một buổi sáng ngắn ngủi mà tôi đã thử hết mười ba công việc, lẽ nào tôi lại xui đến thế sao? Tôi cúi gằm mặt xuống, đá một hòn đó dưới chân mình…

- Úi da! Ai ném tôi?

Thôi chết rồi, hòn đá bị hất lên rồi văng trúng đầu một cậu thanh niên vạm vỡ! Tôi vội “đánh bài lờ”, giả bộ huýt sáo ngó đi chỗ khác.

- Chào mừng quý khách!

Tôi đang lững thững bước đi không biết nơi nào dừng chân thì bị thu hút bởi giọng mời đon đả phát ra từ một cửa hàng ăn nhanh. Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn cánh gà rán… nhưng mà, nguyên cả ngày hôm nay tôi không tìm được một công việc nào cả, cánh gà… cũng theo đó bay lên trời rồi!

Tôi nhìn chằm chằm từ ngoài vào qua tấm kính trong suốt, cố gắng ôm cái bụng đang đánh lô tô dữ dội của mình. Thôi tiêu, nước miếng chuẩn bị rơi ra ngoài!

Vèo!

Trước khi rời khỏi tấm kính khoảng 0,5 giây, tôi bỗng nhìn thấy một vật lạ đang bay, nó có thể làm thay đổi một nửa phần còn lại cuộc đời tôi – Tờ giấy tuyển nhân viên.

- Cháu đến đây để xin làm ạ… - Tôi đẩy cánh cửa phòng giám đốc, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi phía sau bàn làm việc, khuôn mặt khá thô được trát lên một lớp phấn dầy.

- Cậu muốn tìm việc à? Đã có kinh nghiệm làm việc chưa? – Bà chủ mặt to ngước lên nhìn tôi từ đầu xuống đến chân, rồi lại cúi nhìn xấp tài liệu trên bàn.

- Dạ có, dạ có! Cháu đã có kinh nghiệm làm qua mười ba công việc rồi! – Mới nghe hỏi đến thế mạnh của mình, tôi lập tức hào hứng, nhưng mà khuôn mặt bà chủ vẫn có gì đó nghi ngờ.

- Thôi được, bây giờ cậu đi thay đồng phục đi! – May mắn làm sao thời khắc cuối cùng bà chủ cũng đã gật đầu đồng ý nhận tôi.

- Thật sao? Cám ơn, cám ơn bà chủ nhiều.

Chúa ơi, con nhất định sẽ trân trọng cơ hội may mắn lần này người dành cho con!

- Phục vụ, cho gọi đồ ăn!

Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi bắt đầu làm công việc đến không chút dễ dàng này.

- Quý khách, đồ ăn đã đủ rồi đây. Tất cả là 26 đồng 8 hào… Chúc quý khách ngon miệng! – Tôi đưa khay đồ ăn đến trước mắt họ, cúi người chào lịch thiệp!

- Quý khách có cần gì nữa không ạ? – Tôi thấy người khách hàng đó vẫn không chịu rời quầy, bèn hỏi.

- Cảm phiền cho tôi xin biên lai thu tiền.

- Vâng ạ. Xin lỗi, xin lỗi! – Tôi vội vàng đưa tờ biên lai qua cho người khách, nhưng người khách đó vẫn đúng nhìn tôi trân trân một cách kì lạ.

- Phục vụ đâu hết rồi? Dơ như thế nào bảo tôi ngồi làm sao?

- Đến đây, đến đây! – Khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế! Tôi vừa lẩm bẩm trong miệng cái chân lí bất di bất dịch này, vừa cất tiếng trả lời khách hàng, chạy thẳng đến chỗ khách than phiền để dọn dẹp rác và đồ ăn.

Thái Linh cần cù và dũng cảm, cố gắng nhé!

- Thái Lăng, lau sàn nhà cho tôi, không nhìn thấy nó dơ như thế này à?

- Vâng ạ. Đến ngay đây!

- Thái Lăng, mau ra ngoài cửa đứng phát tờ rơi đi! – Bà chủ vứt qua cho tôi một xấp tờ rơi.

- Thái Lăng! – Tôi vẫn chưa kịp quay người đi, tiếng của bà chủ lại oang oang cất tiếng lên – Sao lại để máy tính tiền mở như thế này?

Máy tính tiền?

Ối! Tôi sực nhớ đến lúc nãy mới vừa thu tiền khách xong thì bay ngay đến chỗ thu dọn bàn ăn quên đóng máy lại… Anh trưởng nhóm đã nhắc trước rồi đóng máy thu tiền là việc quan trọng nhất cần phải nhớ!

- Xin lỗi, xin lỗi! – Tôi chỉ còn cách gật đầu nhận lỗi!

- Đến cả máy thu tiền cũng không biết đóng, cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Mau biến đi ngay cho tôi! Bà chủ gắt lên, suýt bắn cả nước miếng vào mặt tôi.

Biến đi? Không được, khó khăn lắm tôi mới tìm được công việc này, lại là việc được trả lương theo ngày. Tôi không thể để vuột mất nó được! Tôi phải làm sao bây giờ?

***- Ai đã làm bà chủ xinh đẹp của chúng ta tức giận thế này? - Phía sau lưng bỗng vang lên một giọng nói làm dây thần kinh yếu ớt của tôi bị kéo căng ra hết cỡ. Nhìn vào ánh mắt của bà chủ, tôi có thể đoán được người đang đứng sau lưng mình.

- Ôi, anh chàng đẹp trai, mau vào đây, mau vào đây!

- Thái Lăng, cậu phải cám ơn tôi thế nào đây? – An Vũ Phong đi đến cạnh tôi, ôm chặt vai tôi, kề sát vào tai thì thầm.

Tôi cảm thấy nhột, tim đập thình thịch, vội vã tránh đi.

- Thái Lăng!

Ủa? Sao lại nghe ai đó gọi tên tôi thế này? Không phải chứ, hay là do bị bà chủ mắng nhiều quá, nên lỗ tai lùng bùng rồi, hôm nay toàn nghe người khác gọi tên của mình… Không phải vậy đâu!

- Thái Lăng!

Sao lại nghe thấy nữa vậy? Tôi quay đầu nhìn về phía cửa nhà hàng.

- Giang … Giang Hựu Thần, sao cậu lại ở đây?

Giang Hựu Thần đang đi từ phía nhà hàng ăn uống cao cấp của Pháp ở đối diện, vẫy tay tôi niềm nở. Đương nhiên, phía sau lưng cậu ta là tam đại tướng quân British. Bọn họ quả là đi đâu cũng đủ bốn người.

Một mình tên An Vũ Phong cũng đã đủ chết rồi. Bây giờ lại thêm bốn người đó nữa!

Nhìn An Vũ Phong liếc Giang Hựu Thần một cách hằn học, tôi tự dưng không biết đại chiến thế giới lần 3 có phải sắp nổ ra không?

- Bọn mình vừa mới đi uống trà chiều xong. – Giang Hựu Thần dùng ngón tay chỉ về phía nhà hàng mình vừa bước ra. – Thái Lăng cậu ở đây làm gì vậy?

- Mình… - Tôi tự nhìn bản thân mình đang cầm xấp tờ rơi cùng bộ quần áo đồng phục, miệng không thốt lên lời.

- Giang Hựu Thần cậu quả là người chẳng hiểu nhân tình thế thái gì cả! Cậu ta ở đây để làm việc! – An Vũ Phong đến trước mặt Giang Hựu Thần khoanh tay lại nói.

- Trước khi mọi người đến đây một giây thì tôi vẫn còn là người làm ở đây, bây giờ thì… tôi bị đuổi rồi. Bà chủ, cháu thay bộ đồ ra rồi cháu sẽ đi ngay. – Tôi hít một hơi dài, xoay người đi về phía phòng nghỉ của nhân viên.

- Cô chủ xinh đẹp ơi, cô định đuổi Thái Lăng thật sao? – An Vũ Phong “phóng” ra ánh mắt dễ thương, chớp chớp nhìn bà chủ. Không biết tại sao, tôi đội nhiên cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu, không, lẽ ra tôi nên cảm thấy kinh dị mới phải chứ?

- Thôi nào Thái Lăng, tôi nói đuổi cô hồi nào! – Tôi quay lại nhìn thấy mắt bà chủ như biến thành hai trái tim to đùng, cười đon đả với An Vũ Phong.

- Cậu là bạn của Thái Lăng à? Cậu muốn ăn gì không?

- Làm việc? Thật không? – Giang Hựu Thần nghe thấy lời của bà chủ cảm thấy rất bất ngờ, mắt sáng lên. – Cậu giỏi thật đó!

- Nguyên này, nếu như Thái Lăng đang làm việc ở đây vậy thôi chúng ta vào ngồi một lát đi. – Giang Hựu Thần quay sang đề nghị với Ân Địa Nguyên.

- Không cần, không cần! – Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, vẫy tay liên tục.

- Tại sao lại không thể vào trong? – Giang Hựu Thần mới vừa hứng khởi lên lại ỉu xìu xuống thất vọng.

- Bởi vì... bởi vì mọi người nhất định sẽ không thích quán ăn bình dân này, đồ ăn không ngon, môi trường lại...

- Đâu có! Tại vì chưa đến bao giờ nên mình muốn vào trong xem thử. Mọi người nghĩ đúng không? – Tôi vẫn chưa kịp nghĩ ra hết lý do để thuyết phục họ thì Giang Hựu Thần đã cướp lấy lời tôi, lại còn quay sang mọi người để tìm sự đồng tình.

- Những nơi như thế này không tốn nhiều tiền, cho dù ăn thêm một bữa sáng cũng chẳng sao. – Kì Dực chỉ chăm chăm ngó vào cái máy tính bỏ túi của mình, mắt không thèm ngước lên.

Nghiêm Ngôn liếc nhẹ tôi một cái, không nói không rằng.

Nhìn thấy bốn người bọn họ bước vào, hình như tôi lại nghe được giọng cười gằn của lão thần xui xẻo.

***- Ôi trời ơi, sao mà đẹp thế!

- Có phải là minh tinh màn bạc đến để quay phim không?

- Không phải đâu, không phải đâu! Bọn họ đều là những bạch mã hoàng tử của trường British! Bên phải là Giang Hựu Thần! Còn nữa còn nữa, bên trái là An Vũ Phong đó!

Bên trong nhà hàng bắt đầu xuất hiện những tiếng rì rầm to nhỏ: Giang Hựu Thần cùng ba người bạn mình ngồi bàn bên phải, An Vũ Phong ngồi một mình ở bàn bên trái.

Thật là khó tin!

Khó tin hơn là các thực khách cũng từ từ chia thành hai nhóm, bài binh bố trần như chuẩn bị lâm chiến.

- Cho gọi món đi! – An Vũ Phong ngồi tại bàn vẫy tay gọi người đến. Trên trán tôi bất thần rơi xuống một giọt mồ hôi.

- Ở đây là cửa hàng ăn nhanh, cậu phải tự đến quầy để gọi món. – Tôi đi ngang qua An Vũ Phong, “mở” chút lòng tốt nhắc cậu ta.

- Cho gọi món! – An Vũ Phong cứ như không nghe thấy lời của tôi, lại còn lớn giọng hơn vẫy tay về phía quầy. – Thái Lăng! Mau đến đây!

Tôi mới đến quầy, An Vũ Phong bắt đầu réo tên tôi lên!

- Thái Lăng! Mau đến giúp chàng trai đó gọi món đi! – Trên trán bà chủ mặt bự đó rõ ràng hiện lên dòng chữ to lù lù “Các anh chàng đẹp trai muốn gọi món cứ tìm tôi”

- Nhưng mà, tôi... – Nếu nói tôi đi giúp Giang Hựu Thần, tôi còn có thể chấp nhận... Hừ! Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đầy gian tà của tên An Vũ Phong, tôi lại nghĩ đến chuyện tấm hình lần trước, trong lòng tôi lại tràn lên nỗi oán hận, muốn băm vằm mổ xẻ thằng cha này ra...

- Tôi cái gì mà tôi! Mau đi đi! Nhân tiện đi hỏi anh chàng đẹp trai đeo bông hoa tai kim cương đó... – Bà chủ bất ngờ ngượng ngùng, e thẹn. Tôi thấy ớn lạnh trong người. - ...Tôi muốn được chụp hình chung với cậu ta.

- Tôi... cậu... ta... không phải... – Tôi càng gấp gáp giải thích thì càng lắp bắp như gà mắc tóc.

- Mau đi đi! – Bà chủ mặt bự đẩy tôi đi, tôi chỉ còn biết chấp nhận số phận bước đến bàn của hắn ta.

- An Vũ Phong, có thể mời cậu...

- Cậu muốn mời tôi ăn cơm à? Được thôi! – An Vũ Phong vắt chân lên, cười gian xảo.

- Không phải... bà chủ... của... tôi... – Sao khi không tôi lại như biến thành thằng ngọng vậy?

- Thái Lăng, cậu hình như thi rớt môn truyền đạt giao tiếp rồi phải không? Làm gì mà nói chuyện cứ lắp bắp vậy? Xem ra bà chủ xinh đẹp phải đuổi việc cậu thật rồi! – Thấy bộ dạng tôi thê thảm, tên An Vũ Phong càng thích thú chọc ghẹo tôi.

- Đừng! – Tôi vừa nghe đến hai chữ “đuổi việc” thì lập tức bừng tỉnh. – Bà chủ muốn được chụp hình chung với cậu, An Vũ Phong!

- Ồ, thì ra là vậy... – An Vũ Phong chống cằm, nhếch mép lên nhìn tôi.

- Cậu có đồng ý không?

- Đương nhiên... – An Vũ Phong cố tình kéo dài giọng để tôi sốt ruột. - ...không được!

Thế mà tôi còn nghĩ An Vũ Phong lâu lâu cũng được lương tâm thức tỉnh! Thái Linh ơi Thái Linh, trí nhớ của mày thật là tệ! Bị hắn ta trêu chọc bao nhiêu lần rồi, giờ còn mơ chuyện sao may mắn rơi phải đầu mình gì chứ!

- Này! Gọi món! Gọi món chứ!

Tôi đi thẳng, không thèm quay đầu lại nhìn chỗ An Vũ Phong đang ngồi, cũng không thèm để ý đến cậu ta đang la hét ở đằng sau.

Bà chủ mặt bự đang tràn trề niềm hi vọng đứng ở quầy đợi tin tốt lành của tôi, nhìn thấy tôi đi về lập tức sửa lại mái đầu “bồng bềnh” như mì xào giòn của mình.

- Bà chủ, cậu ta không đồng ý!

Bà chủ lập tức dừng động tác sửa tóc của mình lại, mắt long lên như nữ yêu:

- Không được là sao? Là do cậu không chịu hỏi chứ gì? Cậu quen bọn họ, chụp một tấm hình chung sao lại không được?

- Bọn họ không phải là bạn của tôi... – Tôi cảm thấy thật hối hận đã để bọn họ nhìn thấy mình, càng hối hận mình đã không có cách ngăn cản họ vào trong.

- Thái Lăng! Có phải cậu không cần công việc này nữa rồi không? – Bà chủ mặt bự tiếp tục chỉnh lại khuôn mặt mình. Bà ta móc từ đâu ra một cái gương bé nhỏ. Tôi e là do khuôn mặt bà ta không để vừa vào cái gương bé nhỏ kia. – Tôi nhất định phải chụp hình với một chàng trai, ai cũng được, dù sao thì tất cả bọn họ đều đẹp trai... – Bà ta làu bàu.

Hừm.

- Đồ uống này tặng cho mọi người đấy.

- Thái Lăng, thái độ phục vụ của cậu cần phải cải thiện nhiều hơn, nếu không tôi sẽ nói với bà chủ xinh đẹp của cậu là cậu không tận tụy làm việc.

An Vũ Phong thấy tôi bước đến, vừa nói vừa quay nhìn bà chủ một cách đầy ẩn ý. Không cần quay đầu lại tôi cũng có thể tưởng tượng ra được bà chủ đã hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt của An Vũ Phong...

Tôi thật sự rất muốn gõ vào đầu hắn mấy cái, để hắn câm miệng lại. Tất nhiên là tôi... không dám làm chuyện đó.

- Giang Hựu Thần cậu có thể chụp hình với bà chủ của tôi được không? – Tôi không thèm để ý đến An Vũ Phong, bước đến bàn của Giang Hựu Thần, cúi gằm mặt như một đứa trẻ biết lỗi, giọng nói thều thào nhỏ đến mức tôi cũng nghe không rõ.

- Tuyệt đối không được! – Ân Địa Nguyên bắt đầu có chút phẫn nộ. – Hựu này, chúng ta đi thôi.

- Mọi người vẫn chưa ăn gì kia mà, sao có thể bỏ đi được! Lần này An Vũ Phong lại có công giúp tôi, nhưng khi quay lại nhìn thấy giọng cười ma mãnh của hắn, tôi lại phủ nhận ngay suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.

- Thái Lăng, không cần lo lắng đâu. Hay là... để mình chụp hình với bà chủ của cậu nhé, được không? – Giang Hựu Thần nhìn thấy tôi đến tội nghiệp, bèn an ủi tôi.

- Thái Lăng, giới thiệu về cửa hàng của cậu đi. Nếu như cậu giới thiệu tốt , tôi có thể thực hiện yêu cầu của cậu. – An Vũ Phong cướp lời của Giang Hựu Thần, hình như cậu ta cố tình để Giang Hựu Thần không nói hết ý.

- Cửa hàng của chúng tôi chủ yếu kinh doanh về...

Tôi nói một lèo hết tất cả các món ăn, thức uống mà cửa hàng đang bán, mặt đỏ ửng lên vì hụt hơi.

Bộp bộp bộp.

- Trí nhớ của cậu tốt thật đó! – Giang Hựu Thần bất ngờ vỗ tay tán thưởng.

- Hờ hờ, nhưng mà tôi nhớ những lần trước điểm tiếng Anh của cậu chỉ có 59 điểm thôi... – An Vũ Phong đúng là khắc tinh của tôi! Lúc nào cũng muốn nhắc đến chuyện mất mặt khiến mặt tôi đỏ ửng như quả gấc.

- An Vũ Phong, có thể... mời cậu chụp hình với... bà chủ tôi được không? – Tôi tiếp tục hỏi, giọng vẫn còn bị đứt quãng.

- Mặc dù cậu kể ra rất nhiều món, nhưng chẳng món nào là tôi thích ăn cả. Vì thế... – An Vũ Phong lại vắt chân lên, liếc nhìn tôi một cái.

- Cậu... – Tôi bị hắn ta làm cho tức chết. Thằng cha đó lại cố tình chơi tôi một vố nữa. – Tôi biết cậu là người không trọng chữ tín, vụ cá cược lần trước rồi cả lần trước đó nữa cũng vậy! Cậu đúng là đồ tiểu nhân không giữ lời hứa.

- Cậu nói cái gì? – An Vũ Phong bất ngờ đứng dậy, nhìn chòng chọc vào mặt tôi.

- Cậu ta nói cậu không giữ lời hứa. Tôi nghĩ điều này lẽ ra cậu phải rõ nhất mới phải. Đừng quên cậu vẫn còn nợ tụi này một lời xin lỗi đấy, An Vũ Phong! – Ân Địa Nguyên chậm rãi từ tốn nhưng lại không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

- Phải đó, An Vũ Phong, mau xin lỗi tụi này đi. – Kì Dực tiếp lời của Ân Địa Nguyên, nhảy dựng lên, làm ngọn lửa tức giận của tên Phong bốc ngùn ngụt lên như Hỏa Diệm Sơn.

- Kì Dực, đây là chuyện riêng giữa tôi và cậu ta, cậu im miệng đi! – Thái độ của An Vũ Phong coi trời bằng vung, trên khuôn mặt để lộ chút sát khí. Tên đó đang đấu khẩu với Kì Dực, nhưng mắt vẫn cứ dán chặt vào tôi.

- Mày dám quát tao câm miệng sao, An Vũ Phong! – Kì Dực tức giận, nhảy vụt qua nắm chặt cổ áo của An Vũ Phong.

Sao lại thế này nhỉ? Ban nãy vẫn còn rất hòa bình kia mà? Sao bỗng nhiên lại động tay động chân thế này? Tôi đứng ở chính giữa hai bên, nhìn thấy đôi mắt vằn đỏ của Kì Dực, còn An Vũ Phong thì vẫn cái kiểu cười coi thường tất cả.

Tôi lại quay đầu nhìn Giang Hựu Thần, cậu ta cũng có vẻ sốt ruột, nhưng lại bị Ân Địa Nguyên cùng Nghiêm Ngôn ngăn lại, hoàn toàn không thể bước ra ngoài để cứu nguy.

Không được đánh nhau, nhất định không được đánh nhau ở quán này, đây là công việc khó khăn lắm tôi mới kiếm được.

Choang!

Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, chén đĩa cùng chai coca trên tay tôi bay vút lên không trung.

Xẻng! Xoảng! Ầm!

Thật là kinh khủng, chiếc đĩa bay lên rồi đụng đổ cái bàn bên cạnh, bàn đổ làm bể cái bàn thủy tinh ở giữa gian phòng. Còn cái ly coca đó lại văng đúng vào mặt An Vũ Phong...

- Thái Lăng...

- Thái Lăng?

- Thái Lăng!

Ba người đứng ở ba nơi khác nhau, ba phản xạ cũng khác nhau nốt: Giang Hựu Thần kinh ngạc, An Vũ Phong tức giận, Kì Dực tự đắc, còn đầu tôi rỗng tuếch như một tờ giấy trắng!

- Tôi... tôi... – Tôi muốn nói tôi không cố ý làm, nhưng ai ngờ tôi lại buột miệng nói: - An Vũ Phong, cậu thật là đê tiện, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến bản thân, loại người như cậu mãi không bao giờ học được cách tôn trọng người khác.

An Vũ Phong nhìn chòng chọc vào tôi, cứ như chẳng hề quen biết. Tôi có thể nhận thấy được sự tức giận, phẫn nộ, thê thảm và có cả chút đau lòng trong đôi mắt của cậu ta...

Đợi đã, tôi đang nói gì thế nhỉ? Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đắc ý của Kì Dực, lại nhìn thấy An Vũ Phong lầm lũi quay người bước đi, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì câu nói vừa rồi...

- Thái Lăng! Cậu muốn làm cửa hàng tôi sập tiệm hả? – Bà chủ mặt bự hét rống lên, tiếng thét dội đi dội lại trong gian phòng.

Cuộc đời làm công của Thái Linh đã kết thúc ở công việc thứ mười bốn và chín mươi bảy tệ sáu đồng tiền đền bù vì tội làm vỡ đồ trong quán...

Nhớ lại ánh mắt của An Vũ Phong lúc rời khỏi cửa hàng, tâm trạng tôi càng trở nên nặng nề! Ông thần xui ơi, đến khi nào ông mới chịu tha cho con đây?

***Bầu trời ban đêm không có lấy một vì sao, mặt trăng trốn tịt trong đám mây mù. Con đường về nhà bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Bị mất việc rồi, cuộc sống vất vả làm sao, lại còn phải đền bù vì tội gây thiệt hại cho cửa hàng nhà người ta... Lẽ nào tôi lại chính là thần xui xẻo tái thế? Không những bản thân mình rất xui xẻo, lại còn làm liên lụy đến người khác!

Tôi cúi gằm mặt xuống đá một hòn đá nhỏ trên đường, trong lòng tràn ngập oán giận...

Ôi... thơm quá...

Tôi không đếm xỉa đến hòn đá trên đường đi ban nãy, ngước đầu nhìn thấy biển hiệu “cửa hàng bánh bao Cẩu bất lí”.

Ọc ọc...

Ngửi thấy mùi hương thơm lừng bốc ra, những cái bánh bao trắng nõn nà, bụng tôi sôi òng ọc.

Tôi rờ rờ túi quần mình, bên trong chỉ còn sót lại một đồng tiền xu xấu tệ. Hai hôm nay tôi chẳng kiếm được đồng nào, ngoài việc ăn, đi lại tôi còn phải bồi thường thiệt hại, làm tôi bỗng chốc biến thành một tên ăn mày không hơn không kém.

Tôi móc đồng xu đó ra, từ tốn bước đến trước cửa tiệm. Một cái bánh bao 5 đồng, vẫn còn 5 đồng để dành mai mua thêm. Tôi đưa đồng xu cho người bán hàng. Tay chân tôi run rẩy vì đói, khi cầm cái bánh bao trắng tinh trên tay mới cảm thấy vui hơn một chút. Bầu trời chả có lấy một vì sao, những ngọn đèn đường càng làm tôi có cảm giác lạnh lẽo...

Tôi nhìn xuống cái bánh bao trên tay mình, cười như con ngố. Đang định bỏ nó vào miệng thì trời bỗng nổi gió, sau đó rơi xuống rất nhiều hạt nhỏ màu trắng.

Lẽ nào lại là tuyết tháng 6 sao? Nhưng mà... bây giờ là tháng 9 mà...

Bụp!

Một tờ giấy trắng đập thẳng vào mặt tôi, tôi hoảng sợ buông thõng tay và rồi thảm kịch đã xảy ra...

Bánh bao của tôi... Bữa tối cuối cùng của tôi...

Nhìn cái bánh bao đang nằm gọn dưới đất, một cảm giác tủi thân lẫn tức giận tràn ngập trong lòng tôi. Một tay tôi nắm chặt tờ giấy – thủ phạm gây ra thảm cảnh vừa rồi, tôi định xé nát nó ra thành trăm mảnh ngay lập tức. Nhưng tôi bỗng nhìn thấy hàng chữ trên tờ giấy đó, tay đang chuẩn bị xé vội vàng ngừng lại.

Tôi đi đến chỗ có đèn đường, nhìn cho kĩ hơn bức truyền đơn rớt từ trên trời xuống đó.

Giải đặc biệt

Nếu hoàn thành nhiệm vụ quy định, bạn sẽ nhận được một giải thưởng lớn – một căn biệt thự ở ngoại ô.

Mời những ai có ý định tham gia ngày mai (chủ nhật) đến trang viên Hạnh Phúc, thể lệ cụ thể sẽ nói khi gặp mặt.

Giải thưởng lớn? Ba chữ đó có sức hấp dẫn cực kì lớn làm tôi phải dán chặt mắt vào.

Không biết có phải là trò lừa bịp của ai đó không? Tôi sờ vào túi quần mình, suy nghĩ một lúc thật lâu. Tôi vừa không có tiền lại không có sắc, tôi còn sợ điều gì chứ? Biết đâu lại là một cơ hội, dù sao cũng còn tốt hơn là phải chịu chết đói!

Trang viên Hạnh Phúc

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi dùng 5 đồng còn lại để mua tấm bản đồ second-hand, dò tìm trên đó dòng chữ “Trang viên Hạnh Phúc” được in bằng màu đỏ. Xem ra địa chỉ không phải là giả, tôi cất bản đồ vào, bước nhanh về phía trước.

Không biết tôi đi được bao lâu thì đầu bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thế mà vẫn không nhìn thấy đâu là Trang viên Hạnh Phúc cả.

Thình thịch...

Tiếng gì thế nhỉ? Tôi quay đầu nhìn, một ông lão đang nằm dưới đất, tư thế trông rất buồn cười... hà hà!

- Đều là do cô cả, mau trả lại con bướm cho tôi! – Tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, ông lão đã đứng phắt dậy, cử động còn nhanh lẹ hơn cả tụi thanh niên.

Tôi chăm chú nhìn ông lão này. Oái! Modern kinh dị! Ông ta già sọm rồi mà còn ăn mặc kiểu “Cưa sừng làm nghé”: đội mũ lưỡi trai trẻ con hiệu Nike, trên người là bộ quần áo thể thao hiệu Adidas, chỉ có mỗi một thứ trông phù hợp với lứa tuổi của ông ta là cái đầu trọc lốc như bãi đất trống.

- Trả lại con bướm cho tôi!

Bươm bướm? Ở đây mà gì có thấy bóng dáng của con bướm nào đâu, hơn nữa tại sao lại bắt tôi phải đền?

- Cô không nhìn thấy cái bảng kia sao? Lúc nãy cô đã làm động, con bướm bay mất rồi!

Tôi nhìn theo tay ông lão chỉ, trên bãi cỏ quả là có một tấm bảng, trên đó có ghi “Trang viên tư nhân, cấm vào”.

- Cô mau đi tìm cho ra con bướm có cái cánh màu vàng đó cho tôi! – Ông lão giận dữ ra lệnh.

- Dạ... sao cơ... – Tôi thẫn thờ đứng gật đầu...

Nhận “mệnh lệnh” xong, tôi lập tức hành động. Nhưng nơi này rộng như thế, tôi biết đi đâu tìm con bướm đây?

Một lúc sau...

Sân cỏ ở đây quả là lớn quá, tôi không những không tìm ra con bướm màu vàng mà còn bị con ong chết tiệt đốt vào chân, nổi lên một cục, ngứa ngáy khó chịu vô cùng!

Tôi cúi mặt bước đi một cách tội nghiệp! Í, đằng trước có cái gì đó màu vàng, lẽ nào lại là con bướm màu vàng mà ông lão nói sao?

- Ở bên này, ở bên này! – Tôi sung sướng hét toáng lên.

Ông lão chạy lên từ phía sau, vừa chạy vừa hét:

- Đừng... đừng... động vào đó.

- Dạ? Sao ạ?

- Đúng vậy, qua đây, ở bên này. – Tôi nhìn thấy ông ta lao về phía tôi, thích thú nhảy cẫng lên...

- Đồ ngốc! Bươm bướm bay hết rồi! – Ông lão chạy đến sát bên tôi, lấy tay ấn đầu tôi xuống, ánh mắt tức giận nhìn tôi.

Bay rồi sao? Tôi quay đầu lại nhìn, ừ nhỉ... đâu mất tiêu rồi...

Tôi không dám ngước lên nhìn ông lão, tiếp tục cúi người xuống nói:

- Không sao, cháu sẽ tìm tiếp! Nhất định tìm được.

Tôi thật là ngu ngốc, chắc ngu nhất thế giới mất thôi!

Tôi nhìn con bướm đã bay đi xa, trong lòng không còn kiên nhẫn nữa...

Tôi quay đầu lại nhìn ông lão. Coi bộ ông ta vẫn đang tràn đầy tinh thần, dán mắt vào bãi cỏ xanh rờn, cẩn thận đi tìm con bươm bướm.

- Ở kia, ở kia! – Ông lão bất ngờ vui sướng chớp chớp đôi mắt, cúi người xuống nhẹ nhàng đi qua phía bên đó.

Tôi đi theo sau ông lão, đến thở cũng không dám thở mạnh, nếu lần này lại để bươm bướm bay đi nữa, ông lão chắc chắn “làm thịt” tôi mất thôi.

Một... hai... ba... a lê hấp, ông lão nhảy vồ đến!

Tôi nín thở nhìn theo ông lão, miệng liên tục lầu bầu:

- Bắt được chưa? Bắt được chưa?

- Ha ha ha... Cuối cùng tao cũng tóm được mày rồi! – Ông lão đứng lên, khuôn mặt cau có đó nở một nụ cười thật tươi với tôi.

Cuối cùng... cuối cùng đã tìm ra, quả tim như bị treo lủng lẳng trên cuống họng của tôi cuối cùng cũng yên vị lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Cô có thích bươm bướm không? Ngoài đứa cháu nội dễ thương của ta ra, lâu lắm rồi chẳng có ai đi bắt bướm cùng với ta hết!

Dạ... hi hi... hi hi... – Tôi phải trả lời như thế nào đây? Rõ ràng là ông lão đã ra lệnh bắt tôi đi bắt bướm... chứ tôi đâu có tình nguyện đi.

- Ta phải đi ép nó làm mẫu! Cô có thể ở vườn hạnh phúc này chơi thêm một lát!

Trang viên Hạnh phúc? Cái gì? Đây là Trang viên Hạnh phúc sao?

- À, ông lão ơi, đây là...

Vù... Đi gì mà nhanh như cắt thế!

Khi tôi ngước đầu lên, ông lão cùng con bướm cánh vàng đã mất tăm mất tích.

Chẳng lẽ người tôi gặp lại là vị thần tiên trên trời sao?...

***Trang viên Hạnh phúc... Có thật là sẽ đem đến hạnh phúc cho tôi không?

Trên bản đồ nói rõ, nếu cứ đi theo hướng này thêm khoảng 500m nữa thì sẽ đến khu trung tâm của khu vườn. Tôi nhìn đồng hồ, tôi đã làm lỡ mất nửa tiếng đồng hồ rồi... Thôi chết thôi chết, mau chạy thôi!

Tôi chạy qua vùng biên bãi cỏ, khoảng không đằng trước rất rộng rãi và thoáng đãng, đột nhiên tôi đứng sững lại thẫn thờ...

Ở phía dưới tấm băng rôn treo ngang “Địa điểm phỏng vấn công việc lương cao” toàn người là người, là biển người thì đúng hơn!

Nhân viên đưa cho tôi cầm một cái bảng số, tôi hoà mình vào dòng người để đi đến một ngôi nhà cao chót vót. Tôi có cảm giác nó giống hệt như trong truyện cổ tích! Đẹp ghê! Sang ghê!

Tôi đứng im như thóc trong gian phòng lớn, có một giọng nói phát ra từ loa phóng thanh:

- Xin mọi người chú ý, thật lòng xin lỗi, chúng tôi không ngờ là mọi người lại nhiệt tình đến như vậy... Vì thế, hôm nay chúng tôi chỉ chọn ra 100 người để phỏng vấn...

Một trăm người thôi sao? Thái Linh ơi là Thái Linh, một kẻ mang danh vô địch xui xẻo như mày thì nên bỏ về đi, chắc chắn chuyện tốt không bao giờ rơi xuống đầu mày đâu...

- Số 18, số 36...

Về thôi...

- Số cuối cùng, 2680!

Cái gì? Số 2680? Tôi vội vàng chạy về lượm lại cái tờ giấy số báo danh mà tôi vừa vứt đi trong sự bất mãn cùng cực. Là thật sao? Trên tờ giấy ghi là 2680! Ôi, ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của tôi rồi sao? Muốn cứu tôi rồi sao?

- Mời những người được chọn xếp hàng tại đây! - Một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ vét màu đen, thái độ nghiêm túc dẫn chúng tôi đến một gian phòng lớn bằng hai gian phòng học, bốn bức tường treo đầy gương. Lẽ nào... đây là phòng tập thể dục?

Chúng tôi tự giác xếp thành hàng ngang.

Hiếm hoi lắm mới được sao may mắn rơi trúng người, tôi xúc động đến mức không biết phải bộc lộ ra thế nào. Tuy gian phòng có mở máy điều hoà nhiệt độ, nhưng mồ hôi tôi không biết từ đâu cứ rơi xuống vậy?

- Mọi người không cần phải sốt ruột. Bây giờ chúng tôi sẽ hỏi mọi người một số câu hỏi rất đơn giản, mọi người cứ tuần tự trả lời. Xin hỏi, tại sao mọi người lại đến đây để xin việc?

Tí tách...

Gian phòng im lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng giọt mồ hôi của tôi rơi xuống đất... Hai chân tôi bắt đầu cảm thấy run lên.

Một giây... mười giây...

Cả gian phòng vẫn giữ nguyên sự im lặng, sao chẳng có người nào chịu nói hết thế nhỉ? Đôi mắt bị cận thị nhẹ của tôi quả thật không nhìn rõ người thứ nhất đang đứng cách xa 10m kia đang làm gì... chỉ có thể cùng với mọi người, hướng đầu của mình về phía bên ấy...

Ôi trời... cậu ấy bị làm sao vậy? Tôi nhìn thấy một cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt ướt đẫm lệ, mọi người há hốc miệng, căng tròn mắt ra nhìn cậu ta.

- Oa oa oa... tôi... bạn gái tôi vừa đòi chia tay với tôi... Tôi rất yêu cô ấy, buổi sáng đem cơm đến cho cô ấy, buổi trưa đem hoa tới tặng cô ấy, buổi tối còn đi lấy nước cho cô ấy rửa chân rồi mới về nhà... Thế mà cô ấy chê tôi là thằng bất tài...

Xỉu...

- Người tiếp theo!

- Tôi là một thanh niên rất có chí khí... Tôi muốn được nỗ lực phấn đấu... để thành một Lý Gia Thành thứ hai...

- Người tiếp theo!

- Tôi... tôi không biết... tôi nhìn thấy hay hay thì đến đây thôi!

...

- Tiếp tục người sau đi! - Người đàn ông mặc đồ vét dường như sắp bị điên lên. Tôi nhìn ông ấy đầy thông cảm.

- Ê! Gọi cô đó! - Người bên cạnh đẩy đẩy tôi, tôi mới phát hiện đã đến lượt mình.

- Cháu... vì muốn được đi học, vì cuộc sống của mình...

- Hả?! Hoá ra cô học ở trường British? - Một giọng nói ngạc nhiên không biết của ai đột ngột ngắt lời tôi.

- Vâng!

Người đàn ông mặc áo vét chán nản lắc đầu, ra hiệu cho tôi rời khỏi. Xem ra không có hi vọng gì rồi, tôi thở dài thườn thượt.

- 2680, khoan đi.

2680? Là gọi tôi à? Tôi dừng chân lại, nghi hoặc nhìn lại số báo danh trên tay mình lần nữa.

- Đúng rồi, là cô đó! Cô qua đây. – Tôi được người đàn ông áo đen dắt qua một bên. – Cô đứng ở đây đợi nhé, ông chủ của tôi muốn gặp cô!

- Cháu? Cháu ư? – Tôi rất kinh ngạc khi nghe thấy điều đó, đầu lùng bùng. Hôm nay thật sự là ngày may mắn nhất đời của Thái Linh tôi...

Tôi ngước đầu nhìn lên chùm đèn kim cương sang trọng... Lẽ nào nơi này là nơi mà ông thần xui không thể đến được không...

Khà... khà... khà.

Tôi không dám tin người đang đứng trước gương cười khoái trá như con khùng kia lại là mình. Ủa, sao gương mặt đang cười của tôi trên gương lại bị nứt ra như thế... Tôi lập tức ngậm chặt miệng lại theo bản năng, nhìn tấm kính từ từ mở ra. Thì ra tấm kính này lại là một cánh cửa...

Phía bên kia cửa lại là một gian phòng khác giống hệt bên này, chỉ có điều nó tối thui không một chút ánh sáng.

Một ánh sáng vàng nhạt chiếu từ trên xuống cái ghế to sang trọng dành cho chủ. Lưng ghế quay qua tôi, tôi chỉ thấy duy nhất một cái đầu tròng trọc ở phía trên cùng của cái ghế. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, cái đầu trọc lốc ấy trông bóng nhẫy... cứ lấp lánh... lấp lánh...

- Cô tên là gì? – Đằng sau ghế phát ra một giọng nói, là cái giọng ban nãy vừa nói chuyện với tôi.

- Cháu, cháu tên là Thái Linh... – Giọng tôi lắp bắp vì run rẩy, có lẽ tôi chưa được nhìn thấy chính diện khuôn mặt đó!

- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?

- Cháu năm nay mười bảy, đang học lớp 11. - Giọng nói vẫn còn run, tay cứ mân mê cái gấu áo liên tục.

- Nhà cô ở đâu?

......

Một chuỗi các câu hỏi làm tôi không kịp suy nghĩ, càng không kịp để lấy hơi. Trong vòng có 10 phút, mà đến cả thông tin ba đời nhà tôi cũng được hỏi đầy đủ.

Cuối cùng... tôi cũng có được cơ hội để thở. Phía sau cái ghế không còn phát ra giọng nói nữa.

- Cháu... cháu có thể hỏi một câu hỏi được không? – Tôi lí nhí dò hỏi.

Con người thần bí kia không trả lời, chỉ với tay lấy từ phía bên trái ra một món đồ, rồi có một tiếng động kêu soạt soạt phát ra. Nước, thì ra đó là nước, tiếng uống nước trong một gian phòng yên ắng thế này cũng trở nên vô cùng rõ rệt.

Tôi mím môi, ánh mắt hướng theo đường đi của cái ly nước rồi được đặt xuống mặt bàn... Tôi cũng đang rất khát nước, nhưng mà chuyện này vẫn quan trọng hơn.

- Cháu... rốt cuộc cháu... phải làm gì ạ?

Bộp!

Đúng lúc tôi đang cố gắng hỏi cho thật rõ ràng thì người đàn ông áo đen mang đến một xấp giấy trắng, nặng đặt xuống trước mặt tôi.

- Đây là bản hợp đồng cô cần phải kí. Cô xem qua đi, ở trong đó viết rất rõ ràng!

Hợp đồng? Lẽ nào ông ấy đã quyết định nhận nuôi tôi? Tôi run rẩy cầm xấp giấy, trên đó có viết mấy chữ...

Kế hoạch cứu vãn vĩ đại

Mở bao bì bên ngoài ra, tôi cố đi tìm chỗ nói về tiền thù lao.

Ôi trời, sao mà nhiều số 0 thế? Tôi đếm nhẩm trong đầu, một, hai, ba...

Rầm!

Tôi té xỉu xuống sàn nhà. Không ngờ... đằng sau có đến 5 con số 0, vậy rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây... Tôi không màng đến cái mông ê ẩm của mình, trong lòng ngẫm nghĩ tính đi tính lại con số đang nhảy múa trước mắt mình...

Hơ hơ hơ... Thần tài đã đến!

Người đàn ông mặc áo đen hắng giọng. Có phải do tôi kích động quá mức không nhỉ? Tôi ngước đầu nhìn lên, thấy cái ghế ở đằng trước xoay một góc 60 độ.

- Sao thế? Có vấn đề gì không? – Tiếng nói của người thần bí phát ra từ phía sau ghế.

- Không có... không có vấn đề gì hết! – Tôi nhanh chóng đứng lên, rồi ngồi lại xuống ghế, bắt đầu đọc bản hợp đồng một cách cẩn thận.

Hợp đồng “Kế hoạch cứu vãn vĩ đại”

Bên A phải làm theo yêu cầu của bên B, giúp đỡ đệ nhất hoàng tử của trường British – Giang Hựu Thần chữa trị chứng sợ con gái. Trong quá trình trị liệu không được để hoàng tử có bất kì một tổn thương nào, ngoài ra còn phải giữ kín bí mật này.

Sau khi thành công, bên B sẽ trả cho bên A tiền mặt năm trăm ngàn tệ, và một căn biệt thự.

Giang Hựu Thần?

Chứng sợ con gái?

Sao mà... sao có thể thế được...

Tôi quen biết Giang Hựu Thần lâu như thế chưa bao giờ phát hiện ra... Không đúng! Hình như lần đó... cậu ta nhìn thấy Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, phản ứng...

Lẽ nào người bí mật này lại nói đúng? Giang Hựu Thần quả thật là có hội chứng sợ con gái? Nhưng mà sao ông ta lại biết? Tại sao ông ấy chịu bỏ ra nhiều tiền thế để giúp Giang Hựu Thần?

- Nếu như không có vấn đề gì thì kí tên đi. Tôi cho cô thời gian 3 tháng, tôi sẽ cho người đi quan sát hành động của cô. Cô không được để lộ ra bất kì một tin tức nào về sự hợp tác này của chúng ta. Ngoài ra nếu sau ba tháng mà không có kết quả hoặc Hựu Thần bị tổn hại gì, hợp đồng này sẽ tự động huỷ! Thời gian này tôi sẽ chu cấp cho cô trước một khoản tiền để đảm bảo cuộc sống, tôi tin là sẽ không có ai làm được công việc này tốt hơn cô đâu!

Không có ai nhận nhiệm vụ này thích hợp hơn tôi?

Ý gì chứ... Con người bí ẩn này có quan hệ thế nào với Giang Hựu Thần...

Một đống dấu chấm hỏi lũ lượt kéo về đầu tôi. Nhưng khi tôi ngước đầu lên, ngoài người đàn ông áo đen ra, trước mặt tôi chỉ là một tấm gương phản chiếu gương mặt vô cùng bối rối của tôi trên đó.

Lúc nãy tôi nằm mơ à? Tại sao gần đây tôi lại hay nằm mơ thấy những điều kì dị như thế nhỉ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.