Cô Nàng Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Chung Tình

Chương 2




Dương Thục Linh không thèm quay đầu mà cứ như thế trả lời. Qủa nhiên lời hù dọa đó đã có tác dụng. Khánh Như vừa nghe thấy mình bị bỏ đói thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi thay đồ. Nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu vừa giận dỗi vừa làm nũng.

“Tại sao mami có thể nỡ lòng nào “sỉ nhục” đầu óc thông minh, trí tuệ, giỏi giang, xinh đẹp, vạn năng hiếm có, ngàn năm mới có một người như con được chứ.”

Vừa nói xong câu đó thì cô liền đập đầu vào tủ quần áo ngả chổng hai chân lên trời, bộ dáng thật là hết sức khó coi. Dương Thục Linh nhìn thấy cảnh đó cũng chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.

Con người ta bằng tuổi này đã có không biết bao nhiêu là đàn ông theo đuổi, có người còn có con nữa rồi. Thế mà đứa con gái nhà bà đến giờ này vẫn còn vô tư như thế đến cả một người theo đuổi cũng không có. Thật là nhức đầu.

Sau khi Khánh Như “Đại chiến 300 hiệp” thành công giành giật đồ ăn với em trai mình thì cô vui vẻ đến chỗ làm.

Nơi cô làm là một trong những công ty lớn nhất nước nghe nói tổng giám đốc là một người rất giỏi giang còn rất đẹp trai nữa chứ. Thế nhưng… tên gì thì cô quên rồi. Đến cả tên công ty mà cô còn không nhớ chính xác nữa là. Ngày đi phỏng vấn cô còn đi nhầm phòng nữa chứ. Hihi.

“Thôi kệ, quan tâm làm gì cho mệt.”

Vừa nghĩ đến đây thì cô chợt thấy bên đường có một quán bán phô mai que rất ngon. Vừa đi cô vừa nhìn vì thế đã “Dũng cảm” tông thẳng vào cột điện.

“A!” một tiếng hét vang lên.

Khánh Như nhìn lên “Hung thủ” gây ra vết đau trên trán mình và nói:

“Này, tại sao mày lại cản đường tao thế hả? Có biết bao nhiêu chỗ mày không đứng lại đứng ngay chỗ này. Hứ.”

Cô đạp cho nó một cái rồi hùng hổ bước đi.

Cách đó không xa, ngay ngã tư dừng đèn tín hiệu có một chiếc xe màu đen sáng loáng đang dừng chờ đèn. Người đàn ông trong xe đã chứng kiến hết cảnh đó nhếch mép cười không nói gì.



Nguyễn Khánh Như đến công ty vừa đúng lúc có một đám nhân viên nữ đang đứng tám chuyện với nhau. Thế là tính tò mò của cô nổi lên, cô rón rén đi lại chỗ đó và giỏng tai lên nghe xem có tin tức gì nổi bật không.

“Nghe nói hôm nay tổng giám đốc của chúng ta sẽ đến đây đó. Vậy là có thể chiêm ngưỡng người thật rồi. Hay quá.”

“Đúng đó đúng đó. Tổng giám đốc của chúng ta đẹp trai biết bao nhiêu. Phải chi tôi được tổng giám đốc để mắt đến nhỉ.”

“Thôi đi, đừng có ở đó mà mơ mộng nữa. Cỡ như cô mà đòi quen với tổng giám đốc. Người ta ánh mắt ở trên trời nên giờ này mới chưa quen ai. Cô ở đó mà mơ mộng đi.”

“Chứ không phải anh ta bị gay à.”

Câu trả lời này làm cho đại sảnh vừa mới ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên im bặt không một tiếng nói.

Mọi người không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn theo tiếng nói vừa phát ra. Khi mọi người nhìn thấy Nguyễn Khánh Như thì bỗng nhiên phá lên cười.

“Em đến chuyện yêu đương còn không biết thế làm sao biết được người ta là gay hả”

“Thì không phải mấy chị nói anh ta đẹp trai phong độ tài hoa sao? Nếu thật như vậy mà đến giờ chưa có bạn gái thì 100% là gay rồi.”

Khánh Như phản bác lại ý kiến của một chị đồng nghiệp.

Quản lý Khúc nghe thấy vậy liền lên tiếng.

“Mấy người cũng biết nó là con nít thì còn chấp nhất làm gì. Chúng ta cứ chuẩn bị đi, mặc kệ nó. Ha ha.”

Mọi người đồng loạt kéo nhau đi, bỏ lại một mình Nguyễn Khánh Như. Cô chỉ còn biết đứng đó mà dậm chân tại chỗ thể hiện sự phản kháng của mình.

“Hứ, mấy người mới là con nít đó. Tôi đây là một thiếu nữ xinh đẹp, gợi cảm như vậy mà mấy người chê à. Đúng là mấy bà cô già. Tôi nói anh ta là gay thì anh ta chính là gay.”

Những đoạn đối thoại vừa rồi vừa vặn loạt vào tai hai người đàn ông trong đó có một người đang đổ mồ hôi lạnh ngó về phía người kia.

“Được lắm, thì ra tôi là gay à.”

“Không! Không! Tổng giám đốc làm sao có thể là cái kia được. Haha. Cô ta còn nhỏ không biết gì ngài đừng chấp nhất.”

“Còn nhỏ hả?”

Dương Văn Nhân híp đôi mắt lại nhìn về phía bóng hình nhỏ nhắn vừa đi khuất vào thang máy.

Thư ký Trần chỉ còn biết cầu nguyện cho cô gái lạ kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.