Cô Nàng Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Chung Tình

Chương 19




“Mẹ, con xin mẹ! Mẹ hãy cho con biết Khánh Như đang ở đâu đi.” Dương Văn Nhân quỳ gối trước mặt Hà Dung, anh cầu xin bà cho anh biết một chút tin tức của Khánh Như.

Đã hai năm rồi. Phải! Hai năm đã trôi qua nhưng Dương Văn Nhân không hề tìm được một chút tin tức nào về cô.

Cô như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.

Anh không biết cô có khỏe không? Ngày đó, khi cô biến mất khỏi bệnh viện cô vẫn còn rất yếu. Phụ nữ vừa sinh non xong cứ như vừa dạo một vòng âm phủ.

Anh rất hối hận. Hối hận vì mình đã nhận ra quá muộn. Rõ ràng là anh rất yêu cô, không thể sống thiếu cô. Thế nhưng anh lại bị sự cố chấp của mình che mắt. Anh vẫn cho rằng điều anh muốn là cái mối tình dở dang kia. Cái mối tình làm lòng anh đau nhói. Nhưng khi mất đi Khánh Như rồi anh mới biết. Lục Ngạn chẳng qua chỉ là một sự cố chấp của tuổi trẻ bồng bột. Còn Khánh Như, cô là mạng sống của anh. Mất cô rồi anh như mất cả linh hồn. Một người đã mất linh hồn thì làm sao sống được chứ.

Một năm qua anh sống mà như đã chết. Anh dành toàn bộ thời gian của mình cho việc tìm kiếm cô. Thế nhưng cô vẫn bặt vô âm tín.

“Con à! Con hãy quên Khánh Như đi. Mẹ biết, con đã hối hận. Nhưng bây giờ…”

Bà biết mọi việc mà con trai bà đã làm trong hai năm qua. Con trai bà bỏ bê công việc đến nỗi công ty bị người khác chiếm mất. Bộ dạng phờ phạc cứ như già đi chục tuổi. Bà biết nỗi đau mà con trai bà đang gánh chịu chứ. Muốn gặp mà lại không sao gặp được. Muốn xin lỗi nhưng lại không có cơ hội.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Ai, biết trước như thế tại sao lúc trước còn.

“Mẹ, con biết lỗi lầm của con rất lớn. Con không còn tư cách ở bên cô ấy. Nhưng mà không có cô ấy, con không thể sống được. Mẹ, con xin mẹ. Mẹ hãy cho con biết một chút tin tức đi. Ít nhất… ít nhất cũng cho con biết là cô ấy có khỏe không? Có sống tốt không?” Dương Văn Nhân ảo não, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Anh biết mình là kẻ sai. Là anh tự chuốc lấy kết quả bây giờ. Cả đời này, loại đàn ông mà mẹ anh ghét nhất chính là đàn ông lăng nhăng, trăng hoa. Ba anh chính là cái gương trước mắt.

Lúc nhỏ, anh rất ghét ba mình. Vì ông ta lăng nhăng khắp nơi, thậm chí còn không nể nang gì mà đưa về cả nhà mình. Mẹ anh không biết đã khóc bao nhiêu lần, nước mắt đã rơi bao nhiêu giọt.

Anh luôn nghĩ rằng mẹ anh sẽ tiếp tục chấp nhận một cuộc sống như vậy. Vì bà yêu ông, yêu một cách sâu đậm.

Nhưng khi anh lên năm. Bà đã hỏi anh: “Nếu ba và mẹ chia tay, con có giận mẹ không? Con có muốn đi theo mẹ không?”

Khi ấy, anh đã trả lời rất hùng hồn: “Con sẽ đi theo mẹ. Con ghét ba. Sau này con sẽ là một người đàn ông chững chạc. Sẽ không là người như ông ấy.”

Thật buồn cười làm sao! Thật mỉa mai làm sao! Anh lại trở thành hạng người mà anh ghét nhất.

“Không phải là mẹ không muốn giúp con. Nhưng bây giờ gặp lại thì còn ý nghĩa gì chứ. Con có bao giờ nghĩ có khi nào bây giờ con bé đã hạnh phúc bên người khác, đã có một mái ấm hạnh phúc. Có khi con bé đã…quên con rồi.” Hà Dung lấp lửng nói.

Quên… chữ này cứ như cả triệu mũi tên đâm vào trái tim anh.

Phải, cô nên quên anh đi. Người khốn nạn như anh thì cô nhớ làm gì chứ.

Nhưng…

Anh cam lòng sao?

Không! Anh không muốn! Cho dù cô có chán ghét anh đến mức nào thì anh cũng không muốn buông tay. Khi tìm được cô rồi, anh sẽ giữ chặt lấy cô. Cho dù cô không muốn, anh vẫn sẽ làm thế. Nếu cô dùng cái chết để uy hiếp thì… anh sẽ chết cùng cô. Còn hơn là phải sống không bằng chết như bây giờ.

Reng……..

Tiếng chuông điện thoại của Hà Dung vang lên. Bà nhìn dãy số rồi nhìn đứa con trai mình. Sau đó thận trọng bắt máy.

“Tại sao lại như vậy? Con bé đi đâu?” Giọng nói lo lắng của bà vang lên.

“Tôi sẽ qua ngay.” Hà Dung nói xong thì quay đầu nhìn xon trai mình và nói: “Mẹ có chút chuyện phải đi.” Sau đó chạy thẳng ra ngoài.

Dương Văn Nhân như bừng tỉnh giữa cơn mê. Là ai, là ai có thể làm mẹ anh mất bình tĩnh như thế. Trừ phi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.