Chương 101: Hồ Máu
**Văn án**
Chuyện thật như đùa, nữ sinh Tô Mộng không may bị cương thi cưỡng hiếp.
Mà cương thi ấy đến từ vạn năm trước, da thịt không hề thối rữa mà rất trơn láng, ngũ quan còn tuấn tú hơn bất kỳ ai.
Kể từ đây, Tô Mộng dần gặp phải những chuyện quái dị.
Hồn ma của nữ sinh treo cổ về báo oán.
Thi quỷ của lính chết trận đến gõ cửa.
Mà người chồng cương thi ôm theo một Quỷ Nhi nằng nặc muốn bảo vệ cô cả đời...
Chương 101: Hồ máu
“Chồng!" Sắc mặt của tôi đỏ bừng, thấp giọng gọi anh một tiếng, trong lòng nói thầm đã đến lúc nào rồi mà Lăng Vũ Dương vẫn còn đùa giỡn với tôi.
Sợ quỷ là lẽ thường của con người, sao anh ta có thể lấy thứ đồ này hù dọa khiến tôi sợ hãi chứ?
Lăng Vũ Dương không nhanh không chậm nói: “Lặp lại lần nữa, em nói nhỏ quá, anh không nghe thấy."
Ma trẻ con mở cái miệng nhỏ ra, dùng đầu lưỡi mang theo mùi xác chết dày đặc trong miệng nhẹ nhàng liếm lên làn da trên bàn chân trần của tôi. Hàm răng của nó còn cọ xát lên da thịt của tôi mấy lần làm cho người ta sợ khiếp vía.
Tôi thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy giọng điệu của mình dưới sự sợ hãi rất nặng nề: “Chồng! Như vậy anh có thể nghe thấy rồi, mau giúp em, em... Em sợ...''
Lăng Vũ Dương vẫn bình tĩnh như thường, khóe miệng giương lên, anh vươn ngón tay quơ quơ trước mặt, con ma trẻ con lớn khoảng bốn năm tháng thoạt nhìn rất đáng sợ.
Con ma trẻ con nhỏ bé nhìn đáng sợ này, nhưng khi nó nhìn thấy ngón tay của Lăng Vũ Dương, giống như con chó nhìn thấy cục xương vui mừng chạy qua.
Khuôn mặt rợn người ra vẻ lấy lòng, lắp bắp kêu lên hai chữ: "Ông...Ông...Chủ"
“Vật nhỏ, đừng làm loạn nữa, mau đi chỗ khác chơi đi, nghe lời." Anh đối xử với ma trẻ con như thú cưng, đầu ngón tay gãi gãi cằm của nó, nó liền chạy đi.
Khi ma trẻ con đưa lưng về phía chúng tôi, cái mông nhỏ của nó uốn éo, nhìn hơi đáng yêu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy vòng eo của mình bị một đôi tay cứng rắn và lạnh băng ôm lấy. Thân thể của tôi trực tiếp ngã vào vòng tay của Lăng Vũ Dương.
Vết rách to trên bộ ngực của anh vẫn chưa lành lại, gối đầu lên đó làm tôi nhớ tới vết rách rướm máu trước ngực anh, trong lòng tôi cảm thấy đau lòng và khó chịu.
Tôi hô lên “A” một tiếng: “Chồng anh... Anh làm gì vậy?"
Tôi vừa định giãy giụa liền cảm giác được sức lực của Lăng Vũ Dương dường như không lớn, sắc mặt của anh tái nhợt, cả người nhìn hơi suy yếu tiều tụy. Khóe miệng vẫn tràn đầy ý cười mập mờ không rõ, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của tôi: “Vợ, anh muốn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng."
Thực hiện nghĩa vụ của một người chồng?
Trong đầu tôi nháy mắt thoáng qua rất nhiều hình ảnh màu hồng, khiến cho thân thể của tôi cũng trở nên nóng bừng và nghĩ đến trong bụng còn có bảo bối cổ linh tinh quái, tôi càng cảm thấy không được thoải mái.
Tôi vội vàng tìm lý do từ chối: "Chồng, anh... Anh còn chưa tắm rửa. Đợi tắm xong. Rồi nói sau."
“Giúp anh tắm rửa." Cánh môi của Lăng Vũ Dương khẽ mở, ánh mắt trong veo nhìn tôi, nhưng mang theo một chút uy nghiêm.
Tôi chỉ vào mình, hơi lúng túng nhìn anh: “Em... Em giúp anh tắm rửa? Tự anh tắm không được sao? Chuyện của mình thì mình tự làm, chồng, anh mau buông em ra."
Không ngờ Lăng Vũ Dương ôm tôi chặt hơn, anh dựa đầu vào ngực của tôi, giọng điệu đã trở nên suy yếu và khàn khàn: "Giờ này là lúc anh suy yếu nhất, bé con, nếu như có thể làm phiền em chăm sóc anh."
Tim của tôi chợt nhảy lên một cái: "Lúc anh suy yếu nhất? Đó có phải là di chứng anh đưa trái tim cho em không?"
“Chuyện không liên quan đến em, đưa anh đến Hồ Máu, Họa Hồn sẽ giúp em." Giọng nói của Lăng Vũ Dương càng lúc càng yếu, điều này xảy ra quá đột ngột. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ khuya.
Buổi tối một làn gió nhẹ thổi qua hai gò má của tôi, nó khiến tôi chợt nhớ tới dáng vẻ của Lăng Vũ Dương đột nhiên suy yếu và nôn ra máu. Hóa ra thời gian suy yếu của anh cũng cố định.
Nếu không phải trước kia tôi thường xuyên giúp đàn anh khiêng tử thi, luyện thành bản lĩnh một mình khiêng người, đại khái là không có cách nào ôm Lăng Vũ Dương vào phòng: “Anh nói cho em biết, Hồ Máu ở đâu?"
“Phòng tắm.'' Anh nói với vẻ suy yếu, máu chảy ra từ khóe miệng, thấm vào quần áo của tôi.
Tôi dùng cách cực kỳ thô bạo khiêng Lăng Vũ Dương đến cửa phòng tắm, lúc đó anh đã ngất xỉu vì sốc. Trong phòng tắm vẫn trông cũ kỹ và rách nát, dưới mặt đất có bùn đất đen và rêu xanh thẫm.
Vòi nước trên bồn rửa tay hình như không được vặn kín, bên trong còn có vài giọt nước lẫn với rỉ sắt.
Bồn tắm lớn trống rỗng, bên trong vừa bẩn vừa khô, giống như rất lâu rồi không có người sử dụng. Nhìn thế nào cũng không giống Hồ Máu trong truyền thuyết, tôi đặt Lăng Vũ Dương đang ngất xỉu bên cạnh bồn tắm lớn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê anh nhẹ nhàng tựa đầu vào gạch men sứ, miệng còn khẽ kêu: “Bé con... Bé con..."
Tôi muốn tìm Hoạ Hồn giúp đỡ, nhưng tôi lại cảm thấy cổ tay bị một bàn tay lạnh buốt nắm chặt. Tôi cúi đầu nhìn, là Lăng Vũ Dương siết chặt cổ tay của tôi, gỡ thế nào cũng không gỡ ra được.
Trong miệng anh còn cố chấp kêu lên: "Đừng đi. Bé con đừng đi, để anh... Để anh luôn chăm sóc em."
Cho tới bây giờ tôi không ngờ cái tên lạnh lùng bá đạo như Lăng Vũ Dương lại có một mặt yếu ớt như vậy. Tôi không đành lòng bỏ đi, tôi cắn môi và thử mở vòi nước trên bồn tắm ra.
Trong nháy mắt, nước tuôn ra từ trong vòi nước lại là chất lỏng màu đỏ.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào trán của tôi, thân thể của tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, bắt đầu buồn nôn và nôn mửa ra sàn nhà. Thế nhưng không ngờ mùi máu tươi nồng nặc thực sự kích thích các giác quan của cơ thể người rất nghiêm trọng, tôi thậm chỉ có cảm giác sợ hãi với căn phòng này.
Cái này là phản khoa học, vòi nước không thông với nhà máy nước sao?
Tại sao lại có nhiều máu như vậy...
Nhiều máu như vậy, giống như lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, cần bao nhiêu người chết mới có thể thu thập được một lượng máu nhiều như vậy ở đây? Hơn nữa khi nó đang ở trong ống dẫn, vậy mà không đông lại vì tiểu cầu.
Bên tai tôi đột nhiên vang lên giọng nói quỷ dị của một người phụ nữ, như khóc như than thở: “Mau giúp ông chủ cởi quần áo ra và bỏ vào trong Hồ Máu."
- ---------------------------