Chương 56: Nhân viên
"Không có, tại sao lại đột nhiên yên tĩnh như vậy?" Tôi đã phát hiện tình hình có chút không bình thường từ sớm, chúng tôi đang chạy bên trong thành phố, dù có sương mù lớn đi chăng nữa thì ít nhất cũng có tiếng động cơ xe phát ra.
Vào giờ phút này, bên ngoài xe lại không có một chút âm thanh giống như mấy người chúng tôi bị ngăn cách với đời vậy.
Cố Lan vẫn có chút lơ đãng, cô ấy uống một hớp cô ca, cũng không có để ý: "Có phải là vô tình lái đến ngoại ô rồi không? Bây giờ sương mù này quá lớn rồi, lái nữa có lẽ sẽ xảy ra tai nạn, trước mắt dừng lại chờ sương mù tan đi dā."
Không ai biết bao giờ đám sương mù này mới có thể tan đi, nhưng đúng là nếu lái xe tiếp thì rất có thể sẽ xảy ra tai nạn giao thông. Điều duy nhất có thể chắc chắn là đám sương mù này không thể nào cứ vậy ở đây cả đời được.
Dưới tình huống bình thường, sương mù đến bốn giờ chiều thì sẽ tan ra tương đối nhanh. Đến buổi tối, tầm nhìn sẽ cao hơn ban ngày một chút.
Trên bả vai tôi đau nhức, linh thể của con kia mèo đen kia kêu meo meo, tôi cũng không dám giơ tay lên đuổi nó đi, chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, chịu đựng cảm giác khó chịu trên vai: "Ừ, vậy chỉ có thể chờ một chút thôi."
"Bả vai của cậu..." Mắt âm dương của Tống Tâm có lẽ đã sớm nhìn thấy con mèo đen kia, nhưng không biết tại sao lúc này cô ấy lại đột nhiên trợn to hai mắt, sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai tôi: "Cậu cảm thấy không? Trên bả vai cậu có một con mèo đen."
Cổ tôi cứng lên một chút, khe khẽ gật đầu. Con mèo đen kia tựa hồ cũng có thể nghe hiểu tiếng người, linh thể nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu tôi, cơ thể lạnh như băng và nhẹ bằng làm cho da đầu tôi tê dại.
Tống Tâm mắt liếc nhìn linh thể của con mèo đen kia, gắng gượng nuốt nước miếng một cái: " Ừ... Là mèo Nguyệt Linh Kim Đồng, không biết là chuyện gì đã xảy ra mà con mèo chúng ta đâm trúng là mèo Nguyệt Linh Kim Đồng."
Mèo Nguyệt Linh Kim Đồng là cái gì?
Tôi còn chưa kịp hỏi, Cố Lan đã trả lời thắc mắc này.
Mèo Nguyệt Linh Kim Đồng có nguồn gốc ở Tây Vực, bởi vì con người có màu vàng nên mới có cái tên này. Mặc dù là vật sống nhưng âm khí trên người rất nặng, có thể đi lại trong hai giới âm dương. Nhưng mà loại mèo này chỉ có ở trong truyền thuyết, trên thực tế thì gần như là không thể nào tồn tại.
Tôi thật sự không nghĩ tới Cố Lan lại biết về loài mèo đặc biệt này, bèn hỏi cô ấy làm sao biết được. Cố Lan chỉ nhún vai một cái nói là thấy trong phim nhưng không nghĩ tới trên thực tế lại có thật. Tống Tâm hỏi cô ấy cụ thể là bộ phim nào thì cô ấy lại không nói ra được.
Tôi vốn còn muốn hỏi cặn kẽ thêm, hỏi rốt cuộc làm sao Cố Lan biết, có phải lừa chúng tôi cái gì đó hay không. Nhưng Tống Tâm lại nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đừng tiếp tục hỏi nữa.
Trong lòng tôi có thể là giống như Tống Tâm, nghĩ đến một chuyện, đó chính là có lẽ Cố Lan lại bị vật tà ma nhập vào người.
Quỷ nhập vào người cũng rất đau đớn, trước kia tôi không biết, mấy ngày nay nghe ông nội của Tống Tâm nói ở trong điện thoại mới biết bị quỷ nhập vào người tuổi thọ sẽ giảm ít nhất mười năm, người bình thường không có cách nào bị quỷ nhập vào được, trừ phi dương khí quá yếu mới bị nhập.
Ví dụ như nghề chiêu hồn sư đi, tuổi tác phải hơn bốn mươi, nhìn không khác gì ông lão năm sáu mươi tuổi. Chiêu hồn sư thu phí đều rất đắt, một lần cũng có phải mấy tỷ.
Nhưng mà những thứ này đều là suy đoán, trong tình huống này, lột trần Cố Lan đối với mọi người chúng tôi đều không có lợi.
Tôi chuyển đề tài: "Loại mèo hiếm hoi như vậy tại sao lại chạy vào trên đường xe chạy, để cho chúng ta đâm chết? Xác suất đó cũng quá nhỏ thì phải?"
Tống Tâm giúp tôi nói lời trong lòng ra: "Là có người tính toán từ trước, mọi người... Chúng ta... Chúng ta hình như là bị con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng này chết này... mang tới âm phủ. Mọi người đừng xuống xe, dưới xe là đất âm phủ, đi xuống rất có thể sẽ không về được."
"Cô gái... Không phải có đang nói đùa đó chứ? Cái gì mà âm phủ? Có phải các cô học đại học ở bệnh viện tâm thần không?" Bác tài có chút sụp đổ, ông ta mở cửa xe ra thì gặp một luồng sức mạnh ập tới.
"Rầm" một tiếng thủy tinh bể chợt vang lên, trước cửa số xe lộ ra một bàn tay màu trắng đang bò lên cửa thủy tinh, trong nhảy mắt đã đập nát cửa sổ, làm cho động tác của bác tài cứ thế cứng đờ tại chỗ.
Móng tay kia nhìn giống như là tay của phụ nữ, mặc dù mang vết máu màu đỏ sậm, nhưng mười ngón tay nhọn hoắt. Móng tay rất dài, sắc bén giống như dao, móng tay màu đen dùng sức cào một cái đã cào bể tấm thủy tinh yếu ớt.
Máu đỏ thẫm theo khe hở thủy tinh vỡ nát lăn xuống, men theo kẽ nứt chảy xuống từng đường giống như gân lá. Mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi, người trong xe đều bị dọa sợ.
Sắc mặt của mấy người chúng tôi lập tức trở nên xám đen như màu đất, che miệng hoảng sợ nhìn con nữ quỷ kia. Nó giống như muốn bò vào bên trong xe, cánh tay từ từ nhúc nhích muốn mò vào trong. Động tác cũng rất chậm chạp, qua một lúc lâu cũng không lộ ra nửa người trên.
"Cứu mạng..."
Lúc móng tay của vật kia sắp huơ trúng mặt tài xế, ông ta điên cuồng sợ hãi kêu một tiếng, lập tức bỏ chạy khỏi ghế tài xế.