Chương 52: Diệt khẩu
Diệt khẩu? Chúng ta nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy sao?
Tôi căn bản cũng không biết mọi người kiêng kỵ cái gì, cũng là lần đầu tiên nghe nói tới nghề người đại diện Âm Dương này, trước kia tôi chỉ nghe qua Âm Dương Sĩ, loại nghề nghiệp này giống như nghề Huyền Học. Bắt nguồn từ thời Tam Quốc của Trung quốc, Gia Cát Khổng Minh chính là một Âm Dương Sĩ.
Còn việc Âm Dương Sĩ và Âm Dương Sư của Nhật Bản có quan hệ hay không thì tôi không rõ ràng cho lắm.
Tôi nghe được lời của Tống Tâm thì cũng giật mình một cái, cả người cứng ngắc bắt lấy tay của Tống Tâm, hỏi: "Ý cậu là nói cô ta sẽ giết chúng ta đúng không? Người đại diện Âm Dương rốt cuộc là nghề gì? Giống như Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường đi lấy linh hồn sao?"
Tôi cũng thật là ngốc, ở ngay trước mặt người đại diện Âm Dương mà đi hỏi người đại diện Âm Dương rốt cuộc là cái gì.
Tống Tâm có chút sợ hãi nhìn người phụ nữ đó một cái, miễn cưỡng lắm mới có thể dùng giọng cà lăm nói với tôi: "Tô Mộng, U Đô thật sự không giống như trong tivi đâu. Người đại diện Âm Dương chính là người sống, làm việc giúp U Đô, không nhất định là gọi hồn đến U Đô, không ai biết cụ thể bọn họ làm những gì. Cậu biết không? Bọn họ là hết sức thần bí, cũng có tính nghiêm khắc kỷ luật, vì không để cho người ngoài biết. Chỉ cần thấy được bọn họ làm việc thì tất cả đều sẽ bị bắt mất linh hồn."
Nghe Tống Tâm nói, tôi vẫn không hiểu được gì.
Lúc này, Cố Lan còn nhạy cảm hơn tôi, cô ấy lùi về phía chúng tôi, đứng chung với chúng tôi: "Tiểu Tâm, có phải cô ta phản bội người sống, nhập bọn với người chết, cho nên mới sợ bị người phát hiện. Nếu không... Nếu không tại sao phải diệt khẩu chứ?!"
"Không nghĩ tới các người còn rất thông minh, còn có thể nhìn ra tôi là người đại diện Âm Dương, người bình thường thấy chúng tôi làm việc, đúng là không thể sống được nữa." Khóe miệng của người phụ nữ đó cong lên, nhưng lại không nhìn về phía chúng tôi mà móc từ trong túi ra một sợi dây đỏ mòng mọng.
Sợi dây đỏ đó lại buộc hai tay của quỷ không đầu.
Cô ta cũng không ngại bẩn, sau khi bàn tay xinh đẹp tiếng xúc với quỷ không đầu, không chỉ bị dây chất lỏng kỳ dị mà ngay cả một số con dòi cũng lúc nhúc bò lên trên tay người đại diện Âm Dương trong truyền thuyết này.
Người phụ nữ thấy dòi leo lên trên tay mình, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh như băng, thậm chí còn không giết bọn chúng. Giống như có thể cùng bọn chúng sống chung vậy, nếu như là con gái bình thường, thấy loài vật này bỏ lên trên tay mình thì chắc hẳn sẽ sợ hãi kêu to. Nhưng cô ta lại bình tĩnh như vậy, xem ra là một người có kinh nghiệm.
Nhìn con quỷ không đầu hung hãn đáng ghét kia lại không hề phản kháng, để mặc cô giáo chủ nhiệm dùng đôi tay hết sức nhỏ bé và trắng trẻo trói chặt tay của nó. Sau đó, dùng bụng ngón tay mượt mà nhẹ nhàng siết chặt một đầu sợi dây. Tôi nhất thời cảm thấy có chút rợn tóc gáy, sau lưng cũng lạnh lẽo, trong đầu ong ong, không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào, cũng không biết người phụ nữ này rốt cuộc có giết người diệt khẩu hay không.
"Chạy đi. Chạy!" Cố Lan kéo tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi lại giống như khúc gỗ, không thể động đậy.
Cô ấy không thể làm gì khác hơn là một mình bỏ chạy, lúc tôi muốn đuổi theo thì Tống Tâm gắt gao ôm lấy cánh tay của tôi: "Chạy vô dụng, bọn họ có thể đi hai giới âm dương, cậu cần gì phải đi so tốc độ với một người có thể đi đường âm để đuổi kịp chúng ta."
Tôi nghe mà bối rối, nhưng cũng hiểu được ý cô ấy. Chính là người phụ nữ này muốn giết chúng tôi thì chúng tôi có chạy đi đâu cũng vô dụng, vẫn nên đứng yên theo dõi diễn biến thì hơn.
Cô giáo chủ nhiệm đó lấy một tấm lá bùa màu vàng dán vào trên ngực quỷ không đầu, cũng không quan tâm đến chúng tôi, càng không có cái gọi là giết người diệt khẩu, mà cô ta kéo sợi dây đi đến sân thượng rồi tung người nhảy xuống từ trên ban công.
Chúng tôi mặc dù sợ, nhưng có người nhảy lầu, chúng tôi vẫn vội vã đuổi theo.
Chúng tôi đã trải qua lần đầu tiên nhìn thấy bạn mình nhảy lầu, lần thứ hai nhìn thấy, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh. Nhưng mà không ngờ rằng không có tiếng vật nặng nào rơi xuống đất cả, chúng tôi cúi đầu nhìn xuống. Men theo ánh sáng từ đèn đường chiếu lên mặt đất, bên dưới đường trống trơn, người phụ nữ đó giống như bỗng dưng biến mất vậy.
"Rầm..." Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng thật to, sau đó là mấy tiếng nhỏ hơn: "Đùng đùng..." Âm thanh có vật gì từ cầu thang rơi xuống.
Tống Tâm còn không biết đang xảy ra chuyện gì, còn tôi thì trừ đổ mồ hôi lạnh ra, nắm lấy ống tay áo của cô ấy chạy: "Cố Lan... Cố Lan xảy ra chuyện rồi, là cậu ấy ngã xuống cầu thang."
Tôi cũng không biết là dự cảm này của tôi là ở đầu ra, lại cảm thấy thứ rơi từ cầu thang xuống là do Cố Lan ngã lăn xuống cầu thang phát ra. Tôi chỉ biết là, tôi không thể để cho Cố Lan lại rơi vào trong nguy hiểm một lần nữa.
Dự cảm của tôi rất chính xác, đúng là Cố Lan bởi vì kinh hoàng quá độ mà lúc xuống lầu trượt chân từ trên thang lầu lăn xuống. Nhưng mà người không có gì đáng ngại, chẳng qua là não hơi chấn động một chút, một cái chân bị trẹo, một cái chân gãy xương, ngọc phật treo trên ngực cũng vỡ.
Tống Tâm nói là có thứ gì đó có linh tính đã cản giúp cô ấy, nếu không cô ấy rất có thể sẽ bị thương nặng hoặc là chết.
Phòng chúng tôi xin nghỉ ba ngày ở bệnh viện chăm sóc Cố Lan, chuyện gặp phải người đại diện Âm Dương, ai cũng không nói với Âu Vỹ miệng rộng. Thậm chí ba người chúng tôi còn không nói chuyện gặp phải đêm hôm đó, cho đến buổi chiều, hôm Cố Lan xuất viện, Âu Vỹ đến đón chúng tôi về trường học.
Âu Vỹ mang vẻ mặt đầy thần bí ngồi trên xe taxi nói với chúng tôi: "Các cậu có biết không? Mấy giáo viên giải phẫu thi thể người Nhật Bản đó đều đã chết hết, hơn nữa còn chết quá ly kỳ..."