Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 40: Chap-44




Chương 49: Quỷ che mắt

Tôi chẳng có ấn tượng gì về U Đô cả, người thường cũng không có khả năng đi đến những nơi chỉ có vong hồn mới xuất hiện, nhưng trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên những hình ảnh trong sách giáo khoa. Trong “Bài ca về nhà Chu” của Khuất Nguyên mà chúng tôi được học ở trường phổ thông, có nhắc đến một câu: “Hồn này đã về, quân không cũng ở U Đô." Trong đó, U Đô chính là minh phủ ngầm, vong hồn Giang Khánh Ly đến đây để mang linh hồn của Cố Lan đi. Nơi có người chết thực sự chính là nơi thần bí âm u.

Cả tôi và Tống Tâm đều vô cùng lo lắng cho Cố Lan, những gì Tống Tâm nói với Cố Lan bây giờ chính là những gì tôi muốn nói. Nhưng Cố Lan dường như đã phong bế trong một thế giới của riêng cô ấy, cô ấy dường như hoàn toàn không biết về sự tồn tại của chúng tôi. Cô ấy đờ đẫn nhìn ngọn lửa nến trong tay ma nữ, trong mắt bắt đầu phản xạ ra ánh sáng màu xanh biếc, trông vô cùng kinh khủng.

Dường như linh hồn đã bị ngọn đèn sinh mạng của Giang Khánh Ly hút mất, cô ấy càng lúc càng đến gần ma nữ.

Trạng thái đó, giống như đang ở trong trạng thái bị ma che tai và che mắt, không chỉ có tâm trí suy yếu bị khống chế. Thậm chí ngay cả ngũ quan cũng bị sức mạnh của yêu ma che chắn, khiến Cố Lan ngoại trừ có thể thấy ma nữ thì tất cả những thứ khác đều không nhìn thấy.

Nhìn thấy sinh mệnh của Cố Lan sắp mất đi ngay trước mắt mình, tôi rốt cuộc không quan tâm đến nỗi sợ hãi trong lòng, xông lên tát vào mặt Cố Lan. Cái tát đó là tôi dùng hết sức lực đánh vào mặt Cố Lan. Khi tay tôi chạm vào mặt cô ấy thì cô ấy trực tiếp ngã xuống đất.

Tôi hy vọng cái tát này có thể giải thoát cô ấy khỏi trạng thái rối loạn tinh thần.

Khi cái tát chạm vào mặt cô ấy, tôi mới phát hiện ra rằng làn da của cô ấy đã không còn đàn hồi như người sống, khi đánh nó cũng giống như đánh vào khối băng. Cô ấy cũng không có phản xạ cơ bản nhất, bất giác ngã xuống đất, toàn bộ quá trình đều cực kỳ cứng ngắc. Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt bị tôi đánh đỏ bừng, khỏe miệng còn có vết máu.

Nhưng cô ấy vẫn đờ đẫn không thèm nhìn tôi, thậm chí không còn thấy đau nữa, chống tay xuống đất rồi từ từ đứng dậy, vẫn lầm bầm mấy câu: "Tôi xin lỗi Khánh Ly, tôi muốn xin lỗi Khánh Ly. Tôi muốn cùng Khánh Ly đến U Đô tôi muốn cùng Khánh Ly đến U Đô..."

Người khác nghe cô ấy nói như vậy, cảm thấy thật kinh khủng.

Cứ như thể Cố Lan tự nguyện muốn đến U Đô, nhưng tôi biết rằng Cố Lan không phải là người không tiếc sinh mạng như vậy. Cô ấy là con một gia đình đơn thân, trong nhà còn có mẹ và một em trai. Cô ấy đã từng nói với chúng tôi rằng cô ấy trở nên mạnh mẽ như thế là do cuộc đời ép buộc. Chỉ bằng cách khiến bản thân mạnh mẽ thì cô ấy mới có thể dùng sức mạnh của mình để bảo vệ mẹ và em trai. Gia đình đó vẫn cần Cố Lan chống đỡ, chút chuyện trong trường học này so sánh với gia đình cô ấy thì người bình thường đều có thể phân biệt rõ ràng. Cho đến giờ phút này, trong đầu tôi đều văng vẳng lời Cố Lan nói rằng cô ấy muốn mẹ và em trai mình sống một cuộc sống tốt đẹp. Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để đến ngôi trường này, không phải chỉ vì điều này sao?

Tôi nhìn động tác máy móc của cô ấy, lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy nửa người trên của cô ấy, ngăn cản cô ấy tiếp tục di chuyển: "Cậu đến U Đô là có thể làm bạn với Giang Khánh Ly. Nhưng Giang Khánh Lý chỉ là bạn học đại học của chúng ta, nếu cậu chết thì người nhà cậu làm sao bây giờ? Chẳng phải em trai và mẹ cậu phải dựa vào cậu sao?"

Nghe những lời này của tôi, cử động cứng ngắc và chấp nhất của Cố Lan cuối cùng cũng chậm lại, dường như cô ấy đang phải đấu tranh quyết liệt với điều gì đó. Chuyển động chậm rãi vẫn đang diễn ra, cơ thể lạnh lẽo như có sức mạnh vô hạn, cô ấy dễ dàng thoát ra khỏi tôi rồi đứng dậy.

“Cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?” Sau khi bị cô ấy đẩy ra, thân thể có chút yếu ớt, bò một lúc lâu mới vụng về đứng dậy khỏi mặt đất.

Gió lạnh thổi qua khiến cả người tôi như nhũn ra, cả người đều có chút lung lay sắp đổ.

Cố Lan rõ ràng là rất xúc động, cô ấy không thể nhìn thấy tôi, nhưng dường như cô ấy đã nghe thấy những gì tôi nói, chậm rãi nói hai từ: "Mẹ ơi."

Cô ấy không nỡ chia tay cuộc sống và mẹ mình.

Trong mắt tôi hiện lên một tia hy vọng, nhưng dưới ánh nến mờ ảo, ma nữ nhảy lầu tự tử kia mỉm cười. Khuôn mặt cô ấy vốn đang bình thường bỗng nhiên vỡ thành mảnh nhỏ, gương mặt cô ấy nát bấy giống như khi rơi từ một tòa nhà cao tầng xuống đất. Chất lỏng màu trắng và màu đỏ trộn lẫn, chảy ra từ vết thương trên đầu, ngũ quan trên khuôn mặt cô ấy đều biến dạng. Khuôn mặt lộn xộn, cái miệng kinh khủng mở ra, nói nhẹ nhàng như thể thôi miên: "Bọn họ đều không quan trọng, chỉ có tôi là phần quan trọng nhất trong cuộc đời cậu."

Mỗi lời nói ra, sẽ có bọt máu trào ra từ kẽ răng, nhỏ giọt xuống cằm tỉ tách rơi xuống đất.

Lời đó kinh khủng và ghê tởm, nhưng ghê tởm hơn, giống như cảnh con cóc già chảy nước dãi với thiên nga trong phim hoạt hình mà tôi đã xem khi còn nhỏ...

Sau khi nghe được lời thôi miên của ma nữ, thân thể Cố Lan giật một cái, giống như bị khống chế lần nữa. Thân ảnh gầy gò chậm rãi tiến về phía trước trong bóng tối của phòng ngủ, trong miệng thì thào: "Khánh Ly, tôi xin lỗi, Khánh Ly..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.