Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 37: Chap-41




Chương 46: Giải pháp

Lúc tôi hỏi ra những câu này thật sự là chẳng suy nghĩ chút nào.

Hỏi xong thì tôi cũng hiểu, thân thể này đã rơi vào tay hiệu trưởng, dựa theo tác phong của nhà trường, còn có cả phương pháp xử lí nhất quán của hiệu trường. Nó chắc chắn sẽ được giải phẫu để nghiên cứu, cuối cùng sẽ đưa tư liệu nghiên cứu cho cục Di tích Văn hóa.

Có rất nhiều thi thể trong các khu mộ cổ cũng được vận chuyển đến chỗ chúng tôi để làm đủ loại giám định và đánh giá.

Tôi nói với Tống Tâm chuyện thi thể này có sát khí, người nào đến gần nó chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Nếu loại chuyện này đến tai người khác mười phần sẽ bị cho là ngu xuẩn, hơn nữa cũng chẳng có ai thèm lắng nghe.

Đừng nói người ngoài không tin, đến ngay cả người chị em tốt Cố Lan cũng tỏ vẻ rất khó hiểu: "Tớ không hiểu nổi cậu dựa vào đâu mà xác định cỗ thi thể này là thi yêu? Thế giới này thật sự tồn tại thứ đồ như thi yêu sao? Chẳng lẽ bởi vì ông nội cậu là thầy phong thủy nên nói vậy hả?"

Vừa rồi rõ ràng chính cô ấy là người đã hỏi có phải nguyên nhân là do thi yêu này đã làm hai cô nữ sinh kia nhảy lầu không. Sau khi Tống Tâm đưa ra một câu trả lời đầy thuyết phục thì người không chấp nhận lại là Cố Lan. Cô ấy vốn là một người rất nghiêm túc, đối với một số đồ vật không tốt lành có thể ban đầu có nghi hoặc, nhưng cuối cùng phải đưa được một câu trả lời phù hợp với tam quan của cô ấy.

Đối với đa phần những người tin tưởng khoa học thì sự tồn tại của yêu ma quỷ quái trên thế giới này chính là phá vỡ nhận thức tam quan.

“Chuyện này không cần cậu tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, cậu có tin hay không tùy cậu." Tống Tâm không giận, chỉ bình tĩnh trả lời.

Hiển nhiên lúc này Tống Tâm không còn thừa hơi sức mà đi cãi nhau hoặc giải thích cho Cố Lan hiểu nữa, cô ấy với lấy di động rồi ngồi lên giường tôi: “Tô Mộng, tớ gọi điện cho ông nội một chút, hỏi thử nên xử lý thế nào."

“Được, tớ giúp cậu." Thân là một thai phụ, tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Tống Tâm.

Cố Lan dùng ánh mắt như nhìn người thần kinh nhìn chúng tôi, rốt cuộc cô ấy vẫn không nhớ rõ, lúc chúng tôi nói Âu Vỹ bị quỷ ám cô ấy không tin, bây giờ thì lại nghi hoặc liệu thế giới này có tồn tại thì yêu không. Con người là như vậy, ban đầu có thể sẽ chấp nhận một chuyện nào đó. Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy cũng không chính xác lắm, thế là đổi ý, phủ định chính nhận định trước đó của bản thân.

Tống Tâm gật đầu, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt người điên của Cố Lan, tự mình gọi điện thoại hỏi ông nội cô ấy xem có biện pháp nào giải quyết không.

Ông nội của cô ấy nói thi yêu chính là thi thể bị sét đánh, sau đó mới biến thành yêu, xác suất của chuyện này là rất rất rất thấp.

Nếu như thi yêu bị phong ấn thì sẽ giống như những thi thể trong bộ quân phục Nhật Bản. Phải nhờ đến những người có chuyên môn xử lý, nhưng sát khí của xác chết đó vẫn rất nặng, người sống đến gần sẽ không thể chịu được, số mệnh cũng sẽ trở nên xui xẻo, thậm chí tuổi thọ cũng bị giảm bớt.

Nên biện pháp tốt nhất chính là để người giết heo dùng thủ pháp mổ heo để phân giải thi thể đó.

Người giết heo cả đời đã giết mổ vô số con, sát khí rất nặng, vừa hay có thể áp chế được sát khí của thi yêu. Dùng phương pháp mổ trâu cắt thi thể thành từng khối khác nhau, cuối cùng dùng lửa dương khí thiêu hủy toàn bộ là được.

Khóe miệng tôi giật giật, cảm giác vô cùng khó chịu, nửa ngày sau mới phun ra vài chữ: "Nhất định phải dùng cách mổ heo để giải phẫu sao? Tớ đã từng học qua giải phẫu, số mệnh chắc chắn đủ cứng, cũng đã giải phẫu qua không ít thi thể rồi.”

Những lời này của tôi chẳng qua là nói đùa, không nghĩ đến ông nội Tống Tâm ở đầu dây bên kia lại nghe được, nói lại: "Người học giải phẫu không phải tất cả đều mang mệnh cứng, nếu mệnh cách không đủ mà giải phẫu thi thể cũng có thể bị âm khí nhập thân, giảm bớt tuổi thọ của người đó. Trường hợp này chỉ có thể lựa chọn một người chuyên mổ heo, là sát tinh khắc chết cả nhà thì mới không đoản mệnh."

Những lời này có chút khó nghe, Cố Lan cũng học khoa giải phẫu, nghe thấy vậy thì cười lạnh.

Xem ra Cố Lan không tin trên đời có tồn tại những loại tà vật như vậy, nhưng tôi và Tống Tâm đồng loạt hít một ngụm khí lạnh hỏi: “Nhưng làm sao có thể tìm được người mổ heo như vậy?"

"Cháu. Tô Mộng, ông nghĩ cháu có thể làm được. Mạng của cháu cực kỳ đặc thù, chuyện xảy ra lúc trước khi cháu bảy tuổi, ông có giúp cháu tính thử nhưng không cách nào tính được. Ông sống đến hơn tám mươi tuổi chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy." Ông nội của Tống Tâm chậm rì rì lên tiếng.

Tôi giật mình, không nghĩ tôi lại là sự tồn tại giống như thiên sát cô tinh.

Lúc này, Cố Lan đã bị dọa đến khóc nấc lên, cô ấy chính là hình tượng của một người chị lớn mạnh mẽ. Có lẽ là cảm thấy bản thân phải ở chung phòng với mấy kẻ điên chúng tôi nên bị dọa cho khóc. Tiếng khóc rất nhỏ, tôi và Tống Tâm đều xấu hổ ngượng ngùng, không biết làm sao để an ủi cô ấy.

Đến hơn hai giờ sáng, tôi đưa tay vuốt ve bụng mình, trong đầu rất lo lắng vì sao cục cưng còn chưa tỉnh lại.

Một lúc sau bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Tống Tâm lo lắng cho tôi, thuận tay đóng cửa lại.

Không ngờ ngay lúc phòng ngủ vừa tối đen do tắt đèn thì tiếng hét thất thanh của Cố Lan truyền đến: “Mau bật đèn, mau bật đèn. Đừng đóng cửa, tớ sợ.”

Thường không có ai bật đèn, nhưng tôi cá chắc chắn tối nay rất nhiều phòng ngủ khác đều sẽ mở đèn.

Giọng Tống Tâm lạnh như băng: “Mẹ nó, cậu không ngủ thì để yên cho người khác ngủ, thân thể Tô Mộng không được khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều. Cậu la hét cái gì chứ?" Cô ấy chưa bao giờ to tiếng như vậy với chị đại của chúng tôi, bình thường đều giống như một em gái nhỏ. Dù sao Tống Tâm luôn mang lại cho tôi cảm giác vô tư và dễ gần.

“Tớ mặc kệ, tớ muốn bật đèn." Cố Lan hét lên như muốn sụp đổ, nhưng cũng không dám xuống giường, khàn khàn cất cao giọng.

Tôi đột nhiên nhận ra Cố Lan có chút không đúng, bắt lấy tay Tống Tâm che miệng cô ấy lại, sau đó nói nhỏ bên tại cô: "Cậu không nhận ra sao? Tính tình của Cố Lan có chút không giống bình thường lắm, cô ấy trước kia không có như vậy."

Cả người Tống Tâm run lên một cái, giống như hiểu ra gì đó.

“Có thể mở cửa ra được không? Tôi không thể ngủ được, sợ buổi tối sẽ có người đến phòng." Ngoài cửa chậm rãi truyền đến một giọng nói nhàn nhạt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.