Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 277: Chú Duệ Não Linh Minh




Nếu như không phải là nó ăn thịt mất con Tú Nhãn Nhi yêu quý của ông cụ, tôi cũng không nỡ để nó tiếp tục lang thang ở bên ngoài nữa.

Con mèo con thông minh ngoan ngoãn đem về nhà nuôi, thế thì dễ thương phải biết.

“Tô Mộng đến rồi à?” Ông cụ nhìn thấy tôi, cũng không hỏi tôi tại sao lại đến muộn thế, đi thẳng vào trong thư phòng của mình, “Đi theo ta vào đây, Tiểu Tâm, cháu mà muốn học thì cũng vào đây đi.”

“Cháu không học, ông chẳng phải bảo cháu là tài hèn sức mọn nhất nhà họ Tống từ xưa đến nay là gì? Cháu sẽ không cùng đi vào để ông lại oán trách cháu làm ông mất mặt đâu…” Tống Tâm đúng là miệng nói một đường, người làm một nẻo, vừa nói vừa đi vào.

Ông cụ đã lớn tuổi rồi, được hai đứa chúng tôi cùng dìu vào, đỡ ông ngồi xuống ghế sofa ở thư phòng.

Tôi còn tưởng ông ấy sẽ giảng cho chúng tôi nghe một số phương pháp nhập môn gì đó, không ngờ ông đưa mắt nhìn vào một cái ngăn kéo, nói với Tống Tâm: “Tiểu Tâm, đi, giúp ông lấy cái thứ được bọc vải đỏ ở trong ngăn kéo ra.”

“Được ạ, ông nội.” Tống Tâm làm theo lời ông, cầm một thứ được bọc bằng vải đỏ ra rồi đưa đến trước mặt ông cụ.

Ông cụ mở thứ đó ra, bọc ở trong đó là thứ bột màu đỏ.

Cái thứ đó tôi nhận ra, là chu sa.

Thứ đầu tiên mà ông cụ dạy chúng tôi là kỹ năng nhập môn cực kỳ cơ bản, điều chế chu sa.

Muốn học những kỹ năng này còn phải đi ra bếp tìm gà sống lấy máu tươi. Tôi không rõ lắm tại sao vào thời điểm tình hình cấp bách như thế này, ông cụ vẫn còn dạy chúng tôi những thứ đơn giản như vậy.

Trước đây tôi từng nhìn thấy đạo sĩ của nhà họ Nam Cung điều chế chu sa, cũng chính là cho thêm máu tươi của gà sống vào trong chu sa.

Tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng tôi và Tống Tâm từ nhỏ đã rất tôn trọng ông cụ, cũng không hề nghĩ đến việc phản bác. Ông cụ nói chúng tôi làm thế nào thì chúng tôi làm như thế.

Ở trong nhà bếp, tôi tóm lấy con gà, còn Tống Tâm phụ trách cắt cổ gà để lấy máu, máu từ trong cổ con gà giãy giụa chảy vào trong bát.

“Đây là lần đầu tiên tớ giết gà đấy.” Tống Tâm nói.

Tôi cũng nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tớ giết gà, lần sau giết gà cậu dùng dao không cần phải cắt xuống mạnh thế đâu. Cái cổ gà sắp đứt rồi này, cậu nghe lúc nãy nó kêu kinh không.”

“Đây gọi là một dao mà nhanh gọn, chặt đứt cái đầu thì sẽ không có đau khổ và phiền não gì. Chỉ cắt có mỗi khí quản, đấy là cái chết từ từ mà rất đau khổ.” Tống Tâm lần đầu tiên giết gà, căng thẳng gấn chết, cầm con dao làm bếp chặt xuống đi gần nửa cái đầu của con gà.

Đến lúc này rồi mà còn cãi nhem nhẻm với tôi, nói là muốn giảm bớt đau khổ của con gà.

Con gà này quả là rất thảm, đầu bị chặt, người thì vẫn còn rất nóng hổi, run rẩy trong tay tôi. May mà tôi cũng tiếp xúc với xác chết nhiều rồi, việc giết gà chẳng khác gì trò trẻ con.

Giết xong gà, bưng cái bát máu gà đi vào, ông cụ cũng bắt đầu nghiêm khắc dạy chúng tôi cách điều chỉnh tỷ lệ máu gà và chu sa. Cái tỷ lệ này chính xác đến từng miligam, nhưng lại không được dùng đồ để đo lường mà bắt buộc chỉ dựa vào mắt nhìn mà thôi.

Nếu mà làm sai một lần thì cái thước của ông cụ sẽ đánh vào lòng bàn tay chúng tôi.

Đầu óc của Tống Tâm tốt hơn tôi, khả năng ghi nhớ cũng vô cùng vượt bậc, trời sinh cô ấy là số để trở thành học bá, thế nên đè lên đầu tôi. Cái này cô ấy làm rất tốt, chỉ hai lần là đã có thể điều chế chu sa và máu gà được tám chín phần.

Ông cụ đánh tôi là nhiều nhất, nhưng mà xuống tay thì đều rất nhẹ, nhưng còn Tống Tâm thì bị đánh đau đến mức dỗi muốn đi ra không học nữa. Sau đó lại cất công mở cửa đi vào, đứng ở bên cạnh không nói gì, im lặng nhìn ông cụ dạy tôi.

Cô ấy đứng ở bên cạnh nhìn trộm, ông cụ cũng không ngăn cản cô ấy.

Chỉ để Tống Tâm nhìn tôi dùng máu gà phối vào chu sa, sau đó hết lần này đến lần khác tôi bị đánh. Bị đánh xong, Tống Tâm còn đi tìm túi đá cho tôi chườm tay, lại còn ở bên cạnh nói mát trách ông cụ, “Ông già thúi này, sao mà đánh mạnh thế chứ.”

“Thời gian có hạn, không ghê gớm một tí thì sao được, nhất định phải để cho Tô Mộng học được những thứ này.” Ông cụ nhìn Tống Tâm với ánh mắt cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cháu nhìn lại cháu đi, không có tư chất trời cho đã đành, lại còn vừa sợ đâu vừa sợ mệt.”

Tay của tôi sau khi dùng túi đá chườm xong thì cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.

Tiếp theo đó tay tôi dần dần cũng đã thuần thục rồi, khi đã nắm bắt được cảm giác này, mỗi lần điều phối ra chu sa và máu gà cũng đã có thể gọi là tạm được rồi.

Chỉ làm được đến mức này, ông cụ ở bên canh mới mỉm cười hài lòng, khen tôi một câu, “Mộng Mộng làm tốt lắm.”

“Ông nội, ông có phải là già đến mức hồ đồ rồi không.” Tống Tâm bưng cái bát mà tôi vừa phối ra mực chu sa “hoàn hảo” ấy lên, ngửi ngửi rồi nói, “Ông sao không dạy bọn cháu thứ gì đó thực dụng hơn, Mộng Mộng đã biết đến vẽ bùa trên lòng bàn tay, giờ còn học gì đến điều chế mực chu sa chứ. Đúng thật là…tụt quần đánh rắm mà, ông xem cái bản lĩnh tri thiên mệnh của ông, hoặc là phong thủy dịch thuật gì đó dạy cho bọn cháu, bọn cháu sau này ngoài làm pháp y ra còn có thể kiếm thêm ít thu nhập ngoài nữa.

“Cái con nhóc con thối này, cháu cho là ông đang tụt quần đánh rắm đấy à?” Ông cụ bị Tống Tâm chọc tức đến nỗi bắt đầu thở hổn hển, mặt ông cụ đỏ bừng lên, cả người cũng đã run bần bật.

Tôi vội vàng đi ra vỗ lưng cho ông cụ, an ủi ông già nói: “Ông già, ông đừng tức giận, Tiểu Tâm chỉ là thấy xót ruột vì con bị đánh thôi.”

“Đau không?” ông cụ nắm lấy cổ tay tôi, nhìn lòng bàn tay đỏ ửng, cau mày nói: “Là ta ra tay nặng quá, Mộng Mộng, không phải là sư phụ nhẫn tâm, là sư phụ sợ con học không kịp hết những thứ kỹ năng cơ bản để phòng thân này. Mỗi lần con sử dụng Bắc Đẩu Huyền Ngư quá đà, thì có phải là sẽ thấy cả người đều mệt mỏi không?”

Tôi gật đầu, rất đồng ý nói với ông: “Đúng thế, Bắc Đẩu Huyền Ngư là dùng máu trên người cháu vẽ bùa vào lòng bàn tay, một lần vẽ nhiều rồi thì sẽ thấy hoa mày chóng mặt như là bị thiếu máu vậy.”

“Ừm, con đã biết là vẽ bùa trong lòng bàn tay phải dùng máu của bản thân làm mực vẽ. Con càng phải chú ý hơn, vẽ bùa trong lòng bàn tay trừ những lúc cần thiết còn không thì không vẽ nhiều. Bằng không rất có hại cho bản thân.” Ông cụ chậm rãi nói.

Vào lúc này tôi mới hiểu ra ý nghĩa sâu xa của việc ông cụ đánh tôi, bắt tôi phải nhanh chóng học cho bằng được.

Lòng bàn tay thật ra bị đánh không đau, chỉ có cảm giác thấy bỏng rát mà thôi, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp. Ông cụ thật sự là rất quan tâm đến tôi, sợ tôi dùng Bắc Đẩu Huyền Ngư vẽ bùa quá nhiều, khiến cơ thể thiếu máu. .

Tuy rằng cơ thể người có thể tự động sinh ra máu, nhưng trong thời khắc nguy kịch, máu của con người là có giới hạn, số lần bùa vẽ trong lòng bàn tay có thể dùng cũng vì thế mà bị giới hạn.

“Sư phụ, ý định của người con đã hiểu rồi, con nhất định sẽ chăm chỉ học với sư phụ.” Tôi nói với thái độ rất thành kính, nghiêm túc, hai mắt nhìn vào ông cụ.

Ông cụ cũng nhìn vào mắt tôi, rồi chậm rãi nói: “Mộng Mộng, con là một cây giống tốt. Có thể dùng Bắc Đẩu Huyền Ngư vẽ bùa, ngoài tổ tiên đời thứ nhất của nhà họ Tống ra thì không còn ai có thể làm được cả.”

Ông cụ cảm thán một lát rồi chậm chạp kể cho tôi và Tống Tâm nghe về một đoạn lịch sử liên quan đến Bắc Đẩu Huyền Ngư.

Trước đây Phái Âm là thợ chuyên môn tu sửa lăng mộ của địa phương, tuy rằng làm công việc không được cao quý cho lắm, nhưng là phục vụ cho gia tộc đế vương, thế nên kiến thức chuyên môn cực kỳ cao siêu, cũng rất được hoàng tộc trọng dụng.

Lăng tẩm, cung điện dưới lòng đất của đế vương thời cổ đại xung quanh đều có một con hào bảo vệ thành, được gọi là Âm hà.

Bình thường mà nói thì là mô phỏng theo con hào bảo vệ thành trì, chỉ là làm để cho có mà thôi.

Cũng có đổ vào thủy ngân, dùng để làm cơ quan chống trộm.

Nhưng mà, những chuyện đó là do thợ của Phái Dương làm, đều là thông qua việc dùng những nguyên lý hóa học hoặc vật lý mà một số khoa học hiện đại có thể giải thích được

Còn tổ tiên của nhà Tống Tâm là dùng những nguyên lý và phương thức hoàn toàn ngược lại để chế tạo những cơ quan, lấy âm thủy làm nước của con hào hộ thành, đưa vài con Bắc Đẩu Huyền Ngư thả vào trong con hào hộ thành ấy, Huyền Ngư vào nước sẽ tự do bơi về phía Nam.

Nếu như những kẻ đào mộ tiến đên, Bắc Đẩu Huyền Ngư sẽ ở trong nước hình thành ngư trận mà tấn công. Ngư trận có thể hình thành các loại tà chú khác nhau, khiến kẻ đến gần đều bị nguyền rủa mà chết.

Nói đến các cơ quan trong lăng tẩm, không cần biết là phái Âm hay là phái Dương, đại bộ phận đều có liên quan đến phong thủy. Có rất nhiều thứ đều có nguyên lý cơ sở là từ phong thủy, chẳng hạn như con hào hộ thành bắt buộc phải là lưu động.

Thế nên ở bên ngoài âm thủy sẽ có một cửa nhỏ để dẫn nước từ ngoài vào.

Từ tây đến đông, nước chảy không ngừng…

Những thứ này mà kể ra thì rất là phức tạp, đại khái là có thể viết được thành một quyển sách.

Còn tôi vẽ bùa chú trong lòng bàn tay thì chính là Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay tự tạo thành ngư trận mà ra.

Không đợi đến lúc Tống Tâm hỏi những kiến thức liên quan đến phong thủy, ông cụ đã dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn khiến những điều định nói của Tống Tâm bị chặn đứng trong họng, “Phong thủy dịch thuật không phải là không dạy cho hai đứa mà là nền tảng của các con vẫn chưa đủ.”

“Nền tảng không đủ thì có thể học, chỉ sợ là ông không chịu dạy bọn cháu thôi.” Tống Tâm lập tức nói, bộ dạng của cô ấy rất là mặt dày mày dạn, trơ trẽn đến cùng.

Ông cụ nhìn cô ấy khinh bỉ, đưa ánh mắt nhìn lên một hàng sách cổ trong tủ sách, “Nền tảng không có đủ thì nào phải chỉ trong một sớm một chiều là có thể giải quyết được? Hai đứa bắt buộc phải học thuộc nằm lòng “Kinh Dịch”, “Kinh Táng”, “Phong Thủy Bí Thuật”, hai đứa không học thuộc lòng, tự mình thấu hiểu đạo lý trước thì có giảng giải những nội dung trong này thế nào đi chăng nữa thì cũng là vô ích.”

Tôi nhìn vào cái tủ sách nhà Tống Tâm, trong tủ sách toàn bộ đều là các sách với đủ các thể loại âm dương huyền học. Âm Dương sư có giỏi hay không, kỳ thực chính là xem những kiến thức thu gom được qua sự từng trải.

Một phần là xem kinh nghiệm, phần còn lại thì là xem sách đọc nhiều hay ít.

Những quyển sách này để cho ông cụ đi giảng giải cho chúng tôi nghe, ông cụ thì đã lớn tuổi như thế, chắc chắn là không thể giảng hết được. Hiện giờ chỉ có thể là tôi và Tống Tâm tạm thời mượn về xem, xem xong lại còn phải học thuộc lòng nữa.

Nếu như trong đó có điều gì không hiểu thì lại đến hỏi ông cụ, như thế mới là ổn thỏa nhất.

Tống Tâm cau mày lại, “Ông nội, lại là phải đọc sách, cháu ghét nhất là phải đọc thể văn ngôn cổ này.”

“Không thích đọc? Thế thì đơn giản quá, cháu có thể không học những thứ này. Đúng rồi, nếu như muốn nắm vững được nguyên lý cơ bản của phong thủy dịch thuật thì tốt nhất là phải học lại toán học cao cấp. Bằng không có rất nhiều phương vị và các điều sâu xa huyền diệu trong đó, hai đứa bay lại là dốt đặc cái mang môn toán, sẽ không thể tính ra được.” ông cụ vân vê cái chỏm râu nhỏ dưới cằm, hạ giọng nói.

“Đúng rồi, cách tính quẻ của nhà họ Nam Cung, có phải là dùng cách tính nhẩm của toán học cao cấp không ạ?” Tôi đột nhiên nhớ đến Nam Cung Trường Mặc, trong đầu đều là hình ảnh anh ta dốc sức vào việc tính quẻ.

Cải dáng vẻ chuyên tâm chăm chú ấy, cứ như là

cả con người đều đã đắm chim vào trong ý nghĩa

sâu xa của phép toán.

Ông cụ vừa nhắc đến nhà họ Nam Cung, vẻ mặt hết sức kinh phục, “Thuật bói toán Tam Thanh của nhà họ Nam Cung có thể nói là lợi hại tuyệt đỉnh. Nghe nói là có mấy đời con cháu đều không học được, Nam Cung Trường Mặc là người đầu tiên, chỉ là cần phải tính toán một lượng lớn các phép tính số, thế nên từ nhỏ đã dùng não quá nhiều, tóc cũng bạc trắng.

“Hóa ra Nam Cung Trường Mặc bạc trắng cả đầu là bởi vì như thế à, cháu còn tưởng là bị bệnh bạch tạng cơ đấy.” Tống Tâm làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra, nhưng mà sao lại nhỏ tiếng lẩm bẩm nói.

Tôi đến sắp tức chết vì cô nàng này mất, bệnh bạch tạng có thể tùy tiên đoán như thể được sao?

Về y học, nói chung chỉ có họ hàng kết hôn gần huyết thống mới bị mắc bệnh bạch tạng.

Tôi ở trước mặt ông cụ tỏ ra thông minh, “Vậy thì sư phụ, con và Tiểu Tâm sau này nhất định sẽ học thuộc nằm lòng nội dung của Kinh Dịch. Đợi sau này có thời gian thì lại đến tim sư phụ

“Vẫn là Mộng Mộng biết điều.” Ông cụ khen ngợi tôi một câu, không quên liếc nhìn Tổng Tâm một cải, rồi nói, “còn về việc cháu trước đây muốn học “Tri Thiên Mệnh” cái môn tuyệt kỹ này, nghe thì rất lợi hại, thực ra chẳng qua là tài năng thấp kém, nuôi dưỡng con chim tước trong nhà mà thôi. Tủ Nhãn Nhi chết mất rồi, thế thì lại phải nuôi dạy một con chim mới mới được, không có ba đến năm năm thi tuyệt đối không thể dạy ra được. Nếu như sau này mấy đứa tốt nghiệp rồi mà vẫn còn hứng thủ, đến lúc đấy có thể truyền dạy mật thuật nuôi dưỡng này cho hai đứa.”

Như thế mà nói, những bản lĩnh mà ông cụ có được, trong thời gian ngắn như thế này tôi và Tổng tâm có thể học được thì chỉ có vẽ bùa mà thôi. Tôi và Tổng Tâm cũng không phải là đứa ngu ngốc, cũng không suy nghĩ gì nhiều, có thể học được một loại là một loại.

Vẽ bùa, cũng là một tuyệt kỹ không tồi.

Hai đứa chúng tôi liền gật đầu như giã tỏi, thể hiện việc chúng tôi muốn được học ông.

Lúc này, ông cụ vứt lên bàn một quyển sách photo, “Đây là sách vẽ bùa, là của tổ tiên truyền lại đấy. Nhưng mà quyển sách này nát quá rồi, tuy rằng bảo quản rất tốt, nhưng cũng không thích để lấy ra đọc nữa. mấy ngày tới đây, hai đứa bắt đầu học vẽ bùa với ta.”

Bùa chú trên quyển sách đó, từng trang từng trang, tôi ở trên tài liệu cũng từng nhìn thấy.

Chỉ là cách vẽ cụ thể rất là phức tạp, trước đây là người ngoài ngành, nhìn mỗi lá bùa đều cảm thấy giống như nhau.

Tiện tay dùng chu sa vẽ vài lá bùa, ông cụ đều không hài lòng, ở bên cạnh giảng giải ý nghĩa những khẩu quyết tôi đã học thuộc lòng trên giấy. Giảng cho tôi và Tống Tâm nghe những điểm khó của mỗi lá bùa và điểm huyền diệu mà ông rút ra được, đặc biệt là khi đặt bút xuống, ngòi bút lông là phải sắc bén hay là phải tạm ngừng lại.

Có những lúc, thậm chí phải tay cầm tay dạy tôi.

Cái chuyện vẽ bùa này tôi tuy là học chậm, nhưng mà lại học một là hiểu mười, học vẽ được hai ba lá. Những lá về sau, phần khó nhất chính là ghi nhớ hình dạng và cách dùng, cách vẽ thì nói chung đều là dựa vào tác dụng, có một số thay đổi không giống nhau.

Học vẽ bùa, thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cãi đã đến chập tối.

Tôi lật tiếp rat rang phía sau của quyển sách photo, nhìn thấy một là bùa chủ cổ quái, viết là “Duệ Não Linh Minh chủ.” Là bùa đó tuy rằng chỉ là một vệt đen viết liền một lượt, nhìn có vẻ cũng rất giống như với những lá bùa khác.

Nhưng nhìn kỹ hơn thi phát hiện ra, trên đó từng đường từng nét rất giống với hình vẽ đơn giản của một thư sinh đi lên kinh thành để chuẩn bị thi vậy.

Tôi nhìn lá bùa chú đó, chỉ cảm thấy nó hình như có thể trở thành vị cứu tinh của tôi trong lần thi này, vội vàng hỏi ông cụ: “Sư phụ, sư phụ, người xem cái là bùa này, nó là có thể dùng làm gì vậy? Tại sao lại gọi là Duệ Não Linh Minh chủ… Dùng xong có phải là có thể nâng cao khả năng ghi nhớ của con người không?”

Tôi nhìn ông cụ với vẻ mặt đầy kỳ vọng, tôi thật sự đã tuyệt vọng với kỳ thi lại này rồi.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy là bùa này, sâu trong đáy lòng tôi lại lóe lên tia hy vọng. Tôi luôn cảm thấy âm dương thuật số quảng bác uyên thâm, loại bùa chủ nào cũng có, không chứng có thể có loại bùa chủ khiến con người bỗng chốc trở nên thông minh, nâng cao khả năng ghi nhớ.

“Nâng cao khả năng ghi nhớ?” Ông cụ ngước mắt lên nhìn lá bùa trí nhớ linh minh đó, rồi lại đưa mắt nhìn gương mặt đầy hưng phần của tôi, thở ở nói, “Muốn nâng cao khả năng ghi nhớ thì ăn nhiều hạt óc chó vào. Lá bùa này con học cũng không có tác dụng, nó cũng không thể nâng cao khả năng ghi nhớ được.”

Đêm hôm qua tôi đã thắp đèn chiến đấu cả đêm, đến một phần mười của một môn cũng chưa xem hết, ban ngày thì lại còn đến đây học với ông cụ âm dương thuật số. Tôi bây giờ có lấy hạt óc chó ra ăn thay cơm thi kỳ thi này vẫn là không thể thi qua được.

Mà nếu tôi thi không qua thì có nghĩ là tôi sẽ bị ở lại lớp.

Tâm trạng của tôi ngay lập tức trở nên chán nản, nhưng vẫn tiện mồm hỏi thêm một câu, “Vậy thì sư phụ, con có thể hỏi thêm một điều không, là bùa chú này có tác dụng làm gì vậy a? Chỉ là… là….. thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con thôi mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.