Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 263: Huyết chú




Lần này thời gian đi tới Quỷ Vực không quá dài, nghĩ nghĩ chắc ở dương gian cũng đã qua vài giờ đồng hồ. Chắc ngay cả người giúp việc ở nhà cũng không hề hay biết, Liên Quân Thành càng không biết rằng tôi đã đến Quỷ Vực.

Vốn tôi còn lo lắng rằng tới Quỷ Vực một thời gian dài sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của cả gia đình.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, cơn mưa trong đám tang hôm qua cũng đã tạnh từ lâu.

Bây giờ đi xuống chắc vẫn kịp ăn bữa trưa, hoặc có thể là bữa sáng. Mấy ngày nay ở Quỷ Vực tôi không ăn gì cả, mặc dù ở nơi đó cũng giống như đang nằm mơ, không cần phải ăn cơm

Không có gì để ăn, nhưng sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi.

Lục phủ ngũ tạng trong bụng tôi đều đang làm loạn cả lên.

Bóng dáng Ác Nguyệt đứng ở trước cửa, cau mày nhìn tôi hồi lâu, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia nghi hoặc: “Sao tôi lại cảm thấy, sau khi cô tỉnh lại gan trở nên to hơn nhỉ? Thế mà lại dám nói điều kiện với tôi?”

Anh ta chặn trước cửa, bóng dáng cao lớn chắn đường đi của tôi, trong ánh mắt mê hoặc có một chút dò xét, cúi xuống nhìn tôi.

Ánh mắt lạnh lùng đến nỗi ai nhìn vào cũng không khỏi rùng mình.

Đứng trước sự đe dọa của Ác Nguyệt, tôi thực sự bất lực.

Số tiền đó không ở trong tay tôi, tôi không thể đưa cho anh ta.

Nhưng nói ra điều này, anh ta chắc chắn sẽ không tin.

Thay vì đồng ý một cách miễn cưỡng rồi đến lúc lại không thể lấy ra số tiền đó, tốt hơn là nên cứng rắn ngay từ đầu.

Lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi, cố ép mình phải bình tĩnh, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong mắt vẫn mang theo vẻ hờ hững như trước: “Không đưa hết tiền cho anh thì là gan lớn hơn à? Anh đùa vui quá nhỉ!

“Cô cứ nói xem, cô có chuyện gì muốn bảo tôi đi làm. Nếu tâm trạng của tôi tốt thì sau này có thể suy nghĩ.”Có lẽ là Ác Nguyệt quá muốn số tiền đó, tự nhiên lại hỏi chuyện mà tôi muốn anh ta làm.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, cau mày, giữ chặt cằm tôi.

Thái Bạch đại nhân ở bên cạnh vốn còn đang cười đùa vui vẻ như một kẻ ngốc, sắc mặt lập tức liền trầm xuống, đôi mắt anh ta lạnh như băng, nhìn chằm chằm về phía Ác Nguyệt. Từ đầu Thái Bạch đại nhân đã không quan tâm đến chuyện Ác Nguyện tìm tôi để đòi tiền.

Đợi đến lúc Ác Nguyệt ra tay mới không thể chịu nổi mà muốn can thiệp vào.

Không ngờ, bàn tay đang giữ xương cằm tôi của Ác Nguyệt càng siết chặt: “Tôi nói, sao cô con mẹ nó lại trở nên to gan như vậy, là vì dựa vào việc có một con chim chống lưng cho sao?”

Thái Bạch đại nhân cực kỳ ưu nhã đứng lên, đầu ngón điểm lên giữa lông mày của Ác Nguyệt, biểu cảm lạnh lùng: “Người đẹp, cô bắt buộc phải ép anh Thái Bạch ra tay với cô sao? Chính vì sự dụ dỗ này của cô mà tôi không nỡ.”

Tôi khẽ lắc đầu với Thái Bạch đại nhân, yêu cầu anh ta tạm thời đừng can thiệp vào chuyện này, trước hết hãy để tôi xem xem số tiền này có thể khiến Ác Nguyệt làm việc cho tôi hay không.

Thái Bạch đại nhân liếc nhìn tôi, rồi từ từ rút ngón tay đang điểm vào giữa lông mày của Ác Nguyệt.

“Việc tôi muốn anh làm thực ra cũng chính là nghĩa vụ của anh, càng không phải chuyện gì khó khăn cả, anh nghe xem rồi nói chuyện tiếp.” Xương quai hàm của tôi sắp bị anh ta bóp nát rồi, đau kinh khủng.

Nhưng mà tôi đã từng phải chịu cảnh đau đớn hơn thế này nhiều, cho nên chỉ hơi nhíu mày nói: “Bây giờ U Đô giống như rắn mất đầu, nếu như anh có thể xử lý tốt chuyện giếng máu, đồng thời duy trì trật tự ở U Đô, tôi sẽ đưa anh một nửa tài sản của mình, giao dịch này không hề làm khó anh, phải không?”

Việc này để một người nhàn rỗi như Ác Nguyệt làm, chắc chắn là đang tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, lại còn có thể kéo dài một khoảng thời gian.

Ngay khi Ác Nguyệt nghe xong, vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt anh ta.

Dừng một chút, anh ta nhíu mày, liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Hử? Thế mà cô lại đưa ra điều kiện này, chẳng lẽ Lăng Vũ Dương vẫn chưa quay lại. Vì vậy, không có ai cai quản U Đô… bé con, để tôi đoán xem, trong giấc mơ tối qua cô đã nhìn thấy gì…”

Hô hấp của tôi dồn dập, trong lòng nghĩ không phải chứ, tên này đã đoán ra được ngay rằng tôi vừa đi mới đi tới Quỷ Vực sao?

Anh ta lại cho điếu thuốc bên tay phải vào miệng, hút mạnh một hơi, sau đó phun khói lên mặt tôi: “Để tôi đoán xem… trong mơ cô đã đi đến Quỷ Vực, còn gặp anh tôi ở Quỷ Vực? Chậc chậc… sao anh ấy lại không ra ngoài cùng cô? Tôi biết rồi, anh ấy bị Thái Ất Tam Hào Lao nhốt lại rồi nên không ra ngoài được, vì vậy cô mới đến nhờ tôi tạm thời duy trì trật tự của U Đô. Cô nói xem tôi đoán có đúng hay không?”

Tôi bị khói thuốc của anh ta phả vào mặt, ho sặc sụa, mùi khói thuốc thật khó chịu. Đang mang bầu, mùi khói thuốc này khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Lúc đầu tôi còn hơi lo lắng vì anh ta giống như thám tử vậy, đoán quá chuẩn. Ngay khi nghe Lăng Vũ Dương bị giam trong nhà tù Thất Bộ của Thái Ất Tam Hào Lao, mấy vệt đen trên đầu tôi không ngừng tăng lên.

Có vẻ như mặc dù Ác Nguyệt rất thông minh, nhưng cũng không đến mức bất kể chuyện gì cũng biết, đoán đoán một lúc cũng đoán sai.

Không chịu được bao lâu, tôi ôm ngực, nôn khan vào cái.

Anh ta im lặng nhìn tôi, rồi nói: “Có vẻ như tôi đã đoán sai, bé con, chắc Lăng Vũ Dương không xảy ra chuyện gì, nếu không thì cô đã phải trốn trong góc mà khóc rồi… chẳng lẽ Bạch Họa Lan bị anh ấy thịt rồi? Vậy thì quá ác rồi, Quỷ Vực này không có ông chủ sẽ rất loạn. Anh ấy thật ích kỷ, chỉ vì một con bọ lớn và cô mà khiến cho cả Quỷ Vực bị đảo lộn.”

Tôi choáng váng.

Lúc nãy tôi còn nghĩ rằng khả năng suy luận của Ác Nguyệt có hạn, không thể đoán ra mọi thứ. Nhưng lúc này anh ta lại đoán được đại khái mọi việc bằng cách quan sát biểu hiện của tôi, loại chỉ số thông minh cao ngất trời này thực sự khiến người khác phải bái phục.

Tôi chưa kịp nói gì, lại nghe Ác Nguyệt bắt đầu tự nói một mình như đang diễn thuyết: “Tôi nghĩ, trông anh ấy bên ngoài lạnh lùng nhưng tính tình thì lại rề rà nhu nhược, thích nhất là lo bò trắng răng. Bây giờ anh ấy không ra ngoài cùng với cô, có khi là đang giúp mấy con quỷ hồn bẩn thỉu có thân phận thấp kém ở Quỷ Vực.”

Tôi nghĩ nếu mình tiếp tục nghe Ác Nguyệt đoán già đoán non thì tư tưởng của bản thân sẽ bị sai lệch hết.

Loài người có phân biệt chủng tộc, ba sáu chính cấp gì đấy là đã quá đủ rồi!

Quỷ hồn lại còn được chia thành hạng thấp kém và hạng cao cấp sao?

Lúc còn sống đã phải chịu đủ mọi thứ nghèo khổ, chết rồi vẫn phải chịu mấy cái tội này, cần gì phải như vậy chứ?

Thế giới này thật đáng buồn…

Tôi thấy Ác Nguyệt càng nói càng đi xa, cũng lười dông dài với anh ta: “Rốt cuộc anh có đồng ý hay không, tôi phải xuống dưới ăn cơm. Cho dù tôi không đói thì con của tôi cũng đói rồi.”

“Đồng ý, tại sao lại không đồng ý? Bé con, nếu tôi làm xong chuyện, cô đừng có lừa tôi, nếu không…” Anh ta nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm cằm của tôi ra, nhanh như chớp đưa tay ra sau đầu tôi giữ chặt, sau đó hôn lướt lên trán tôi: “Cô không thể đảm bảo rằng Thái Bạch sẽ luôn đi theo mình, đúng chứ? Nếu cô lừa tôi, tôi chỉ còn có thể để cô hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ.”

Tim tôi nhảy loạn xạ, toát mồ hôi lạnh.

Tôi đã quên rằng bây giờ mình và Ác Nguyệt là vợ chồng hợp pháp theo danh nghĩa!

Làm thế nào bây giờ?

Ly hôn với anh ta, sau đó tìm cách thoát khỏi anh ta?

Không, tôi lấy lại được trí nhớ hoàn toàn dựa vào cách vào gia phả của nhà họ Liên, đây là điều mà tôi và Lăng Vũ Dương đã phải chịu trăm ngàn đau khổ, kiên trì theo đuổi, cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng tuyệt đối không thể ly hôn…

Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu tôi.

Tôi lập tức nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt không khiêm tốn cũng không hống hách: “Chỉ là tiền mà thôi, không có thì có thể kiếm, tôi có thể vì giao dịch giữa chúng ta mà thề, chỉ cần anh hoàn thành chuyện này, một nửa tài sản của tôi sẽ thuộc về anh, anh có thể không?”

Trong chuyện này, tôi đã đào một cái hố cho Ác Nguyệt nhảy xuống.

Tôi còn không biết dưới tên mình có tiền hay không, đến lúc đó chỉ có ba triệu mấy trăm nghìn, chia cho anh ta một nửa thì anh ta cũng chỉ có thể gánh khoản lỗ này thôi.

“Tất nhiên là có thể!” Ác Nguyệt và tôi giơ ba ngón tay lên.

Ai biết con gà béo Thái Bạch đại nhân kia lại xen ngang, anh ta tỏ vẻ bất mãn: “Mấy lời thề thốt bình thường giống như tiếng rắm vậy, nếu muốn thì phải thề huyết chú…”

Tôi tự nghĩ rằng Thái Bạch đại nhân quá ác rồi, huyết chú!

Mặc dù tôi không hiểu nhiều về lời thề, nhưng tôi đã từng nghe ông nội Tống Tâm kể cho chúng tôi nghe về huyết chú.

Đến từ Miêu Giang, dùng máu để thề.

Nếu lời thề bị phá vỡ, người tuyên thệ sẽ mắc bệnh về máu và bị bệnh tật hành hạ đến chết. Mã những tổn thương do lời thề này gây ra là không thể cứu vãn được, nhất là sau khi mắc bệnh về máu.

Ví dụ, tình trạng thiếu sắt trong máu sẽ dần dần hành hạ con người cho đến chết.

Nếu sau khi bị bệnh mà lời thề được hoàn thành thì cũng sẽ không thể thay đổi được sự thật rằng người lập lời thề đã bị bệnh, đó là một lời thề vô cùng tàn nhẫn.

Tôi không sao cả, không cần biết trong tài khoản có bao nhiều tiền, chỉ cần một nửa số tiền được đưa cho Ác Nguyệt là lời thề sẽ hoàn thành, so với sinh mạng thì tiền chắc chắn không là gì cả.

Do đó, như thế nào thì huyết chủ này cũng là Ác Nguyệt người ta chịu lỗ.

“Tôi sẽ không lập huyết chủ, tôi đồng ý chuyện này là được rồi, con gà béo chết tiệt, đừng nghĩ rằng tôi không biết anh mong tôi chết.” Ác Nguyệt không phải kẻ ngốc, anh ta không thể chỉ vì kiếm ít tiền mà phải trả giả bằng mạng sống của mình.

Anh ta kéo cửa ra với khuôn mặt lạnh lùng, một thiếu niên tóc trắng đứng ở cửa.

Hai người đối mặt với nhau, Ác Nguyệt liếc nhìn Nam Cung Trường Mặc một cái, lạnh lùng nói: “Thật là xui xẻo, gặp phải kẻ góa bụa, cô đơn, lẻ loi, tàn tật, lại còn thiếu tiền thiếu quyền, lấy mạng cả người sống người chết.”

Nói xong, Ác Nguyệt đi mất.

Nam Cung Trường Mặc dường như không hề nghe thấy những lời kinh tởm mà Ác Nguyệt nói, cậu ta lao vào với vẻ mặt lo lắng: “Mấy người đã gặp Đào Tử chưa?”

“Không phải Đào Tử là một linh thể sao? Nó không thể vào ngôi nhà này, vì vậy chắc Lăng Vũ Dương sẽ không cho nó vào?” Tôi nói với Nam Cung Trường Mặc suy nghĩ của mình.

Nam Cung Trường Mặc lắc đầu “Đào Tử không phải do một mình Lãng Vũ Dương đưa ra ngoài, mà là mượn giấc mơ của tôi để đưa nó ra, phải xuất hiện ở nhà họ Liên giống như Cẩu Sát của Liên Quân Thành. Chúng… chúng ta phải tìm ra nó càng sớm càng tốt, nếu không… tôi lo nó…

Vỗ vào trán một cái, tôi thực sự bất cẩn.

Tôi luôn nghĩ rằng Đào Tử đến dương gian với tư cách là một cá thể độc lập, chứ không phải được đưa ra từ giấc mơ của Nam Cung Trường Mặc.

Nguyên tắc của việc đưa ra từ giấc mơ này cũng giống như nguyên tắc Liên Quân Thành mơ giết chó sau đó con chó chết xuất hiện ở trong nhà.

Theo quản lý trước đó, Cẩu Sát chết trong giấc mơ thường sẽ bị treo cổ ở cửa.

Có khả năng Đào Tử cũng sẽ bị treo cổ ở ngoài cổng?

Tôi hỏi cậu ta: “Đã tìm ở cống chưa?”

“Tim rồi… tất cả mọi nơi đều đã tìm rồi, không thấy nó…” Đôi mắt của Nam Cung Trường Mặc hơi đỏ, có vẻ rất lo lắng cho sự an toàn của Đào Tử.

Chỗ nào cũng đã tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy?

Tôi không tin!

Nếu thật sự Đào Tử do Nam Cung Trường Mặc đưa ra ngoài thì hiện tại chắc chắn nó đang ở trong nhà, nhưng chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra vị trí mà nó xuất hiện.

Suy nghĩ một chút, tôi vỗ vỗ trán: “Tôi biết ở đâu rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.