Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 261: Con gà béo, anh ghen tị với tôi cái gì?




“Em… em nói em muốn nắm tay anh cùng nhau già đi.” Sau khi tôi nói xong, tay bất giác bịt kín miệng mình.

Tôi thật ngu ngốc, bây giờ Lăng Vũ Dương không có thân thể, làm sao anh có thể cùng tôi già đi?

Anh nhìn bộ dáng đỏ mặt của tôi, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Chờ tới khi em gìa đi thì anh cũng sẽ không già. Cô gái nhỏ, chỉ có em mới nói đời đời kiếp kiếp như vậy.”

“Đồ khốn nạn, tại sao em già đi mà anh sẽ không già đi.” Tôi có chút vô cùng tức giận.

Anh nhìn tôi giống như ánh trăng, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Bởi vì anh sẽ bảo vệ em, cho em làm người cả đời. Cô gái nhỏ, anh sẽ không để cho em chết đi một cách đơn giản. Tính mạng của em nằm ở anh, không ai được phép chạm vào.”

“Nhưng em sẽ trở nên xấu xí khi già đi đó. Anh không cảm thấy khó chịu khi phải ôm một bà già sống qua ngày sao?” Tôi tự ngẫm lại sau này khi già đi bảy tám mươi tuổi mà còn nằm trong vòng tay của thiếu niên Lăng Vũ Dương. Tôi không thể không rùng mình.

Dù sau bây giờ tôi đối với chuyện già đi không thích lắm, còn có một ít cảm giác bài xích.

Lăng Vũ Dương khẽ cau mày, giống như tiên nhân trong tranh, trong xương cốt lộ ra vài phần u sầu: “Em ở trong mắt anh, cho dù như thế nào thì cũng là một cô gái nhỏ. Thi thể của anh sớm đã chôn cùng với đất vàng rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì cõ lẽ trong lòng em còn cảm thấy nặng nề hơn.”

Cười và khóc!

Tôi không nói nên lời, tôi cảm giác thực sự rất có ý nghĩa.

Hồi tưởng lại, khi các công nhân đẩy cỗ quan tài nghìn năm tuổi vào phòng khám nghiệm, để lộ bộ xương thời thiếu niên của anh, tôi đã thực sự bị sốc trước vẻ ngoài như thật của anh.

Khi đó cho dù tôi có mượn mười lá gan cũng không dám có ý nghĩ gì đến cái xác ngàn năm tuổi này.

Nghĩ lại thì hai người chúng tôi thật sự kẻ tám lạng người nửa cân. Dù tôi già đi thế nào thì cũng không bằng cái lão cương thi ngàn năm này. Khi tôi nghĩ như thế tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi đến đỉnh núi, Lăng Vũ Dương đột nhiên nói với tôi sẽ về U Đô cùng Tư Mã Thanh: “U Đô có việc, cũng không cần phải tìm Tư Mã Thanh. Cô gái nhỏ còn nhớ lúc anh cầu hôn em đã đưa cho em một chiếc nhẫn phỉ thúy không?”

“Vâng, em nhớ rõ.” Đương nhiên tôi nhớ chiếc nhẫn, nó được làm bằng ngọc bích thủy tinh tốt nhất, màu sắc đẹp đến đáng sợ, tôi cũng chưa từng mang nó ra ngoài dù một lần.

Tôi sợ hôm nào đi xe buýt khi nắm tay vịn sẽ gặp được người biết nhìn hàng xịn. Thứ này vô cùng quý giá, chỉ cần là ngừơi biết hàng, người đó có thể chặt đứt ngón tay tôi vì viên ngọc bích này.

Tuy nhiên Lăng Vũ Dương ở trước mặt vẫn tỏ thái độ hời hợt với viên ngọc bích này.

Lăng Vũ Dương nhướng mày: “Tương lai em hãy mang theo đi. Đây là tín vật của U Đô. Em có thể ra lệnh cho Thập Điện Diêm La ở U Đô, ngàn vạn binh lính. U Đô có chuyện, em có thể thay mặt anh đứng ra, được không?”

“Anh để cho em quản lý U Đô?” Tôi cảm thấy mặt mình chuyển từ ửng hồng yêu kiều thành mặt giấy nhợt nhạt, không khỏi sợ hãi.

Đó là bởi vì tôi không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong lĩnh vực này nhưng anh có thể yên tâm vì tôi.

Anh không sợ tôi sẽ chọc thủng một lỗ trên bầu trời U Đô sao?

“Không phải em muốn cứu Nam Cung Trường Mặc sao? Với chiếc nhẫn này, anh hứa với em sẽ tìm được một kẻ xui xẻo đi ra cứu anh ta.” Giọng nói từ tính của Lăng Vũ Dương mang chút xấu xa và có vẻ như đang muốn dụ tôi.

Ý của anh quá độc ác, để tôi lôi một vị quỷ thần xui xẻo nào đó đi ra giúp cho Nam Cung Trường Mặc kéo dài tánh mạng.

Trước kia tôi muốn làm theo cách này nhưng khi nghĩ tới chủ nhân của U Đô cùng tôi cũng cùng một giuộc, cảm giác đó cũng thật thích đi.

“Em bây giờ còn đánh không thắng nổi quỷ thần nữa. Cho dù em có nhẫn thì cũng không thể dùng… Để em nghĩ xem em nên nhường lại cho ai…” Tôi cố gắng thoát thân thử.

Ai biết được, vẻ mặt dịu dàng khiến người ta không nhịn được của anh ngay lập tức trở nên ảm đạm, lông mày nhíu lại: “Em muốn đưa nhẫn cưới của chúng ta cho người khác sao?”

Bà mẹ nó.

Lần này tôi rất muốn mắng mẹ, tôi bị quyến rũ thật rồi!

Hoàn toàn bị quyến rũ!

Lúc ấy tại sao tôi không nghĩ rằng mình đang ở trên con tàu trộm cướp ai sẽ đi lấy một vật quan trọng dành cho chủ nhân U Đô làm nhẫn cưới cho nửa kia như vậy chứ.

Bây giờ tôi muốn nhường lại chiếc nhẫn này, đó là nhường cho Lăng Vũ Dương.

Có phải anh đã lên kế hoạch từ lâu để tôi làm những việc như thế này cho anh không?

Nhưng khi nghĩ rằng đó là nhẫn cưới của chúng tôi thì cứ coi như là không trâu bắt chó đi cày đi, tôi đành cắn răng hứa: “Nhẫn cưới của chúng ta không thể đưa cho người khác. Khi nào anh đi vắng, em sẽ giúp anh trông chừng U Đô… Nhưng khi bị chơi hư rồi thì đừng trách em…”

Tôi muốn phủi bỏ mối quan hệ ngay, nhưng khi tôi nghĩ tới rằng U Đô mà bị làm hỏng rồi thì chúng tôi sẽ không còn nơi nào để đầu thai. Đến lúc đó người xui xẻo nhất vẫn là tôi, tôi vẫn phải có tinh thần trách nhiệm và trong coi thật cẩn thận.

“Vợ cực khổ rồi.” Anh đột ngột dừng lại, dùng hai tay ôm lấy eo tôi, nhấc bổng tôi lên và đặt lên trán tôi một nụ hôn.

Tôi cứng người vì nụ hôn này.

Bởi vì tôi biết đó là nụ hôn tạm biệt, tôi thực sự không muốn cùng Lăng Vũ Dương cách xa nhau. Nhưng tôi biết rằng hai chúng tôi không phải là hai đứa trẻ sinh đôi dính liền, anh có việc riêng cần giải quyết ở Quỷ Vực.

Tôi còn là một sinh viên, cho dù sau này phải ăn cơm âm phủ, chuyên đi xem phong thủy bắt ma kiếm tiền.

Nhưng tôi vẫn phải thi lấy chứng chỉ cử nhân và đưa cho ba mẹ xem. Đây cũng là sự trả ơn cho việc họ đã nuôi dưỡng tôi lên đại học trong nhiều năm. Nếu không việc tôi từ bỏ việc học một cách dễ dàng chính là điều vô trách nhiệm đối với việc ba mẹ đã vất vả cho tôi đi học.

Sau khi lên đỉnh Phi Lai, tôi nhận ra rằng có lẽ Lưu Vũ Năng đã tỉnh mộng nên anh ta đột nhiên biến mất trên đỉnh núi và không ai tìm được. Tuy nhiên nếu quay trở về thì cũng rất tốt, sẽ không có ai tìm kiếm anh ta nữa.

Lưu Vũ Năng đã quay trở lại thì cũng đã đến lúc Nam Cung Trường Mặc nên quay trở lại.

Suy cho cùng, người còn sống lại ở trong Quỷ Vực u ám thì vẫn có rất nhiều điều bất tiện.

Đào Tử lại treo cổ tự tử là vì chán sống muốn tìm cái chết, nói rằng nếu Nam Cung Trường Mặc không dẫn nó đi, nó sẽ chết một lần nữa. Nam Cung Trường Mặc vậy mà lại lộ ra vẻ âm trầm, điềm tĩnh. Tuy nhiên Đào Tử lại không chịu nổi mà nói chuyện nhẹ nhàng với cậu ta.

Trong chốc lát liền đồng ý nên chỉ có thể đưa Đào Tử đi cùng.

Tôi ở trên đỉnh Phi Lai hai ngày, nhưng thời gian tiếp xúc với Lăng Vũ Dương lại rất ít. Khi có thời gian, anh ấy sẽ chạy đến những nơi khác trong Quỷ Vực, Quỷ Vực rất rộng nên có nhiều việc phải giải quyết.

Tôi ở trong khoảng thời gian này một mình buồn chán, tôi ngồi ở mép vách núi ngắm mây và sương. Nam Cung Trường Mặc không thích nhìn mây và sương mù nhưng ngược lại rất quan tâm đến chuyện của nhà Nam Cung, hết lần này đến lần khác bàn bạc với tôi làm thế nào để giải quyết ổn thỏa chuyện máu mủ.

Đến lúc này trong lòng hai chúng tôi điều là chuyện ở dương gian. Nam Cung Trường Mặc và tôi điều cảm thấy nhàm chán nên xin quay lại.

Muốn từ Quỷ Vực quay về lại càng phiền phức, mặt dây chuyền ngọc bích phượng hoàng đã được trả lại cho Lăng Vũ Dương rồi, nên không thể cưỡi Phượng Hoàng ra ngoài. Kết quả là ba chúng tôi chỉ có thể đi ra từ biên giới của Quỷ Vực. Lăng Vũ Dương đã đưa chúng tôi đến một chỗ sâu trong sương mù.

Ở đó có một cái giếng, nói rằng chỉ cần nhảy vào là có thể thoát ra được.

Nam Cung Trường Mặc và tôi độc lập nhảy vào. Nhìn vào giếng tối, tôi thực sự phải lấy hết can đảm để nhảy vào.

Ngay khi tôi nhảy vào, đôi mắt của tôi trở nên tối den.

Khi mở ra nhìn lại, tôi đã ở trên giường ở nhà rồi.

“Mẹ… Mẹ về rồi, anh Thái Bạch, mẹ đã về…” Tôi dường như nghe thấy tiếng la. Khẽ đưa mắt nhìn, tôi thấy người đàn ông mặc áo bạc đang ôm đứa bé tỏa ra ánh sáng trắng trong vòng tay.

Đó không phải là Mặc Mặc của tôi sao?

Rõ ràng đã được Thái Bạch đại nhân ôm trong tay, thấy tôi thức dậy liền lao vào vòng tay của tôi. Ôm tên nhóc này khiến trái tim tôi lập tức trở bên ấm áp.

Nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé trong tay, linh thể của đứa bé không chân thật như con người mà nhẹ tựa lông hồng.

Chạm vào có cảm giác lạnh buốt, tinh xảo, ôm trong tay lại có chút dễ thương giống như khinh khi cầu tròn. khiến người ta muốn ôm vào lòng nâng niu: “Mặc Mặc, sao con lại đi ra?”

Đứa nhỏ hôn lên mặt tôi, cánh tay vừa mập vừa trắng ôm lấy cổ tôi: “Con không biết, mẹ ơi, mẹ đừng giận nhé. Con tỉnh dậy trong vòng tay của anh Thái Bạch, anh Thái Bạch rất tốt. Ôi! Anh ấy thậm chí còn luộc trứng cho con ăn nữa.”

Tôi khó hiểu nhìn Thái Bạch đại nhân, một khoảng thời gian dài trong Quỷ Vực tôi không cảm nhận được khi tức của đứa nhỏ này. Nhưng khi tỉnh dậy, đứa nhóc này lại đang ở trong vòng tay của Thái Bạch đại nhân, điều này thật sự rất khó hiểu.

“Cô lăn lộn trong màn sương máu suýt chết. Tôi cũng đã giữ lời hứa giữ đứa nhỏ này chơi ở bên cạnh… Để đứa nhỏ bớt gặp nguy hiểm, Tô Mộng, cô mau khen tôi đi.” Hai mắt Thái Bạch đại nhân sáng lên, anh ta rất đắc ý nhìn tôi.

Thái Bạch đại nhân đã bảo vệ con tôi để đứa nhỏ không bị tổn hại trong Huyết Vụ. Tất nhiên tôi sẽ dùng hết sức để khen ngợi anh ta: “Cảm ơn Thái Bạch đại nhân. Ngài đã giúp đỡ chúng tôi trong suốt thời gian qua. Nhưng… Chắc cũng không cần bảo đáp cái gì.”

“Ai nói không cần báo đáp cái gì? Tô Mộng, cô cũng quá chắc chắn rồi.” Thái Bạch đại nhân vuốt ve lụa đen như mực trên ngực, cổ áo rộng thùng thinh lộ ra làn da trắng nõn, cơ ngực rắn chắc gọi cảm. Trong mắt của anh ta lại lộ ra vẻ không có bị trói buột.

Nếu Đào Tử nhìn thấy một người đàn ông có thân hình đẹp như vậy, nó sẽ phải chảy nước miếng lần nữa. Không được lật úp hũ giấm Nam Cung Trường Mặc nếu không toàn bộ ngôi nhà sẽ ngập trong giảm.

Tôi không thấy Nam Cung Trường Mặc khi tôi tỉnh dậy. Tôi đoán có lẽ anh ta đang đi hẹn hò với Đào Tử.

Dù sao ngôi nhà này không thích hợp để các linh hồn khác ở bên trong ngoại trừ Thái Bạch thuộc loại biến thái này.

Tôi không thể đưa cho Thái Bạch đại nhân thứ gì đó quá đắt. Anh ta đã cứu con trai tôi. Đòi tiền thì tôi không có nhưng nếu chết thì có. Gia đình tôi chỉ là một gia đình khoa bảng bình thường, chỉ là một tú tài nghèo kiết xác cuối đời nhà Thanh, không có báu vật tổ truyền gì để trả ơn anh ta.

Vì vậy tôi hỏi anh ta mà không cần suy nghĩ: “Vậy anh muốn bảo đáp gì? Tôi có thể cố gắng hết sức cho anh.”

“Tôi… tôi muốn đứa nhóc là con nuôi của tôi.” Mặt Thái Bạch đại nhân đỏ bừng, anh ta liếc nhìn đứa nhóc trong tay tôi, anh ta nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Mặc của tôi, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Nói thật thì thằng nhỏ này rất khá đó. Tôi có chút không muốn trả lại cho cô. Giá mà có được một đứa con trai đáng yêu như vậy, tôi thực ghen tị với người họ Ác kia.”

“Ô, Thái Bạch đại nhân, anh ghen tị với tôi cái gì chứ, con gà béo?” Bên tại anh ta nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, nghe xong là biết ngay là một bảo bối làm cho người ta thần hồn điên đảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.