Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 200: Bên dưới lạnh lắm, mau trở về đi




Cô ấy sẵn lòng để chúng tôi đi qua, tôi thực sự nhẹ nhõm và nói nhanh: “Mọi người, đi nhanh lên… Thời gian không còn nhiều.”

Đôi khi mọi chuyện trên đời là như vậy, Thanh Cầm bằng lòng để chúng tôi vượt qua, nhưng đám đạo sĩ kia lại không chịu.

“Sư thúc, mặc dù cô ta bằng lòng để chúng ta đi qua. Nhưng nếu chúng ta thả cô ta đi tối nay, trong trường hợp cô ta thực sự đến trả thù nhà họ Cao bên kia… có chuyện, vậy thì ai sẽ lo liệu?” Đạo sĩ nhà họ Nam Cung mở miệng hỏi thăm, dáng vẻ vô cùng nịnh nọt khiến tôi khó xử.

Tôi cũng chỉ là một người thường, không phải là chúa cứu thế tự phụ chính nghĩa gì, nhà họ Cao ở thành phố Ngọc Lan một tay che trời, hầu như ai cũng biết. Ngay cả người giàu nhất thành phố Ngọc Lan, cũng chưa hẳn dám làm mất lòng người trong nhà họ Cao.

Hôm nay, cho dù tôi nói sai một câu trước mặt đạo sĩ của nhà họ Nam Cung thì nó cũng sẽ truyền từ miệng của đám người này đến tai của những người họ Cao. Trong tương lai, rất có thể tôi cũng giống như Thanh Cầm, chết lúc nào không biết.

Sau khi cau mày suy nghĩ một chút, tôi nói một lý do qua loa tắc trách: “Tôi… tôi nghĩ, ma nữ này không thể rời khỏi đây trong một thời gian ngắn trước khi tìm được kẻ chết thay. Đợi đến khi tìm được kẻ chết thay, lại phải đi đến U Đô để báo cáo, có lẽ sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn đến bên nhà họ Cao kia.”

Tôi nhìn thấy ma nữ Thanh Cầm bay đi thật xa, mới dám nhỏ giọng nói câu này.

Đạo sĩ dường như đột nhiên nhận ra, nhân tiện còn tranh thủ nịnh nọt: “Sư thúc sáng suốt, ngài có thể giải quyết chuyện đáng nhẽ phải giết người trong vài câu. Thật sự là không đánh mà thắng, giỏi, thật là giỏi!”

Những lời tâng bốc như vậy, không biết tại sao đi vào tai lại khiến tôi thay đổi cảm xúc.

Bởi vì trong thâm tâm tôi biết rõ rằng nếu có một ngày nào đó hồn ma của Thanh Cầm thực sự đến tìm người nhà họ Cao để trả thù thì những lời tôi nói hôm nay để bảo vệ cô ấy có khả năng sẽ trở thành cái cớ để người nhà họ Cao đối phó với tôi trong tương lai.

Trên đời này, vốn không có thứ gọi là trọn vẹn đôi đường.

Kể từ lúc tôi lựa chọn bảo vệ Thanh Cầm, tôi đã nghĩ đến việc phải gánh chịu hậu quả.

Trong đội khiêng quan tài có lẽ không có ai là người quen với thợ làm giấy, thi thể người thợ làm giấy ngã xuống đất, cũng chỉ có người chân thực nhiệt tình như Lưu Vũ Năng mới lo liệu.

Kết quả khi Lưu Vũ Năng vừa định đỡ thi thể người thợ làm giấy đứng lên, anh ta đã bị Liên Quân Thành mắng mỏ. Nói là xác chết này do ma nữ hại giết, nhưng vẫn phải điều tra xử lý theo vụ án giết người thông thường. Nếu gặp phải những chứng có bất lợi cho mình, e rằng không chỉ rước họa vào thân, thậm chí liên lụy đến cả nhà họ Liên. Điều tốt nhất có thể làm lúc này là để anh ta nằm trên mặt đường một lúc, và đợi cho đến ngày mai cảnh sát phát hiện rồi lại tính.

Tôi không phải là chúa cứu thế, và tôi chắc chắn sẽ không quan tâm đến những việc như thế này, nhưng tôi chỉ cảm thấy khó chịu kinh khủng. Mặc dù thợ làm giấy được thuê, không có chút quan hệ tình cảm nào với nhà họ Liên, nhưng như vậy cũng thật có chút lạnh lùng khi ném anh ta dưới đường một cách vô tâm như vậy.

Nhưng kết quả của việc xen vào chuyện của người khác, lại giống như Liên Quân Thành nói, là gây rắc rối cho chính bản thân mình.

Trước mắt chính là ngày đầu thất mấu chốt của Lăng Vũ Dương, tôi không muốn gây chuyện, cũng không thể gây chuyện. Máu của Thái Bạch đại nhân trên trán của tôi chỉ có thể dùng được trong hai giờ, không phải là tôi không dám đi ra cửa, mà vì nếu không có máu của con chim béo, căn bản là tôi không ra được. Đến lúc đó bị Cẩu Sát quấn lấy một lần nữa, tôi sẽ phụ những nỗ lực khổ tâm của Lăng Vũ Dương.

Tôi lặng lẽ cầm theo bức di ảnh của Lăng Vũ Dương, đi theo họ đến trung tâm của ngã tư.

Quan tài được đặt dưới đất, Nam Cung Trường Mặc thản nhiên ấn một tờ tiền để cố định thi thể trên nắp quan tài. Tiền định thi ở thành phố Ngọc Lan tương truyền có thể trấn áp tà ma, ma quỷ tham tiền.

Có tiền định thi, có thể ngăn chặn được cái xác trong quan tài sắp biến thành cương thi.

Người bình thường đôi khi không hiểu được vai trò của tiền định thi, theo tục lệ, họ cũng sẽ lấy vài đồng tiền xu để áp lên xác người thân. Nếu không có những tình huống hoá thành cương thi lông dài phát sinh thì tiền này không đặt lên thực ra cũng không có gì. Nhưng một khi đặt lên quan tài thì nhất định phải để cho người trong quan tài mang đi.

Không may để một người không hiểu quy tắc lấy nó đi, hoặc thậm chí tiêu nó, đoán chừng sẽ bị những thứ này quấn lấy. Sự cố chấp của ma quỷ đối với tiền bạc không cách nào có thể tưởng tượng được, nếu không thì mọi người sẽ không chọn cách đốt tiền vàng trong những ngày lễ tết như vậy.

Dù sao quan tài chứa thi thể của Lăng Vũ Dương, với tôi cũng không cần thiết phải dùng tiền định thi, dù sao anh ấy cũng không thiếu tiền.

Haiz!

Tôi thực sự không thể coi đó là điều hiển nhiên trong suy nghĩ của một người có mệnh cách tổn hại âm đức như tôi được, giống như định luật Murphy vậy. Điểm xui xẻo này không lúc nào là không theo tôi. Càng nghĩ không thể nào xảy ra thì nó lại càng có khả năng sẽ xảy ra.

Lần đầu tiên đặt tiền lên nắp quan tài, nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng một lát nó bỗng từ trên nắp quan tài trượt xuống bên phải.

Nếu không nhờ tôi tay lanh mắt lẹ giữ lại, nó đã rơi thẳng xuống đất.

Thực sự là kỳ lạ, nắp của chiếc quan tài này là một nắp kính thủy tinh trong suốt, và nó phẳng như những chiếc quan tài phương Tây thay vì giống như quan tài phương Đông, có hình dạng giống như nóc nhà với phần chính giữa nhô lên và hai bên nhẵn xuống.

Từ tấm kính trong suốt, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đã trở nên khô héo vì thiếu nước của Lăng Vũ Dương vẫn đang nhắm chặt lại. Da vẫn trắng mịn như vậy, và trông hơi giống ma cà rồng trong phim Mỹ.

“Thật kỳ quái, làm sao nó lại rơi xuống?” Khi tôi ấn đồng tiền, tôi có thể cảm nhận được âm khí lạnh lẽo của đồng tiền đang thấm vào người.

Trên người tôi có Bắc Đẩu Huyền Ngư hạ hoả khí xuống, nhưng vẫn không chịu nổi âm khí trên đồng tiền.

Có vẻ như… Có vẻ như âm khí trong quan tài đã nhập vào đồng tiền.

Nam Cung Trường Mặc sờ cằm, đôi mắt thâm trầm, không biết đang nghĩ gì. Hẳn là cậu ta biết rõ rằng với năng lực của Lăng Vũ Dương, cơ thể anh không thể trải qua quá trình biến thành cương thi.

Tiền định thi này, đại khái là do cậu ta đặt lên một cách tùy tiện. Ngược lại là đạo sĩ đi theo sau, ánh mắt có chút biến đổi, lo lắng nói: “Sư thúc, không hay rồi, cậu ấy chuẩn bị thi biến rồi. Tôi… tôi từng nghe cậu Liên nói rằng cậu hai Liên từng bị Cẩu Sát cắn phải không?”

Vết thương của Lăng Vũ Dương là do tôi xử lý, nhưng chiếc quần bị cắn thì ném cho người hầu nhà họ Liên xử lý. Chúng tôi chưa bao giờ lén lút che giấu, chỉ cần người hầu lúc đó nhìn kỹ quần tây bị cắn chảy máu là có thể phán đoán được thương tích của Lăng Vũ Dương.

Vị đạo sĩ này biết Lăng Vũ Dương đã bị Cẩu Sát cắn, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc, gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy đã bị cắn.”

“Thi độc tiến vào cơ thể, sau khi chết xác chết sẽ bị thi biến. Chúng ta phải nhanh lên. Mọi người, nhanh lên.” Vị đạo sĩ chỉ vào tiền định thi vừa mới rơi xuống, như một điềm báo cho việc thi biến.

Tôi ấn vào đồng xu, đầu ngón tay tê dại, vị trí tê dại theo thời gian càng lan rộng, bây giờ tôi khó có thể cảm nhận được cảm giác tồn tại trên ngón tay mình: “Vậy thì… còn đồng tiền này thì sao?”

“Đồng tiền… Đồng tiền không bao giờ được rơi xuống, nếu như đồng tiền rơi xuống, lập tức sẽ gây ra thi biến!” Đạo sĩ hoàn toàn không để ý tới tình huống của tay tôi, trong đầu toàn cái gì gọi là thi biến.

Tôi cũng không tin, nếu đồng xu rơi xuống sẽ có bất kỳ thay đổi nào đối với thi thể của chồng tôi.

Nhưng việc đồng xu chấn động nhất định là do các yếu tố xấu khác, giữ cho nó không bị rơi trong thời gian này quả thực có thể đảm bảo sự bình yên nhất thời, chỉ là đáng thương cho ngón tay của tôi.

Nam Cung Trường Mặc nói: “Để tôi ấn nó. Nếu ấn lâu thứ này, ngón tay của cô sẽ bị phá hủy. Sở… sở trường của cô là Thuật Đạo Ngón Tay, cô không thể tiêu hao ở đây.”

“Còn ngón tay của anh thì sao?” Tôi vẫn ấn đồng xu không buông ra, tôi sợ Nam Cung Trường Mặc sẽ lại bị tổn thương thêm vì tôi. Trước khi nghĩ được cách cứu cậu ta, tôi không muốn làm cậu ta bị thương thêm, vốn dĩ tôi đã nợ cậu ta quá nhiều rồi.

Nam Cung Trường Mặc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và trầm mặc không nói chuyện với tôi nữa.

Cậu ta cưỡng ép bẻ hai ngón tay tôi ra và lấy lòng bàn tay che lại trong nháy mắt khi tiền định thi trượt từ nắp quan tài xuống. Vẻ mặt cương nghị như một khối băng, như đang thầm nói với mọi người rằng không ai có thể lay chuyển được cậu ta. Khi tôi vừa định thuyết phục cậu ta, cậu ta đã quay lưng lại với tôi.

Tôi đang dở khóc dở cười, lại nghe thấy cậu ta nhàn nhạt nói: “Tôi… tôi chỉ là một người sắp chết, tính mệnh sắp không còn, tôi còn cần quan tâm đến ngón tay của tôi sao?”

Giờ phút này, tôi thực sự muốn hét lên thật to, tôi sẽ không bao giờ để tính mạng của cậu ta xảy ra vấn đề, dù có phải hy sinh tính mạng của mình. Nhưng tôi đã kìm lại, lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu ta, đôi mắt ẩm ướt không nói gì.

Vị đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi kia gọi tới hơn chục đạo sĩ đi theo, khí thế ngất trời bận rộn trong đêm tối trong trẻo nhưng lạnh lẽo này. Hỏa khí trên người những đạo sĩ này không mạnh, khiến cho người ta cảm giác được giống như trong bóng tối, thiếu dương khí.

Có lẽ bọn họ cũng giống như tôi, trên người có đồ gì đó để áp chế hạ hoả khí xuống, ẩn ẩn dương khí trên người.

Gió càng thổi càng lạnh, các đạo sĩ lập đàn tế và lễ vật, cũng như hương nến và những thứ khác.

Nhưng tôi chỉ mới tiếp xúc với huyền học Âm - Dương được một thời gian ngắn, thuộc về hiểu biết nửa vời, kiến thức chuyên môn có lẽ còn không tốt bằng một thầy bói mù xem ở vỉa hè.

Cụ thể là không ổn chỗ nào thì tôi thực sự không nghĩ ra.

Chỉ có ông nội của Tống Tâm ở đây, hoặc một nhân vật có cấp bậc quyền uy như Thái Bạch đại nhân mới có thể trả lời câu hỏi của tôi.

Nhìn thấy vị đạo sĩ đó múa kiếm đến khi thở hồng hộc, toàn bộ ấn đường trên trán đã chuyển sang màu đen, đều là tà khí và xui xẻo. Cho dù là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đang nằm trên giường, có lẽ trán cũng không đen đến như vậy.

Hiển nhiên là cách mở tế đàn để Lăng Vũ Dương tái sinh đã có vấn đề gì đó, những tia âm khí xung quanh đều lao vào vị đạo sĩ này.

Tôi nghĩ ông ta đã bước nửa bước chân lên Minh Đồ rồi, chỉ cần có cái gì ác độc ở đầu bên kia nổi ý xấu, nhẹ nhàng kéo ông ta một phát chắc chắn có thể kéo lên đến âm phủ.

Nhưng dù vậy, vị đạo sĩ vẫn kiên quyết ở bên đó, hô hào: “Liên Quân Dương, bên dưới lạnh lắm, cậu mau trở về đi. Liên Quân Dương, bên dưới lạnh lắm, cậu mau trở về đi. Vợ con cậu đều đang ở đây chờ cậu…”

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.