Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 181: Là người đứng đầu trong gia đình




Lăng Vũ Dương đối mặt với người giấy quỷ dị đột nhiên xuất hiện kia, khóe miệng lại nhếch lên: “Tôi cũng từng nói, chọc đến vợ tôi đều phải trả giá đắt, nếu tôi có thể cho cô làm gia trưởng một lần thì cũng có thể lần thứ hai để cô chết không toàn thấy.”

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng ở trên cổ người giấy phiêu dật kia, nhẹ nhàng kéo một cái. Đầu người giấy liền từ trên rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn còn nhếch miệng cười si ngốc.

Tơ máu trong ánh mắt dày đặc, mắt đào hoa rõ ràng là giấy dán, lại vô cùng có thần khí, so với người sống còn quyến rũ hơn: “Anh còn gặp con trai tôi, sao dám lớn tiếng không biết xấu hổ như vậy! Nếu anh gặp con trai tôi rồi, thì chỉ cần con tôi khẽ di chuyển ngón tay, nhất định anh sẽ chết.”

Câu này thực sự có ý nghĩa gì, con trai của bà ta… Con trai bà ta là ai? Chẳng lẽ là thiếu niên mặc áo trắng kia sao?

Tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái, một người phụ nữ bằng giấy, có thể sinh ra một “cẩu hoàng đế”, còn có thể sinh ra một thiếu niên có vẻ đẹp không tì vết. Di truyền học trong Quỷ Vực này, quy mô xuyên biên giới thật sự vượt quá phạm vi mà tất cả người bình thường có thể tiếp nhận.

Người đàn bà giấy này muốn Lăng Vũ Dương cùng con trai cô ta đánh nhau… Nó có nghĩa là … Là để cho thiếu niên kia cùng Lăng Vũ Dương tranh đấu sao?

Tựa như thiếu niên áo trắng trong mộng nói vậy, anh ta chờ Lăng Vũ Dương đi đến Quỷ Vực tìm anh ta!

“Một cuộc thi sao? Con trai bà có tồn tại trong ma vực không? Những con chó này… Tất cả đều đến từ chỗ bà mà đến!” Tôi cúi đầu nhìn vào đầu người đàn bà giấy, và tôi không thể tin rằng tất cả những gì đã xảy ra trong giấc mơ của tôi là đúng sự thật.

Cái đầu người làm giấy kia, khuôn mặt kia thật sự là thần thái vô cùng, cũng không biết thợ thủ công phải khéo léo đến mức nào mới có thể làm ra người giấy sống động như vậy. Nhìn từ xa, cảm giác đó không khác gì người sống. Giọng điệu của bà ta bí ẩn và tự phụ: “Cô nói gì?”

“Vậy thì tôi sẽ coi như bà thừa nhận… Các người… Rốt cuộc vì sao vẫn đeo bám nhà họ Liên đây? Trên thế giới này nhiều người như vậy, vì sao lại tìm nhà họ Liên? Tôi thực sự không thể hiểu được.” Tôi nhìn nghiêm túc vào đầu người đàn bà đó và trầm giọng hỏi.

Tôi tin tưởng tất cả mọi chuyện sẽ có nguyên nhân của nó, trên đời có nhiều người như vậy mà người ở Quỷ Vực lại không đến gây chuyện mà cứ phải quấy nhiễu Liên Quân Thành, chuyên tâm đối phó Liên Quân Thành, tôi cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy. Có lẽ biết nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, nhất định sẽ có một giải pháp tốt hơn.

Người đàn bà giấy nghe xong vấn đề của tôi, trong nháy mắt trên mặt bà ta lại hiện lên vẻ oán độc thật sâu: “Ai bảo người nhà họ Liên nhà hại chết người nhà của tôi? Nếu cô đã gả vào nhà họ Liên, thì nhất định cô cũng phải giúp nhà họ Liên chuộc tội. Tôi muốn cô cưới con trai của tôi và phục vụ nó.”

Khi nghe điều này, tôi nghĩ về cẩu hoàng đế đeo mặt nạ vàng trong quan tài, trong lòng thấy vô cùng sợ hãi.

Cũng may Lăng Vũ Dương vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi có anh ấy đi cùng, cho nên cứng rắn nói thẳng ra: “Tôi không cần, tôi sẽ không gả cho chó. Huống hồ, tôi còn có chồng ở bên cạnh, chồng tôi sẽ bảo vệ tôi, sẽ không để cho tôi gả cho người khác…”

Con người mà, đều sẽ sợ cứng mà thôi.

Khi tôi ở một mình, tôi chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy để tìm cái chết. Nhưng có Lăng Vũ Dương ở bên cạnh tôi, vậy thì bản thân tôi cũng gan dạ hơn nhiều, đối với người làm bằng giấy này cũng không có gì phải sợ.

Người đàn bà giấy mỉm cười dữ tợn trên khuôn mặt của mình: “Con trai khác của tôi là người có sự tồn tại mạnh nhất trong Quỷ Vực! Chồng của cô. Ố, tôi e là ngay cả một ngón chân của con trai tôi cũng không thể so sánh được. Tôi nghe nói, thực lực của anh ta không bằng trước đây. Ngay cả người tàn phế như Tử Anh kia cũng đánh không lại, còn phải để cho oan hồn khác giúp anh ta. Chậc chậc…”

Lăng Vũ Dương không chính diện tranh đấu với Tử Anh, hoàn toàn là bởi vì linh thể của anh gắn liền với thân thể, cho nên mới không thể vận dụng toàn lực.

Đương nhiên, linh thể của Lăng Vũ Dương giờ phút này gắn liền với cơ thể của Liên Quân Dương, tranh đấu với sự tồn tại của Quỷ Vực cũng tương đối ổn định, cho nên tôi không hy vọng Lăng Vũ Dương cùng Quỷ Vực tồn tại có xung đột chính diện.

Trong đầu tôi thậm chí còn có loại xúc động muốn giải hoà cùng Quỷ Vực, tuy rằng suy nghĩ như vậy có chút kỳ quái, nhưng giọng điệu của tôi vẫn mềm nhẹ: “Nhất định phải cùng nhà họ Liên đấu đến một mất một còn sao? Không thể có biện pháp giải quyết khác…”

Lời nói của tôi còn chưa dứt, đã bị Lăng Vũ Dương cắt đứt: “Bà già kia, tôi có phải không bằng trước đây hay không, bà phải thử qua mới biết được.”

Lăng Vũ Dương khom lưng, nhẹ nhàng nhấc cằm người đàn bà giấy kia, biểu tình trên mặt anh vô cùng khinh thường.

Khuôn mặt của người đàn bà giấy nhất thời đỏ bừng, biểu hiện kia so với khuôn mặt thực tế còn phong phú hơn.

Phải biết rằng bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, rất nhiều người mặt đều cứng đờ, còn chưa chắc có thể làm ra biểu tình phong phú tự nhiên như vậy trên đầu người giấy này.

“Bà già? Người đàn bà tuyệt vời như tôi, làm thế nào giống như một bà già! Anh… anh đã làm gì? Người đàn ông có đôi mắt thô tục này, anh bị mù à?” Đầu người đàn bà giấy hoảng hốt, chưa bao giờ tức giận như bây giờ.

Bây giờ nó cuồng loạn như một con mèo bị giẫm lên đuôi, lớn tiếng khiển trách: “Để vợ của anh làm con dâu của tôi, là đã nâng cao địa vị của anh rồi, cô ta chỉ là người trung bình trong số những người sống. Nếu không phải nể mặt Giản Tâm đã chết, thì cũng không có cơ hội đến lượt cô ta.”

Dám nói… Dám nói bởi tôi không đủ đẹp, còn thay thế vì Giản Tâm đã chết sao? Sự biến thái của người giấy này, ngay từ đầu muốn Giản Tâm làm vợ cho con trai cho của bà ta!

Chuyện Giản Tâm, tôi thật sự càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, cô ta yêu tiền như vậy, tiếc mạng như vậy, càng không thấy yêu Liên Quân Thành bao nhiêu. Vậy mà cô ta lại dám cắt cổ tay, rời xa thế gian này như vậy. Ngẫm lại thật sự là có chút kỳ quái, đại khái cũng là bị người hại chết, lại bởi vì hồn phách của cô ta đã bị xoá bỏ, làm cho chuyện này trở thành bí mật mãi mãi.

Hiện giờ tôi tức giận dở khóc dở cười, ngón tay nắm thành nắm đấm, không thể tránh được giẫm lên nó đến thống khoái. Vừa nghĩ như vậy, cái đầu yếu ớt của nó đã bị một đôi chân mang giày da đen giẫm lên một cái thối rữa, hoàn toàn không kêu lên nổi một tiếng.

Chủ nhân của đôi giày da này không thể nghi ngờ chính là Lăng Vũ Dương, anh lạnh lùng, khí tức lạnh lẽo bao phủ toàn thân làm cho trong lòng tôi cũng không tự giác lạnh lẽo theo. Anh cực kỳ bá đạo ôm tôi vào lòng, lãnh đạm nói với tôi: “Cô bé, loại lời nói ngu ngốc này không cần phải nghe, em so với Giản Tâm thì xinh đẹp hơn nhiều.”

Tôi có chút bất đắc dĩ, thật sự là trong mắt người yêu đều hoá Tây Thi mà. Tôi cũng không thuộc loại nữ sinh tuyệt thế mỹ nữ, làn da không trắng nõn trong suốt như Tống Tâm, thân cao cũng không cao gầy như Giản Tâm, chỉ có một mét sáu. Đứng bên cạnh Lăng Vũ Dương, chiều cao có chút khác biệt, cảm giác mọi thứ đều khập khiễng.

Đột nhiên một luồng sáng trắng xẹt qua, một thứ có thân hình mập mạp đứng trên vai Lăng Vũ Dương, hai mắt nhìn về phía xa: “Anh thật sự không có ý định ra tay giúp người ở cửa sao? Nếu anh ta không vào được đây, sợ rằng anh ta sẽ bị chó giết để ăn thịt.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, Nam Cung Trường Mặc dưới lầu đang lập Mặc Đầu Trận, bắt thủ lĩnh quỷ khuyển.

Mà Lâm Tuấn Kiệt ở ngoài cửa sắt vẫn tha thiết cầu cứu, lại không có ai mở cửa cho anh ta, trước mắt chỉ có thể ở bên ngoài cửa sắt chịu tội. Thế nhưng những con chó con hẳn là niệm “tình cha con”, đã qua lâu như vậy, vẫn không bao vây Lâm Tuấn Kiệt mà ăn sạch.

Lâm Tuấn Kiệt vốn đang đứng, hiện tại đã đứng không đứng nổi, anh ta đành quỳ trước cửa, tuyệt vọng lắc lắc lan can. Xung quanh anh ta, có hơn một chục con chó, không ngừng cắn quần áo.

“Chim béo chết tiệt, khi nào mà ngay cả loại việc nhàn rỗi này ngươi cũng quản?” Lăng Vũ Dương nhíu mày, giọng điệu lạnh như băng.

Thái Bạch đại nhân đập nhẹ một cánh, nhảy lên vai tôi: “Tô nha đầu, cô là người có tâm thiện nhất, cô mau khuyên nhủ anh ta. Bên ngoài cũng là một mạng người đó, làm sao có thể thấy chết không cứu, cứu người một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!”

Trong lòng tôi vô cùng do dự, tôi cũng không có tâm thiện như Thái Bạch đại nhân nói. Tuy rằng tôi không biết Mặc Đấu Trận là cái gì, nhưng Lăng Vũ Dương không chịu dễ dàng mở ra, chứng minh cánh cửa này một khi mở ra. Rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng cho những người trong biệt thự, vì một người như Lâm Tuấn Kiệt cũng không đáng giá.

“Tôi… tôi cảm thấy Quân Dương nói đúng, Thái Bạch đại nhân, từ khi nào mà ông nhiều chuyện nhàn rỗi như vậy?” Tôi gần như co rụt đầu lại và nói những điều trái với lương tâm của tôi.

Bởi vì tôi cũng rất quan tâm đến chuyện sống chết của Lâm Tuấn Kiệt, đổi lại bất kỳ một người nào cũng sẽ không đành lòng nhìn một người chết thảm trước mặt mình. Tôi sợ tôi sẽ thật sự không cẩn thận, bị loại cảm xúc này dao động, lên tiếng cầu xin Lăng Vũ Dương cứu người. Một khi tôi làm việc liều lĩnh, tôi sẽ liên lụy Lăng Vũ Dương phải trả giá đắt, thậm chí liên lụy cả người trong biệt thự. Tôi… tôi không biết! Tôi phải cẩn thận và cẩn thận hơn.

Thái Bạch đại nhân mơ hồ nói: “Tô nha…đầu… trước đây cô chưa bao giờ là một người như vậy! Bây giờ cô đã ở với tảng băng trôi lạnh lẽo này trong một thời gian dài, ngay cả… Ngay cả bản chất tốt đẹp gần đây cũng không có sao?”

Nghe được lời của Thái Bạch đại nhân, trong lòng tôi rất áy náy, lại cúi đầu, không dám đối mặt với Thái Bạch đại nhân.

Lăng Vũ Dương có chút không kiên nhẫn, vung tay qua vai tôi một cái, đem thân hình béo phì của Thái Bạch đại nhân bay ra ngoài: “Chim béo chết tiệt, cút đi cho tôi, ông lại ức hiếp Tô Mộng, tôi sẽ không khách khí đối với ông. Ông có nghe tôi nói không?”

Thái Bạch đại nhân ngã xuống đất, nhào lộn mấy vòng.

Lăng Vũ Dương lạnh như tảng băng, Thái Bạch đại nhân thật chật vật đứng vững, nhưng không dám nói thêm một chữ chọc giận Lăng Vũ Dương.

Lúc này, dưới ban công truyền ra tiếng kêu của một người đàn ông: “Quân Dương, Tô Mộng, là tôi kêu Thái Bạch đại nhân cầu xin các người. Các người đừng trách Thái Bạch đại nhân, tôi không muốn nhìn Lâm Tuấn Kiệt chết.”

“Không phải để anh ta quay lại ngay lập tức sao? Tại sao cho đến nửa đêm anh ta mới xuất hiện ở cửa?” Trong mắt Lăng Vũ Dương cũng có nhiều thái độ hận sắt không thành thép.

Sắc mặt Lưu Vũ Năng khó khăn: “Cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi tin anh ta trên đường gặp rắc rối, mới có thể đến muộn như vậy. Quân Dương, tôi cầu xin anh, anh cứu anh ta đi. Tôi không muốn làm việc trái đạo đức, Lâm Tuấn Kiệt vô tội…”

Trong quá trình này tôi vẫn luôn cắn chặt môi, giờ phút này trong miệng lại có một tia máu tanh, lại không cảm thấy môi bị cắn rách. Chẳng lẽ thật sự muốn thấy chết không cứu sao?

Nếu như ngay cả trong nhà chỉ có một mình tôi, trong chốc lát tôi liền có thể đưa ra quyết định, nhưng trong nhà còn có nhiều người vô tội như vậy.

Lưu Vũ Năng ngẩng đầu nhìn chúng tôi một lúc, dường như trong ngực nghẹn giận, nhìn thấy chúng tôi vẫn không nhúc nhích, lại có thể trực tiếp vọt về phía cửa lớn. Anh ta hét lên và nói: “Nếu như cô không cứu anh ta, ngay lập tức tôi sẽ đi ra ngoài với anh ta …”

Lưu Vũ Năng là loại người nhìn nhát gan như chuột, nhưng thời khắc mấu chốt, anh ta sẽ mạnh mẽ đứng lên. Tôi không khỏi rung động, cuối cùng kiểm chế không nổi, hỏi Lăng Vũ Dương rốt cuộc có thể giúp được hay không: “Lăng Vũ Dương, chúng ta. Chúng ta có thể giúp anh ta không? Nếu… Nếu có khả năng giúp đỡ, thì chúng ta có thể giúp anh ta được chứ?”

Những lời này đại đa số có nghĩa là, tôi rất muốn cứu Lâm Tuấn Kiệt. Nhưng bây giờ có thể giúp đỡ, nếu không thể giúp, nó chỉ có thể nhìn thấy anh ta chết.

Lăng Vũ Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát, đại khái là có chút nắm chắc, nên anh hướng xuống dưới lầu hô: “Nam Cung Trường Mặc, mở cửa sắt ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.