Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 155: Chap-159




Chương 164: Cái bẫy

Lúc này, trong căn phòng rất yên tĩnh, nhưng trên mặt đất trống bên ngoài cửa sổ lại rất ồn ào. Hóa ra là người của cảnh sát đến, có hai chiếc xe cảnh sát đang dừng lại ở trước cửa.

Vụ án mạng người tối qua thật sự là rất lớn, muốn giấu cũng không giấu được mà đã làm kinh động đến người bên cảnh sát. Người của cảnh sát đang kéo dây cảnh báo dưới cửa sổ, thuận tiện dọn dẹp hiện trường và thẩm vấn những người giúp việc trong nhà.

"Lăng Vũ Dương, nghe anh nói như vậy, anh có biết làm thế nào để dẫn con quỷ khuyển ra khỏi bụng Giản Tâm hay không?" Tôi chỉ theo ánh mắt Lăng Vũ Dương đang nhìn lướt qua tình hình đang diễn ra ở bên ngoài cửa sổ rồi lập tức hỏi cách để cứu Giản Tâm của Lăng Vũ Dương.

Trong thế giới của tôi, Giản Tâm vẫn là chị gái lớn đã chăm sóc tôi kể từ khi còn nhỏ, là một người rất yêu thương tôi.

Mặc dù bây giờ bởi vì hai người đứng ở hai vị trí khác nhau, tình bạn giữa hai người cũng đã xấu đi. Nhưng tôi vẫn không quên những kỷ niệm mà cô ta đã chăm sóc tôi trong quá khứ. Hơn nữa, tôi cũng rất biết ơn vì sự chăm sóc của cô ta đối với tôi.

Quan trọng nhất là mặc dù trong cuộc hôn nhân của mình, cô ta đã ngoại tình và làm ra một sai lầm rất lớn. Tuy nhiên chuyện này sẽ tự có pháp luật trừng phạt, cô ta cũng không phải gánh vác trách nhiệm chịu đựng đau đớn do con quỷ khuyển gây ra. Chuyện này, tôi muốn giúp cô ta!

Lăng Vũ Dương xòe hai ngón tay thành hình một cái kéo. Thoạt nhìn thì cảm thấy đây như là trò diễn kịch mua vui, mà cũng có một chút đáng yêu trong đó. Hành động này khiến tôi muốn lấy điện thoại di động của tôi ra và chụp bức ảnh này. Nhưng sau đó, đôi mắt lười biếng của anh lại trở nên sâu sắc, anh từ từ nói: "Có hai cách, một là đến bệnh viện để phá thai, trực tiếp sử dụng các công cụ dùng trong việc phẫu thuật để giết chết đứa bé trong bụng cô ta và lấy nó ra khỏi thai nhi. Tuy nhiên, có một nhược điểm là trong quá trình phẫu thuật, con quỷ khuyển có thể trốn ở nơi khác trong cơ thể cô ta."

"Đây mà được gọi là cách giải quyết hay sao? Lăng Vũ Dương, đây gọi là giết chết một sinh mệnh đó. Hơn nữa, cách này còn không thể đảm bảo việc chắc chắn có thể lấy con quỷ khuyển từ trong bụng Giản Tâm ra." Tôi nghe xong chủ ý không đáng tin cậy này thì lập tức hung hăng nhéo phần thịt lạnh lẽo trên mặt Lăng Vũ Dương. Sau đó nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu vô hạn của Lăng Vũ Dương.

Con quỷ khuyển chân ngắn đó đã chọn cách trốn trong bụng Giản Tâm, để thoát khỏi sự siêu độ của phật pháp trong nhà.

Nói cách khác, nó cũng là một hạng vật thông minh giảo hoạt. Vì thế, khó có thể bảo đảm trong lúc phẫu thuật, nó sẽ không chuyển vị trí mà trốn vào các bộ phận khác bên trong cơ thể Giản Tâm. Đến lúc đó, làm sao có thể đem thứ này ra khỏi cơ thể Giản Tâm được chứ?

Đợi đến khi Giản Tâm hoàn toàn bị con quỷ khuyển ám vào người, cũng không biết trên người cô ta còn có biến hóa gì nữa.

Lăng Vũ Dương thu hồi một ngón tay vừa xòe ra của mình mà chỉ để lại ngón trỏ thon dài xinh đẹp, anh cũng không hề cảm thấy tức giận chút nào, trong mắt anh còn mang theo sự cưng chiều mà nhìn lại tôi: "Còn có biện pháp, chính là để cho các hòa thượng cứ như vậy mà khiến con quỷ khuyển phải siêu độ."

Không phải là quá mức trực tiếp rồi hay sao? Cứ để cho con quỷ khuyển ở trong bụng Giản Tâm, sau đó để cho các hòa thượng niệm kinh phật siêu độ sao? Ý tưởng này... Sao lại cảm thấy đơn giản quá vậy?

Hơn nữa... Còn một chút thô lỗ!

"Điều đó sẽ làm tổn thương Giản Tâm sao?" Tôi nhìn anh với vẻ mặt có chút lo lắng.

Lăng Vũ Dương có vẻ như cũng cảm giác được vẻ mặt bất đắc dĩ của tôi, anh xoa xoa đôi lông mày của tôi: "Đương nhiên, nếu như Giản Tâm không thể chịu đựng được thì sẽ bị con quỷ khuyển nổi loạn trong cơ thể giết chết. Tuy nhiên, nếu cô ta đủ mạnh mẽ, cô ta sẽ giữ được sự an toàn cho cả mẹ và con trai của mình."

"Quả nhiên, anh đúng là một người không đáng tin cậy. Cả hai biện pháp này, đều sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của Giản Tâm, cho nên chúng đều không phải là các biện pháp tốt. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ không có cách nào tốt hơn để giúp Giản Tâm sao?" Tôi xoay người lại, giả vờ không để ý tới Lăng Vũ Dương.

Trong thực tế, tôi chỉ tỏ vẻ tức giận vậy thôi, chứ trong đầu tôi lúc này là cả một mớ hỗn độn.

Đây có lẽ là cách duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra, nhưng trong cả hai phương án này lại không có cách nào thực sự khả thi. Nếu cái giá phải trả để dẫn dụ con quỷ khuyển là mạng người thì chuyện dẫn dụ con quỷ khuyển này còn có ý nghĩ gì nữa?

Lăng Vũ Dương từ phía sau ôm tôi vào vòng tay lạnh lẽo của anh: "Cô gái nhỏ, anh không cố ý làm khó Giản Tâm. Nhưng anh sợ rằng trên đời này rất khó để có những biện pháp khác đối phó với con quỷ khuyển. Cho dù con rệp kia có mời đến các vị cao tăng tài giỏi đến thế nào thì anh e rằng bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ra hai phương pháp này thôi. Cho nên anh mới đè nén không dám nói, một khi thực sự tiến hành thì rất có khả năng sẽ dễ dàng giết cả hai mạng."

Làm sao tôi lại không biết sự khó xử của Lăng Vũ Dương được chứ? Lúc này, tôi cũng chỉ có thể dựa vào lồng ngực lạnh lẽo của anh, nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lúc này, có vẻ như Thái Bạch đại nhân đã thám thính ở bên ngoài xong và đang vội vàng trở về để bàn tán chủ đề này với chúng tôi.

Ngay từ lúc nhìn thấy chúng tôi, nó đã tỏ ra vô cùng hưng phấn. Cơ thể béo phì của nó lập tức rơi trên bàn: "Hai người có biết không? Tên nhóc con tóc trắng Nam Cung Trường Mặc kia cũng tới đây. Cậu ta đang đứng ở phía trước căn phòng và cầm một mặc đấu rồi thề sẽ bắt được thủ lĩnh của con quỷ khuyển."

Mặc đấu xuất hiện ở trong truyền thuyết Lỗ Ban, thường dùng để làm mộc. Nghe nói đây được coi như là một loại vũ khí mang trong mình sự chính khí. Tuy nhiên, ông nội của Tống Tâm hình như không cần thứ đồ chơi này, cho nên tôi cũng chỉ có nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy. Cũng không biết, Nam Cung Trường Mặc sẽ lấy mặc đấu này để lập trận như thế nào.

Tôi nghe Thái Bạch đại nhân nhắc đến "Thủ lĩnh của con quỷ khuyển" thì cảm thấy có chút khó hiểu. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên và nhìn về phía Lăng Vũ Dương: "Thủ lĩnh của con quỷ khuyển là cái gì vậy?"

Lăng Vũ Dương chỉ hơi lắc đầu với tôi, giống như là ý bảo tôi đừng xen vào.

Tôi ngay lập tức hiểu ý, dùng tay che miệng không nói lời nào.

Con chim béo đó dường như phát hiện ra điều gì đó, nhưng chỉ thấy trong mắt nó chợt hiện lên một tia sáng mang theo sự quái dị, nó trả lời: "Chính là kẻ đứng đầu của đám quỷ khuyển đó. Tô nha đầu à, sao cô lại ngốc nghếch như vậy chứ? Ngay cả nghĩa đen mà cũng không hiểu."

Nếu không phải Lăng Vũ Dương bảo tôi tạm thời không cần xen vào, mà con chim kia lại chọc giận tôi như vậy, tôi nhất định sẽ mắng chết con chim béo này.

Biểu cảm trên mặt Lăng Vũ Dương có vẻ vô cùng uy nghiêm và nghiêm túc, hình như anh rất coi trọng quan điểm của Nam Cung Trường Mặc: "Nam Cung Trường Mặc có nói rõ lai lịch của đám quỷ khuyển này hay không? Anh ta thực sự cảm thấy đám quỷ khuyển này còn có thủ lĩnh sao?"

"Lai lịch sao?" Thái Bạch đại nhân cũng nhất thời mơ hồ, mờ mịt nhìn Lăng Vũ Dương: "Chuyện này... Đám quỷ khuyển gây họa ở nhân gian như thế này, chẳng lẽ không phải đều xuất phát từ bút viết của U Đô các người sao? Còn cần phải biết lai lịch sao? Anh là nhân vật lớn của U Đô, đáng ra anh phải biết rõ mới đúng."

Chuyện này, tôi và Lăng Vũ Dương đều rất rõ ràng, nhưng không phải những người tồn tại trong U Đô làm, mà là có liên quan đến Quỷ Vực. Những vệ sĩ này đều bị mang đến Quỷ Vực, hơn nữa, bọn họ còn rất khó có khả năng từ trong Quỷ Vực đi ra. Tôi từng nghe Lăng Vũ Dương nói, ba hồn bảy vía của những người sống trong Quỷ Vực sẽ dần dần bị nuốt chửng. Vì thế, hiện tại, những người vệ sĩ này có thể đã sớm mất đi linh hồn rồi. Không nghĩ tới Thái Bạch đại nhân lại có kiến thức rộng rãi như vậy lại không nhìn ra chuyện này có liên quan đến Quỷ Vực.

Lăng Vũ Dương cũng không nói rõ, chỉ cười cười, giấu diếm mọi chuyện: "Thái Bạch đại nhân thật sự hiểu rõ, Quân Dương bội phục. Không biết Thái Bạch đại nhân còn nghe được tin tức gì khác không? Tôi nghe Tô Mộng nói, ông ở ngoài cửa phòng ngủ của Liên Quân Thành để nghe trộm."

Tôi biết Lăng Vũ Dương đang không muốn nói cho Thái Bạch đại nhân sự thật mà ngược lại anh đồng ý với những lời Thái Bạch đại nhân vừa nói, rằng chuyện này là do những người đang tồn tại trong U Đô làm.

Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vì sao anh lại muốn giấu Thái Bạch đại nhân?

Nhưng tôi cũng biết Lăng Vũ Dương làm như vậy, nhất định là anh cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Khi nghe thấy Lăng Vũ Dương nhắc tới chuyện nghe trộm, Thái Bạch đại nhân giống như gặp phải tri kỷ trăm năm khó gặp. Mắt chim của nó híp lại, lộ ra ánh mắt có chút hèn mọn: "Câu chuyện mà bọn họ nói trong phòng thật sự là rất đặc sắc. Những chuyện này đều có thể đóng góp vào bản thảo của Tri Âm."

Tri Âm? Tôi đã mua tạp chí này. Tất cả những gì được viết trong đó đều là những tình tiết máu chó ngắn. Trước đây, mẹ tôi rất thích xem, cho nên tôi cũng đã vô tình lật qua một vài trang.

Kế tiếp, tôi lập tức nghe được cái miệng chim của Thái Bạch đại nhân bắt đều lải nhải và buôn chuyện của nhà họ Liên. Mặc dù, tôi thật sự không có hứng thú để nghe, nhưng vẫn bị ép biết một chút nội dung.

Toàn bộ câu chuyện là như thế này! Có vẻ như, do công việc trong này của Liên Quân Thành quá bận rộn, vì vậy trong một thời gian dài, anh ta không có cưng chiều Giản Tâm. Giản Tâm cứ vậy mà phải ở một mình trong phòng mà suy nghĩ về mấy chuyện tình cảm cho nên cô ta đã phát sinh một mối quan hệ bất thường với một vệ sĩ của nhà họ Liên. Tuy nhiên, chắc là hiện tại người vệ sĩ đó cũng đã chết, cho dù có điều tra thì cũng không tìm ra là ai. Vì thế, đứa bé trong bụng Giản Tâm còn chưa được sinh ra thì đã không còn ba nữa rồi.

Nghe đến đây, thật sự là làm cho người ta cảm thấy có chút chua xót.

Lăng Vũ Dương tự mình muốn Thái Bạch đại nhân lải nhải nói chuyện. Nhưng lúc này anh lại cảm thấy Thái Bạch đại nhân nói quá dài dòng, cho nên có vẻ như anh cũng không chịu được nữa mà chậm rãi nhíu mày: "Được rồi, tôi biết rồi, ông đi ra ngoài đi."

"Không được, tôi còn chưa nói xong, tôi còn chưa nói bọn họ ở trong xe như thế nào..." Thái Bạch đại nhân thật sự không đi làm diễn viên hài, đây đúng là một chuyện đáng tiếc. Chỉ bằng một cái miệng chim mà có thể vẽ một câu chuyện sinh động và hoàn chỉnh như là đang hiện ra trước mặt mọi người.

Nó vừa định kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về nam vệ sĩ và Giản Tâm ở trong xe, Lăng Vũ Dương lập tức nhướng đôi lông mày lên rồi đập mạnh vào tủ đầu giường bên cạnh một cái: "Đừng ở đây mà ồn ào nữa, bảo ông ra ngoài thì ông ra ngoài đi. Chẳng lẽ, ông không phải giúp Nam Cung Trường Mặc giải quyết tình hình trong nhà sao? Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ."

"Ta sẽ không đi ra ngoài đâu. Để làm cho ngươi phải tức chết, làm cho ngươi tức chết." Thái Bạch đại nhân lại bắt đầu tỏ thái độ đùa giỡn vô lại. Nó đưa thân hình giống như con gà mái béo của mình leo lên giường, và nhất quyết không chịu rời đi.

Người bình thường chắc chắn sẽ bị Thái Bạch đại nhân chọc cho tức chết. Ban đầu, Lặng Vũ Dương cũng nhíu mày và tỏ ra có chút không kiên nhẫn. Anh hơi trầm mặc trong chốc lát, giống như trong đầu lại có chủ ý. Sau đó, anh chậm rãi nhếch môi lên cười và nói: "Vợ à, anh đột nhiên nghĩ ra một cách có thể dụ cọ quỷ khuyển từ trong bụng mợ chủ Liên đi ra, chỉ là Thái Bạch đại nhân cần phải chịu một chút ủy khuất."

"Biện pháp gì?" Trước mắt tôi chợt sáng ngời, tôi lập tức hỏi lại.

Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của Lăng Vũ Dương, tôi luôn cảm thấy sự tính toán ở sâu trong nội tâm của Lăng Vũ Dương. Lăng Vũ Dương tính toán những người anh chán ghét mà chưa bao giờ nhẹ tay, không biết trong bụng anh đang chứa bao nhiêu ý nghĩ xấu. Mỗi lần anh đều làm cho người ta tức đến phát điên.

Lúc này, trong mắt Lăng Vũ Dương mang theo tà khí nhàn nhạt, một tay anh nắm lấy lông trên đuôi Thái Bạch đại nhân, để cho nó tạm thời không có cách nào bay loạn khắp nơi: "Biện pháp này của anh được gọi là câu cá. Không biết Thái Bạch đại nhân đã từng nghe qua chưa?…"

Thái Bạch đại nhân còn không biết mình sắp xui xẻo, cho nên nó vẫn tỏ ra có chút suy tư: "Sao? Tôi chưa bao giờ nghe nói về cách đó. Trên toàn thế giới này lại có biện pháp mà ông đây chưa từng nghe qua... Đám lừa hói kia, còn nói muốn đem người ta đi siêu độ, cái loại siêu độ này là dùng cho người sống hay sao?"

Gà mái béo tỏ ra vô cùng khinh thường đám cao tăng ở dưới tầng, mở miệng là nó sẽ lập tức gọi bọn họ là lừa hói, cái miệng chim này của nó thật là kém sang.

Ánh mắt của Lăng Vũ Dương chợt lóe lên tia giảo hoạt. Lúc này, anh dùng một giọng điệu có chút từ tính mà cũng có chút quái dị để nói: "Trong sách cổ có ghi: Lấy chim sống, xoa dầu vừng và tàn hương rồi treo lên trên cái cần câu. Sau đó, đợi đến giờ Thân sẽ có thể dụ được chó đến. Từ đó, con chó đó chắc chắn sẽ đi ra khỏi bụng của người mẹ và ăn một cách tham lam."

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.