Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 112: Chap-116




Chương 121: Đưa quà to đến

: Đưa quà to đến

Ánh mắt này có chút quen quen, tôi cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu đó. Chắc lúc nãy cô ta nghe lén ở cửa, Tống Tâm vừa nói ở cửa có người, chủ nhân của ánh mắt kia lập tức hoảng sợ, ngay lập tức biến mất ở cửa.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, tôi và Tống Tâm đã bị cảnh sát theo dõi.

Cũng không có khả năng, cảnh sát mặc dù là bí mật giám sát chúng tôi, cũng không cần phải hành động lén lút như thể mới đúng. Mà chủ nhân ánh mắt này dường như là con gái, thấy có người là sợ. Ánh mắt và hành động còn có chút quen thuộc, hẳn là người mà tôi và Tống Tâm đều quen, nhưng tôi lại không biết rốt cuộc là người quen nào của chúng tôi.

Tôi phản ứng chậm nửa nhịp đẩy cửa nhìn, người kia đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng: "Tiểu Tâm, cô ta đi rồi, vừa rồi không biết trốn ở cửa làm gì."

"Có thể là muốn vào đây lấy trộm đồ gì không? Nghe nói xung quanh khách sạn này hay có mấy người khả nghi tiến vào, trộm cướp đồ vật có giá trị trong phòng." Tống Tâm khoanh chân ngồi ở trên giường, cũng không hề cảm thấy người nghe lén kia có chút quen thuộc.

Cửa bị tôi thuận tay đóng lại, thuận tiện còn khóa trái luôn bên trong.

"Không biết, tớ chỉ cảm thấy được ánh mắt có chút quen thuộc."

Tôi có chút bất lực ngồi ở trên giường lắc lắc đầu, cố gắng vắt óc nghĩ cách để thu gom Thiên Hồn. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bình thu hồn không có mục đích, ánh mắt có chút tan rã nhìn xuống đất.

Đột nhiên, trong đầu tôi có ánh sáng xẹt qua, nhìn về phía Tống Tâm: "Tiểu Tâm, cậu nói xem tớ đi tới nơi hỏa táng ở ngoại ô thành phố cùng với khu nghĩa địa nhìn xem, có phải sẽ có thu hoạch gì không?"

"Hơ, cậu ngốc à, người đã chết, linh hồn sẽ tiêu tan ở trong không khí trong vòng 3 ngày. Cậu cảm thấy rằng trong vòng mười ngày, nghĩa địa của thành phố Ngọc Lan và nơi hỏa táng có thể để cậu thu được một ngàn cái Thiên Hồn? Cậu cũng quá khờ dại rồi đấy." Tống Tâm bấm điều khiển ti vi trong buồn chán, nhìn thấy một tin tức trên TV.

Đầu tôi như bị dội một chậu nước lạnh, từ hưng phấn trở nên uể oải, cả người trở nên thất hồn lạc phách: "Tớ nên làm cái gì bây giờ?"

Tống Tâm cũng mang dáng vẻ chỉ hận không thể rèn sắt không thành thép, hung hăng đánh một cái lên cánh tay tôi, xô cả người tôi nằm trên giường. Chỉ thấy hai tay cô ấy chống nạnh ngồi trên giường, nổi giận đùng đùng mắng tôi: "Tô nha đầu, cậu đừng có mà có hành động điên rồ, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới là bà cô Tư Mã Thanh kia lừa cậu sao?"

"Gạt tớ?" Vậy mà tôi không hề nghĩ tới vấn đề này, bởi vì cô ta nghe lệnh Lăng Vũ Dương, nên tôi trăm phần trăm tin tưởng cô ta vô điều kiện. Muốn nói nghi ngờ, tôi...

Vậy mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ ngờ!

Khóe miệng Tống Tâm kéo lên, nở nụ cười lạnh lẽo: "Cô ta là con người của âm dương, đi thu hồn nhiếp phách, tại sao cô ta lại không đi tìm Thiên Hồn, chạy tới kêu cậu đi tìm? Tô nha đầu, chừng nào thì cậu mới chịu thông minh lên chút."

Chỉ thấy Tống Tâm cúi đầu, ngón trỏ hung hăng chọt chọt mi tâm của tôi.

Thật là, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ.

Công việc tập hợp Thiên Hồn, không giống đối phó thi yêu, nó không có kỹ thuật đặc thù nào cả. Chỉ cần thu gom Thiên Hồn còn sót lại trong vòng 3 ngày. Nhận ra vấn đề này, tôi có xúc động muốn đi tìm Tư Mã Thanh, hỏi rốt cuộc là cô ta nghĩ như thế nào. Nhưng cố tình là vào lúc này, ngoài cửa lại là một loạt tiếng ồn ào.

Hình như là có người qua lại trước cửa, phát ra tiếng bước chân cổ quái, làm cho tim người ta đập nhanh hơn. Tôi và Tống Tâm đều duy trì im lặng, chỉ có âm thanh của TV đang phát ra.

Hai người chúng tôi, nhẹ tay nhẹ chân đi tới cạnh cửa, ngoài cửa hẳn là có người lại đang nghe lén. Hơn nữa, người phụ nữ này dường như không có đầu óc, bên ngoài không nghe thấy âm thanh trong phòng, tiếng bước chân ngày càng nóng nảy.

Tôi dùng khẩu hình miệng nói: 'Hẳn là nữ. Bắt cô ta!'

Khẩu hình của tôi rất đơn giản, ánh mắt kiên định, nếu đối phương là nữ, nếu chỉ có một người, hẳn là sẽ dễ dàng đối phó.

Lần này, chắc chắn sẽ bắt được tại trận, nhìn xem rốt cuộc là ai nghe lén bên ngoài.

Tống Tâm dán vào cửa chuẩn bị hành động, tôi đứng ở sau cửa phụ trách việc mở cửa. Tôi hít sâu một hơi, ở trong lòng mặc niệm ba hai một, chuẩn bị mở cửa ra.

Tống Tâm ra tay chớp nhoáng, chưa đến một giây, đã bắt được cánh tay của người phụ nữ nghe lén ở cửa, kéo cô ta vào trong phòng.

Người con gái bị Tống Tâm bắt lấy, kinh hoàng thét chói tai, tay của tôi nhanh chóng đóng cửa lại. Giọng nói của cô ta bị ngăn cách bởi cánh cửa phòng khách sạn, tôi quay đầu lại vừa thấy, người phụ nữ trong tay của Tống Tâm không phải là Chu Hà đang chạy trốn sao?

Chu Hà bị Tống Tâm đẩy lên giường, mặt xanh lét. Cô ta nhìn chúng tôi, dường như còn muốn muốn chạy trốn, định xông về phía cửa phòng.

Nếu tôi biết con búp bê có bùa chú kia là Chu Hà chuẩn bị cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cô ta chạy thoát dễ dàng, búp bê có bùa chú này đã hại chết không ít người đâu.

Tôi ngăn ở cửa: "Cô đứng ở cửa làm gì?"

“Cô... cô để tôi ra ngoài đi." Chu Hà run rẩy, nước mắt đầy mặt, cúi đầu xuống, có vẻ như cảm xúc đang không ổn định.

Tống Tâm nói: "Cậu nói mấy lời vô dụng với cô ta làm gì, trực tiếp báo công an đi. Cảnh sát bắt cô ta luôn? Cô ta làm búp bê hại chết người nhiều như vậy, khi phán xét, chắc chắn là phải nhận án tử."

Đầu năm nay pháp luật quy định tội cố ý giết người, trừng phạt cao nhất chính là tử hình. Nhưng mà tôi lại không chắc chắn, dùng vu cổ thuật cố ý giết người, rốt cuộc có chịu chế tài của pháp luật hay không. Nhưng mà, ít nhất người của cảnh sát bây giờ còn đang tìm Chu Hà, chứng minh tội mà Chu Hà phạm phải vô cùng nghiêm trọng.

"Đừng..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hà trắng bệch, lộ ra dáng vẻ thỏa hiệp. Dáng vẻ nhỏ xinh yếu ớt của cô ta quỳ gối trước mặt tôi, ôm lấy chân của tôi: "Tô Mộng, Tô Mộng, đừng giao tôi cho cảnh sát... tôi oan uổng... Tôi thật sự vô cùng oan uổng. Đều là Tư Mã Thanh, tất cả đều là Tư Mã Thanh. Cô ta hại tôi thê thảm đến như vậy, hiện tại cô ta lại thành bà chủ nhà họ Giản..."

Cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy một người khóc thê thảm đến thế, giật mình đứng sững tại chỗ.

Dáng người gầy gò run rẩy, tiếng khóc yếu đuối, oan ức đứt quãng làm người ta thấy đồng cảm, so với tiếng gào thét kinh khủng của ma quỷ lại càng làm cho người ta động lòng. Nhưng một mỹ nhân tiều tụy hoa lê đái vũ như vậy, không khỏi khiến tôi mềm lòng: "Tư Mã Thanh? Tư Mã Thanh làm cái gì?"

Tư Mã Thanh làm việc cũng không phải chính trực gì, nhưng mà không biết cô ta đã làm cái gì mà khiến cho một người phụ nữ như Chu Hà hận cô ta đến vậy, đem trách nhiệm búp bê có bùa chú giết người đều đổ hết lên đầu của Tư Mã Thanh. Chẳng lẽ chuyện búp bê có bùa chú, Tư Mã Thanh cũng có phần?

Tôi có chút không rõ, chỉ có thể cau mày nhìn Chu Hà đang khóc không thành tiếng.

Chu Hà khóc thật lâu, mới hơi dừng lại, giọng mũi đứt quãng nói chuyện với chúng tôi. Cô ta nói vốn là cô ta ghen tị tôi và Giản Dương là người yêu, khi tôi và Giản Dương tính đến chuyện đính hôn, trong lòng cô ta lại ghen ghét không thôi.

Sau đó, cô ta nghe nói tôi có thai trước khi kết hôn, đứa nhỏ còn không phải con của Giản Dương, ngoại tình sau lưng Giản Dương, lại càng tức giận.

Cuối cùng, trước khi kết hôn, tôi lại bỏ chạy với cậu hai nhà họ Liên, làm mặt mũi của nhà họ Giản ném vào bãi rác. Cho nên, cô ta sinh hận với tôi, Chu Hà nghĩ đến chuyện Tư Mã Thanh từng mang cô ta đến một nơi bói toán, vậy nên cô ta lại đi tìm một bà đồng ở đó thử xem, không nghĩ tới, bà đồng thật sự dạy cô ta dùng vu cổ thuật để hại người.

Kỳ thật ý của Chu Hà chỉ là muốn dạy dỗ tôi một chút, cũng không nghĩ tới xảy ra án mạng, dù sao chuyện dạy dỗ tiểu nhân một chút cũng không có gì to tát. Cũng không nghĩ đến búp bê có bùa chú mới đưa đến trong phòng ngủ của tôi, Tư Mã Thanh cũng đã gả cho Giản Dương.

Sau đó Chu Hà nói, cô ta nên viết tên của Tư Mã Thanh lên trên tờ giấy của búp bê có bùa chú, mà không phải là tên của tôi. Án mạng lần này, Chu Hà lại thành chuột chạy qua đường, ai cũng dọa đánh.

Đáng sợ nhất chính là, cảnh sát còn đang truy nã Chu Hà. Chu Hà không có nơi trốn, đành phải dùng chứng minh thư giả rồi ở trong khách sạn đối diện trường học để tránh đầu sóng ngọn gió. Phát hiện tôi và Tống Tâm ở trong khách sạn này, nên đứng ngoài cửa nghe lén.

Tôi nghe xong mọi chuyện mà Chu Hà nói, ngược lại là nhíu mày, Tư Mã Thanh thực sự không có hành động gì nghiêm trọng trong vụ này. Cô ta chỉ mang Chu Hà đi qua chỗ bói toán, cũng không ám chỉ Chu Hà hãm hại tôi, càng không có bằng chứng chỉ ra rằng bà đồng chủ động bắt Chu Hà học vu cổ thuật. Tất cả chuyện này, thật ra giống Chu Hà bởi vì ghen ghét, mà làm ra chuyện khác người.

Nếu chuyện này là Tư Mã Thanh sắp xếp hết tất cả chuyện này, vậy thì chỉ có thể nói Tư Mã Thanh đã bày ra một trận cờ rất lớn, chỉ số thông minh phải sánh ngang với Ác Nguyệt và Lăng Vũ Dương, nhưng lại có thêm năng lực tiên tri.

Nếu thật sự là cô ta làm, chỉ sợ tôi và Tống Tâm cộng lại, cũng không đấu thắng cô ta.

"Chu Hà... con người luôn phải trả giá cho sự bốc đồng của mình, lúc cô có xúc động hại người, cô có nghĩ tới hậu quả không. Chờ khi thật sự đã xảy ra chuyện, cô lại gánh vác không được." Tôi nâng Chu Hà từ trên mặt đất dậy, chuẩn bị gọi điện thoại báo công an.

Tôi không có khả năng bao che một người làm ra chuyện dùng búp bê có bùa chú nguyền rủa, hại chết bốn mạng người.

Chu Hà ngồi ở trên giường vốn thấp thỏm lo âu, cô ta vừa nghe tôi nói như thế, đại khái biết rằng tôi sẽ không bao che cô ta. Mắt cô ta trừng lớn như chuộng đồng, trong mắt toàn là tơ máu: "Tô Mộng, cô vẫn còn chưa hiểu? Là Tư Mã Thanh muốn hại tôi, cô ta muốn đến với Giản Dương, nên đã làm chuyện để tôi hại cô, như vậy hai người chúng ta đều chết. Cô ta chính là mơ chủ nhà họ Giản, hiện tại cô ta đã đạt được ý muốn... Cô không hận cô ta sao?"

"Tôi... Tôi..." Tôi đương nhiên không hận Tư Mã Thanh.

Bởi vì tôi biết Tư Mã Thanh đó đi tới nhà họ Giản, là từng bước do Lăng Vũ Dương sắp xếp, tuy rằng tôi cũng không biết mục đích thật sự của Lăng Vũ Dương là cái gì. Nhưng chuyện này tôi cũng không thể nói trước mặt Chu Hà.

Chu Hà nở nụ cười, cười đến cực kỳ chế nhạo. Cô ta thét to: "Tôi đã quên, cô đang có quan hệ với cậu hai nhà họ Liên, cô đang qua lại với chủ tịch công ty đang niêm yết trên thị trường New York. Cô còn phải cảm ơn Giản Dương đã vứt bỏ cô, cho cô cơ hội được lên mây đấy nhỉ."

Người phụ nữ này điên rồi, cười đến vô cùng đáng sợ, ngũ quan cũng vặn vẹo. Tay cô ta cũng rất nhanh đút vào túi, hình như là lấy đồ gì đó. Tôi cũng đã chuẩn bị phòng thủ, có thể là cô ta sẽ rút ra vũ khí lợi hại gì đó để đối phó tôi.

Nhưng mà động tác của cô ta quá nhanh, khiến tôi không kịp tìm đồ gì để phòng thủ.

Lúc này, bàn tay xinh đẹp của Tống Tâm đã bắt được lưỡi dao trong tay của Chu Hà, nhấc chân đá Chu Hà một cái. Dao trong tay cô ta bay ra, đầu cũng đập vào trên tường, ngất đi.

Tống Tâm đột nhiên có sức mạnh như vậy, làm cho tôi cảm thấy vô cùng xa lạ. Nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay cô ấy, lo lắng nói: "Tiểu Tâm, cậu không sao chứ? Sao cậu lại đưa tay bắt lấy lưỡi dao? Về sau cậu... cậu không định dùng tay để học giải phẫu..."

Cái chữ "nữa à" của tôi còn chưa kịp nói ra, Tống Tâm đã chuyển ánh mắt lên chiếc TV đang đưa tin, lạnh như băng nói: "Quà lớn mà Ác Nguyệt đưa cho ông chủ vào ngày giỗ, cũng không có thành ý gì như năm vừa rồi..."

Phải... Là giọng nói của Tư Mã Thanh!

Tôi nhìn nội dung trên TV, cảm giác cả người như bị tiêm thuốc tê, có cảm giác mê man. Tin tức trên TV đó là, một chiếc thuyền lớn bị lật trên sông, chung quanh đều là những con thuyền cứu nạn màu cam.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.