Chương 112: Đồng tâm hiệp lực
Tống Tâm đang ở tuổi đôi mươi, vốn là một cô gái trẻ. Bị một vật nhỏ phát ra ánh sáng trắng gọi là dì, trên trán cô ấy nổi lên gân xanh, vẻ mặt có chút khó chịu. Tuy nhiên, em bé của tôi không nhận ra rằng Tống Tâm không thích từ "dì" này cho lắm, cơ thể to bằng nắm tay của nó đang lủng lẳng dưới tay Tống Tâm, lúc ẩn lúc hiện.
Cánh tay củ sen trắng nõn nhỏ bé duỗi về phía Tống Tâm, trên mặt lộ ra vẻ vô tội, vui vẻ làm nũng: "Dì ơi, ôm con đi, cục cưng muốn dì ôm."
“Em là đứa nhỏ trong bụng Tô Mộng sao?" Tống Tâm dùng một tay gãi gãi sau đầu, như là nghĩ đến bộ dáng của Bảo Bảo, trong mắt lóe lên tia sáng.
Cô ấy dễ dàng ôm thằng bé vào lòng, tư thể ôm mười phần cưng chiều, hôn mạnh lên vầng trán mịn màng của nó: "Từ nay gọi chị là chị Tống Tâm, biết chưa? Mẹ của con đâu?"
“Mẹ, mẹ ở đằng kia." Bảo Bảo dùng ngón tay chỉ lên giường tầng trên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rất ngượng ngùng hôn lên má Tống Tâm, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị Tống Tâm."
Vừa quan sát hai người bọn họ, nhìn thấy Tống Tâm tỉnh lại, tôi cũng không dám chậm trễ.
Từ trong túi rút ra một bó chỉ đỏ đã chuẩn bị trước, theo phương pháp mà ông nội Tống Tâm mô tả, buộc quan tài từng chút một bằng sợi chỉ đỏ.
"Tam Thanh Phá Tà Trận! Tô Mộng, cậu... cậu thật sự có khả năng bày trận pháp cao thâm như vậy sao, phương pháp này quen thuộc quá! Hình như là phương pháp thường dùng của ông nội! Trong quan tài có cái gì vậy?" Tống Tầm nhìn một chút liền nhận ra rằng hình dạng mà tôi buộc bằng sợi chỉ đỏ trên quan tài chính là trận pháp Tam Thanh mà ông nội của Tống Tâm dạy.
Thật tiếc vì tôi chỉ học trong một thời gian rất ngắn, đây là lần đầu tiên tôi thực hiện nên không thành thục.
Tôi tập trung hết sức lực vào nó, trong tâm trí cố gắng nhớ lại những thủ pháp khác nhau mà ông của cô ấy đã dạy tôi, trên trán tôi lấm tấm mồ hôi. Nghe thấy được Tống Tâm nhận ra được trận pháp này, tôi dùng cánh tay lau mồ hội trên trán để không chảy vào mắt: "Tiểu Tâm, mau tới giúp tớ! Trong quan tài có một thi yêu, ông nội cậu vừa mới dạy tớ cách bày trận pháp."
"Thi yêu? Mẹ ơi, ông nội tớ thật sự muốn cậu xử lí nó sao?" Tống Tâm có vẻ không đồng ý để tôi đối phó với thi yêu, sắc mặt có chút khó coi và bất đắc dĩ.
Dù vậy, cô ấy vẫn bước lên giường tầng dưới và linh hoạt leo lên giường tầng trên.
Tống Tâm chỉ nhìn lướt qua đã thấy chỗ tôi buộc bằng sợi chỉ đỏ có chút không tốt, cô ấy cầm lấy đầu kia bắt đầu chỉnh lại. Cô ấy tất nhiên không hề có ký ức về chuyện mình bị “quỷ trùng” khống chế.
Vừa cầm sợi dây đỏ hỗ trợ, trong miệng vừa lầm bầm: "Đã sớm nói với ông nội từ lâu là đừng để cậu làm mấy chuyện này. Cậu cũng không phải là siêu nhân, tại sao cứ muốn làm mấy chuyện tốn công mà không có kết quả như vậy chứ. Dù cho muốn làm thì để nhà trường gọi một tên mổ heo đến là được rồi."
Tôi có chút bất lực, cô ấy không nhớ chuyện mình bị “quỷ trùng” điều khiển.
Lúc này, năng lượng của tôi dồn hết vào sợi dây màu đỏ buộc vào quan tài, đâu có thời gian để giải thích cho cô ấy hiểu rõ về vấn đề này, tôi bất lực nhún vai: "Dù sao cũng đã rơi xuống đầu chúng ta, cứ giúp diệt trừ thi yêu. Ông nội của cậu chỉ muốn tốt cho mọi người, tớ giúp một chút cũng không có gì."
Khi Tống Tâm dừng động tác, cô ấy thuận tay thắt một chiếc nơ con bướm siêu đáng yêu bằng dây đỏ, nghiêm mặt nhìn tôi: "Cậu thật sự nghĩ là không sao chứ?"
"Có chuyện gì sao?" Lòng bàn tay tôi vi căng thẳng mà đổ mồ hôi, sợi dây màu đỏ hơi trượt trên tay. Tầm mắt tôi luôn nhìn chằm chằm vào những sợi dây đỏ này, cho nên cũng không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn Tống Tâm.
Đại khái tôi cũng biết Tống Tâm quyết liệt phản đối tôi đối phó với thi yêu, phỏng chừng cũng có lý do của cô ấy.
Tuy nhiên, bây giờ thi yêu nằm trong quan tài, hai chúng tôi đã đâm lao thì phải theo lao. Không thể đối phó cũng phải đối phó.
Tống Tâm dùng một tay nắm lấy cổ tay của tôi, tay kia nâng cằm tôi lên, ánh mắt ngưng trọng: "Cậu làm như vậy, có thể tớ không biết hậu quả như thế nào. Nhưng mà, những người mổ heo là do đã giết quá nhiều heo, cho nên lệ khí trên người rất nặng mới có thể trấn áp thi yêu. Chỉ là sau khi thi yêu được giải quyết, lệ khí bị phá, anh ta không những không giết được heo nữa mà còn bị vận rủi quấn thân, cuối cùng bị bệnh hiểm nghèo dây dưa mà chết."
Thành thật mà nói, tôi không phải là một nữ siêu nhân.
Trước khi giải phẫu là lần đầu tiên tôi gặp Lăng Vũ Dương, tôi chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, cho dù bây giờ tôi đã gặp phải rất nhiều chuyện nhưng tôi vẫn là tôi, bởi vậy khi nghe Tống Tâm nói những lời này, tôi cảm thấy hơi sửng sốt.
Tôi có chút tê da đầu nhìn Tống Tâm, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
"Gầm!"
Tôi nghe thấy một tiếng gầm kinh dị đột nhiên phát ra từ chiếc quan tài bằng gỗ lim, chiếc quan tài bị buộc bằng sợi chỉ đỏ rung chuyển dữ dội.
Có cảm giác như chiếc quan tài mỏng manh này sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Thi yêu ở trong quan tài dường như nghiêng phần trên của mình về phía trước, nhãn cầu màu đỏ như máu của nó dán trực tiếp vào lỗ hổng trên nắp quan tài. Từ phía chúng tôi nhìn thấy trông giống như quan tài trống mọc thêm một con mắt.
Nhiệt độ xung quanh càng lạnh hơn trước, không khí tràn ngập tiếng khóc u oán.
Đôi mắt của tôi có một phần khả năng âm dương, mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều bóng đen, đó là linh hồn con người đang trôi về phía quan tài.
Thứ đó... Thứ đó đang hấp thụ những linh hồn xung quanh nó, sau đó có thể chui ra ngoài!
“Chúng ta không quản được nhiều như vậy, Tiểu Tâm, bây giờ cung tên đã lên dây thì phải bắn thôi!” Tôi vùi đầu dự định tiếp tục buộc dây, muốn hoàn thành toàn bộ trận pháp Tam Thanh càng nhanh càng tốt...
Tống Tâm giật lấy sợi chỉ đỏ trên tay tôi, nói nhanh: "Nhặt dao mổ lên!"
Quen biết Tống Tâm lâu như vậy, tôi lập tức hiểu ý cô ấy. Cô ấy muốn tự mình hoàn thành Tam Thanh phá tà chú, cô ấy yêu cầu tôi lấy dao mổ và sẵn sàng chặt xác con thi yêu khi nó trốn thoát khỏi quan tài bất cứ lúc nào.
Dù sao thì Tống Tâm lớn lên bên cạnh ông nội của cô ấy nên giỏi hơn tôi nhiều về kỹ năng âm dương.
Con thi yêu này không chỉ có sát khí cực nặng mà còn là một tên lính Nhật chết trận, tính tình hung bạo, dữ tợn. Nếu như để nó thu nập Âm Khí của quan tài sống lại, thì tôi và Tống Tâm sẽ trở về chỗ của mình ngay lập tức.
Ba đồng tiền trên nắp quan tài bị tôi buộc vào sợi dây đỏ. Lúc này, đồng bạc bị vấy một loại khí lạ màu đen, khí đen tiếp tục bốc lên dọc theo bề mặt đồng tiền.
Cả căn phòng bị khí đen của quan tài khiến cho giống như vạn quỷ triều bái, nhất thời giống như quần ma loạn vũ, trên không trung tất cả đều là hồn phách bị thu nạp đến.
Rõ ràng là trời đang nắng, nhưng lại nổi lên gió lốc âm u. Cơn lốc màu đen thổi bay tóc tôi và Tống Tâm đến hỗn loạn, khuôn mặt dữ tợn và khiếp đảm trong bộ quân phục Nhật Bản dùng ngón tay chen vào lỗ thủng trên nắp quan tài. Tôi không dám lơ là con dao trong tay, hai ba nhát chém xuống ngón tay của nó.
“A, tiện nhân!” Ngón tay của thứ đó bị tôi tách rời ra, nó tức giận rụt lại, liều mạng đập đầu vào tấm ván quan tài bằng gỗ mỏng manh.
Càng hấp thụ nhiều linh hồn, nó dường như càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh đó đã đập vỡ nắp quan tài thành một vết nứt dọc ở đầu và đuôi, rất nhanh sẽ đến đỉnh. Tống Tâm đã sắp bày trận xong, chỉ còn lại trận cuối cùng, nhưng có vẻ sắp không kip.
Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà cầm con dao mổ đưa vào lỗ thủng trên nắp quan tài.
Đầu tiên đâm vào con mắt tràn ngập sát khí hung ác của nó. Tôi không thể nhìn thấy tình hình trong quan tài nên chỉ có thể cảm giác cơn gió âm u bên trong tìm thấy nơi hạ thủ.
Cánh tay vừa đi vào thì ngón tay chạm vào đốt sống cổ ở phía sau đầu.
Nhưng thứ đó không phải là một thứ ngu ngốc, nó trực tiếp muốn cắn vào cổ tay tôi, tôi đã thấy rất đau. Tôi bị cơn đau này kích thích đến trào nước mắt, ép buộc mình khống chế ngón tay nhanh chóng tách đầu nó ra khỏi cổ.
Ngay lúc đó, tôi thậm chí có thể cảm nhận được thi độc theo vết thương mà tôi bị cắn nhanh chóng chạy vào bên trong lục phủ ngũ tạng. Toàn thân tôi run rẩy, tôi không thể cầm chắc con dao trong tay, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc quan tài trước mặt mình đã trở thành một tấm vải trắng được buộc chặt bởi một sợi dây màu đỏ.
Đầu của một thứ đồ chơi hình người bị buột chặt, có vẻ như đầu và thân đã bị tách ra. Tấm vải trắng gần cổ đều bị vấy bẩn bởi thứ chất lỏng màu đen có mùi hôi thối nồng nặc. Nó trở nên yên lặng, nằm ở trên giường không có động tĩnh gì.
“Tô Mộng, cậu... môi của cậu tím đi rồi!” Tống Tâm ôm tôi, cô ấy rút tay bị thi yêu cắn của tôi từ trong tấm vải trắng ra, nhìn thấy vết thương liền giận dữ mắng tôi: "Tô Mộng, cậu là đồ ngốc sao? Sao cậu dám đưa tay vào đó chứ... cậu bị trúng thi độc rồi!"
"Không sao, nếu không vào sào huyệt của cọp thì sẽ không bắt được cọp con!” Tôi chậm rãi nói, nhưng giọng nói của chính mình bên tại đã thở không ra hơi, khóe miệng chảy ra chất lỏng.
Bây giờ tôi hơi chột dạ, cái xác này rất độc.
Tôi không ngờ rằng bị một con thi yêu cắn lại nghiêm trọng như vậy, bạn cùng phòng trong ký túc xá của chúng tôi trước đây cũng đã từng bị cắn, nhưng đều được Vũ Dương cứu. Lăng Vũ Dương bây giờ đang bị thương, có lẽ không thể đến cứu tôi rồi.
Cái lạnh trong người khiến tôi cảm thấy như mình rơi vào hầm băng. Mẹ của tôi ơi, đừng nói là tôi sắp đi đời chứ?
Tôi sẽ không khổ cực như vậy chứ?
Thực lòng mà nói, tôi là một người tham sống sợ chết, khi nghĩ đến cái chết tôi lại có nhiều cảm xúc lẫn lộn, dường như tôi có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành nhưng lại không thể nhớ được điều nào trong số đó, trong lòng tôi có một ý nghĩ không cam lòng, tôi muốn sống.
Nhưng ông trời không cho tôi sống, tôi có thể làm gì?
Vừa rồi tôi đưa tay vào đó không ngờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tôi nghĩ cùng lắm là phế bỏ một tay thôi. Hơn nữa, trong tình huống vừa rồi, nếu không ra tay thì không ai trong chúng tôi sẽ sống sót.
Tống Tâm vừa khóc vừa ôm tôi: "Ngốc, cậu đối phó thi yêu thì cậu cũng sẽ chết, tớ đi tìm gạo nếp đem đến, trước khi tớ quay lại thì cậu không được chết, không được chết có biết không?"
- ---------------------------