Chương 109: Trùng đồng đẻ trứng
Tình hình của Tống Tâm thật sự rất khó diễn tả, chính tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.
Đối mặt với câu hỏi của ông nội Tống Tâm, tôi chỉ có thể kể đầu đuôi gốc ngọn bắt đầu từ lúc sau khi tôi trở về phòng ngủ và gặp phải chuyện đó với ông nội của Tống Tâm, xin ông ấy phán đoán xem cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi ông nội của Tống Tâm nghe xong toàn bộ câu chuyện thì rơi vào trầm tư, giống như ông ấy chỉ nghe được chuyện đã xảy ra mà không thể phán đoán được tình hình như thế nào.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám làm phiền ông ấy.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới chậm rãi hừ một tiếng, não bộ giống như vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, giọng điệu thong thả và nghiêm túc: “Ừm? Con nói có ngọc thai xuất hiện trong quả bóng rổ đúng không? Có thể cho ông nội nhìn xem ngọc thai kia trông như thế nào không?"
Đối với tôi, trọng tâm bây giờ là nghĩ cách giải cứu Tống Tâm.
Nhưng không ngờ ông cụ không hỏi câu nào liên quan đến Tống Tâm, ngược lại cảm thấy hứng thú với thai nhi quỷ dị trong quả bóng rổ. Nhưng căn cứ vào phản ứng của bảo bối trong bụng tôi, thứ bên trong chắc là linh hồn của đứa bé bị phong ấn.
Nếu vậy thì cái gọi là linh hồn trong “ngọc thai” chắc là khá đau đớn, hồn phách của đứa bé đó cũng chứa đầy sự oán hận sâu sắc.
Chẳng lẽ “ngọc thai" này có liên quan đến phản ứng khác thường bây giờ của Tống Tâm sao?
“Được." Tôi lập tức chụp một tấm ảnh thứ trong quả bóng rổ và gửi cho ông nội của Tống Tâm. Mỗi lần nhìn thấy lúc phôi thai màu xanh biếc như màu xanh tự nhiên của ngọc lục bảo cuộn mình, tôi có cảm giác rùng mình.
Đầu dây bên kia, ông nội của Tống Tâm có lẽ là nhìn thấy hình ảnh tôi gửi đến, ai da một tiếng: "Cái này... Đây chính là Trùng Đồng."
Trùng đồng?
Đây là lần thứ hai trong hôm nay tôi nghe được từ Trùng Đồng này, lần đầu tiên là nghe thấy từ miệng của Lý Hồng. Thực ra tôi cũng không để ý lắm, bất kỳ ai quen thuộc với truyện tranh Nhật Bản đều biết, Trùng Đồng của Trung Quốc căn cứ vào khảo chứng của chuyên gia Nhật Bản, là Hà Đồng của Nhật Bản.
Mà phôi thai trước mặt tôi chắc chắn là không phải Hà Đồng ở sông ngòi của Nhật Bản mà chúng tôi biết.
Tôi hỏi ông cụ rằng Hà Đồng là thứ gì, ông cụ bất đắc dĩ cười ra tiếng. Chính ông ấy cũng không biết Trùng Đồng từ đâu tới, nhưng chắc chắn có thể xác định là Trùng Đồng không phải Hà Đồng, những chuyên gia của Nhật Bản cũng không hiểu biết nhiều về linh hồn và ma quỷ của Trung Quốc.
Sự khác biệt lớn nhất của chúng nó nằm ở chỗ, nước nơi Trùng Đồng sinh sống sẽ sinh ra một loại trứng "quỷ trùng", còn Hà Đồng thì không.
Trong cuốn kinh của đất nước Phật giáo ở Tây Vực và rất nhiều điển tịch cổ xưa đều từng ghi chép về loài sinh vật “Quỷ trùng" này, cách phát âm tiếng Phạn về loài côn trùng này của ông nội Tống Tâm rất phức tạp, tôi nghe qua một lần muốn lặp lại cũng khó.
Chỉ có thể dựa theo bản dịch chung chung, biết nó là một loại “quỷ trùng." Đến từ địa phủ U Minh, không phải côn trùng của nhân gian.
Loại côn trùng này sau khi tiếp xúc trực tiếp với dương khí của dương gian, trong nửa tiếng sẽ nhanh chóng nở ra và dương khí trong cơ thể người sẽ gia tăng tốc độ cho trứng côn trùng nở ra. Cuối cùng sẽ biến thành màu đen, toàn thân quỷ trùng được ngưng tụ từ quỷ khí và thi khí.
Cho nên Trùng Đồng bị lấp trong quả bóng rổ, những quả trứng “quỷ trùng" cũng sẽ không nở ra.
Chờ đến khi quả bóng rổ bị tôi cắt ra, cuối cùng Trần Giai Linh ngã vào đó và truyền cho nó một ngụm dương khí. “Quỷ trùng” đáng sợ đó mới hoàn toàn thức tỉnh, khiến cho chất lỏng trong quả bóng rổ hoàn toàn biến thành màu đen.
"Quỷ trùng” dựa vào máu của người sống để sống, dưới tình huống không tìm được vật chủ ký sinh thì trong ba ngày nó sẽ chết, sinh mệnh rất ngắn ngủi và yếu ớt. Nhưng nếu một lượng lớn tiến vào trong cơ thể người, nó sẽ giao phối trong cơ thể người và đẻ trứng vào máu.
Không đầy ba ngày, Trần Giai Linh xui xẻo này, mô liên kết toàn thân của cô ta sẽ biến mất. Thay vào đó là "quỷ trùng" sẽ lấp đầy làn da trống rỗng của cô ta, giống như lấp đầy khinh khí cầu.
Nguồn gốc của “quỷ trùng” tôi chưa từng nghe thấy, điều đáng sợ mà tôi chưa từng nhìn thấy.
Tôi rất lo lắng cho sự an nguy của Tống Tâm, cả người như rơi vào bùn lạnh, cổ họng của tôi cảm thấy đau nhức hỏi ông nội của Tống Tâm: “Vậy...Vậy Tống Tâm, có phải bị côn trùng đó khống chế không?"
Vấn đề này đến nghĩ tôi cũng không dám nghĩ, nhưng miệng của tôi không nghĩ ngợi đã hỏi ra.
Tôi sợ có một ngày tôi sẽ nhìn thấy Tống Tâm biến thành những gì tôi tưởng tượng, cơ quan nội tạng trong thân thể bị côn trùng kia thay thế, nhưng không còn có ý thức. Cô ấy như vậy, không khác gì cái xác không hồn.
Còn không bằng... Còn không bằng bây giờ tôi gánh vác tội danh giết người, cho cô ấy một nhát dao còn thoải mái hơn.
“Phải." Giọng nói của ông nội Tống Tâm vô cùng nặng nề, giống như vác một tảng đá lớn trên lưng.
Trong lòng tôi lộp bộp, bên tai không tự chủ ù lên, những tiếng ong ong quanh quẩn bên tại của tôi, giống như tiếng ồn của máy bay cất cánh.
Màng nhĩ như bị một lớp màng bịt kín, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của chính mình nôn nóng hỏi ông nội của Tống Tâm: "Rốt cuộc là ai muốn dùng côn trùng đen này khống chế cậu ấy chứ? Cuối cùng bọn họ muốn làm gì?"
Sau khi hỏi xong, tôi mới cảm thấy bản thân buồn cười đến mức nào.
Đáp án của chuyện này, chưa chắc ông nội của Tống Tâm biết được, nhưng tôi lại biết rõ.
Là Ác Nguyệt ra lệnh cho thuộc hạ của anh ta khống chế Tống Tâm, có lẽ là bọn họ muốn lợi dụng Tống Tâm, làm hại Lăng Vũ Dương một lần nữa. Giữa bạn tốt và Lăng Vũ Dương, tôi thiết chọn để Tống Tâm sống tiếp. Nếu Tống Tâm chết rồi, cho dù tôi có chết theo cũng sẽ mãi mãi mang theo sự áy náy.
Lăng Vũ Dương... Lăng Vũ Dương là chồng của tôi, tôi tin tưởng anh sẽ hiểu cho tôi. Nếu anh xảy ra chuyện gì, cho dù tôi có hồn phi phách tán cũng sẽ chịu đựng cùng anh.
"Có lẽ là Thi Yêu ở trường học của các con đang quấy phá, thời gian gần đây đã giết không ít người. Ông đã nói với Tống Tâm, chỉ có con kế thừa y bát của ông mới có thể giải quyết. Aiz... Nhưng nó lại không nói với con.'' Ông nội của Tống Tâm bất đắc dĩ thở dài, trong giọng nói già nua yếu ớt của ông ấy phảng phất có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tuổi già sức yếu của ông ấy.
Phải biết rằng, ông cụ trong cảm nhận của mọi người luôn có thần thái sáng láng, nói chuyện cũng sang sảng.
Chuyện Tống Tâm bị “quỷ trùng" quấn lấy quả thực khiến cho ông cụ rầu thúi ruột.
Tôi nhíu chặt mày: “Thi Yêu quấy phá? Không phải nó đã bị người ta phong ấn rồi sao?"
Tôi đã không cẩn thận nói ra chuyện Lăng Vũ Dương phong ấn nó.
Nói xong mà ruột gan lạnh ngắt, tôi sợ ông nội của Tống Tâm hỏi tôi, còn tôi có thể không trả lời được trong phút chốc, làm chậm trễ thời gian.
Ông nội của Tống Tâm cũng không hỏi nhiều, chỉ chậm rãi nói bốn chữ: “Nó muốn sống lại."
Hóa ra chuyện tôi trở lại phòng ngủ gặp phải chuyện quỷ dị như vậy đều vì chuẩn bị cho Thi Yêu sống lại. Nó là thuộc hạ đắc lực của Ác Nguyệt, làm sao Ác Nguyệt có thể mặc kệ nó bị người ta phong ấn.
“Dùng linh hồn của người sống để hồi sinh sao? Thi Yêu sống lại, có phải cần rất nhiều linh hồn của người sống không? Cho nên nó... Nó mới lợi dụng Tống Tâm?!” Tôi lập tức nghĩ tới, Lăng Vũ Dương bị thương nặng cần có thiên hồn để khôi phục năng lực, thực ra Lăng Vũ Dương cũng có thể sử dụng linh hồn của người sống.
Dựa theo logic bình thường thì nếu Lăng Vũ Dương chịu dùng linh hồn thay cho thiên hồn để khôi phục vết thương của mình thì tốc độ khôi phục chắc chắn sẽ nhanh hơn bây giờ. Chỉ là Lăng Vũ Dương chắc chắn sẽ không vì bản thân mà lần lượt giết hại những người vô tội.
Ông nội của Tống Tâm hiển nhiên là lắp bắp kinh hãi: “Điều này con cũng có thể nghĩ ra, đúng là có tuệ căn tốt. Nếu Tiểu Tâm có thể có một nửa ngộ tính của con thì bây giờ cũng sẽ không bị quỷ trùng quấn lấy.
Giờ phút này, trong lòng tôi quả thực hơi thấp thỏm. Nhưng ông nội của Tống Tâm đã nói rằng chỉ có mệnh cách của tôi mới có thể đối phó với Thi Yêu đáng sợ kia. Cho dù Tô Mộng tôi trời sinh là người nhát gan, tôi cũng phải bất chấp tất cả vì Tống Tâm, làm một thầy tướng số nửa vời.
Tôi phải làm việc đó!
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, hỏi ông nội của Tống Tâm kế tiếp nên làm thế nào. Ông nội của Tống Tâm nói bây giờ để tôi học đạo pháp thì có hơi trễ, vẽ bùa, sử dụng kiếm gỗ đào, kiếm đồng xu và dàn trận đều cần có đồng tử công. Cần phải học tập với sư phụ già có kinh nghiệm từ năm này sang năm nọ. Nhưng tôi không biết gì cả, nên việc đối phó với Trần Giai Linh trong phòng ngủ cũng hơi khó khăn, đừng nói đến Thi Yêu có thể sống lại bất cứ lúc nào. Ông nội của Tống Tâm giống với ba mẹ của tôi, đều ở xa quê, chắc chắn không kịp trở về.
Dựa theo tình hình, tối hôm nay rất có thể Thì Yêu sẽ mượn âm khí của ngày mười lăm tháng bảy âm lịch để sống lại, đến lúc đó tất cả chúng tôi đều xong đời. Điều tồi tệ nhất cần phải đối phó chính là đánh một trận chiến không có sự chuẩn bị, khả năng thất bại lớn hơn khả năng thành công. Chuyện này thất bại, chắc là tôi sẽ bị Thi Yêu vừa mới thức tỉnh và rất đói ăn thịt.
Nhưng nếu không đối phó với Thi Yêu thì Tống Tâm sẽ luôn bị “Quỷ trùng" trong cơ thể cô ấy khống chế, bây giờ cách duy nhất có lẽ là có ai đó nghĩ ra cách giết chết hoàn toàn Thi Yêu.
Nhưng ngay cả người như Lăng Vũ Dương cũng chỉ có thể phong ấn nó, huống chi là tôi. Sau khi ông nội của Tống Tâm do dự một lát thì đưa ra một lựa chọn cho tôi: "Chạy!"
“Ông nội, chẳng lẽ ông hy vọng cháu gái ruột của mình, bị... Bị côn trùng màu đen ăn toàn bộ cơ thể. Cuối cùng... Cuối cùng chỉ còn lại cái xác thôi sao?" Tôi nói rất kích động.
Ông nội của Tống Tâm hồi lâu không có cách nào đưa ra quyết định, đầu dây bên kia vẫn im lặng, sau đó nói bản thân không thể có lỗi với ba mẹ của tôi. Tôi hạ quyết tâm, dùng toàn bộ sức lực kiềm chế cảm xúc, gằn từng chữ trong điện thoại nói với ông ấy: “Cho dù ông không dạy con, con cũng sẽ không đi, ông... Dạy con nên làm thế nào đi! Con cầu xin ông...''
Nếu không... Nếu không, có lẽ tôi chỉ có thể bất chấp bị sập bẫy xin Lăng Vũ Dương giúp đỡ.
Đây là tình huống tôi không muốn nhìn thấy nhất.
Ở đầu dây bên này, tôi kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, ông nội của Tống Tâm đột nhiên hỏi tôi: “Có đồng tiền không? Nếu có đồng tiền Ngũ Đế thì càng tốt, thứ này có thể trấn áp những thứ không sạch sẽ."
Tôi không phải người cổ đại, làm sao có đồng tiền chứ?
Nhưng tôi biết, có lẽ ông ấy đã bị tôi thuyết phục, nếu tôi ở lại mà không có sự chuẩn bị nào thì đó chính là cùng với Tống Tâm và đàn em Trần Giai Linh ôm nhau chết trong phòng ngủ.
Tôi lập tức trả lời: “Không có. Nhưng... Nhưng đồng xu một tệ có được tính không?" Tôi sờ túi của mình, trong túi tôi có năm đồng xu. Tôi luôn cho rằng đồng tiền của người cổ đại có thể trấn áp quỷ thì tại sao đồng xu hoa cúc của tôi không thể dùng được?"
Ông nội của Tống Tâm rất bất đắc dĩ tỏ vẻ bản thân chưa thử qua, nếu thật sự không có đồng tiền, vậy có thể dùng đồng xu một tệ thử xem. Ông ấy giải thích từng câu từng chữ cho tôi về toàn bộ quá trình đối phó với Thi yêu, hơn nữa kêu tôi nhất thiết không được quên, cần phải nhớ rõ từng bước.
Tôi nghe xong gật đầu, nghiêm túc trả lời ông ấy: “Ông nội... Con nhớ kỹ rồi, ông đừng lo cho con. Cho dù... Cho dù con là vì Tống Tâm, cũng nhất định cố gắng hết sức đối phó với Thi Yêu.”
Lời này nói ra rất có khí phách, không ngờ tới bàn tay tôi với vào trong túi, nắm đồng xu một tệ đã ẩm ướt từ lâu.
Tôi vừa định cúp máy thì ông nội của Tống Tâm ở đầu dây bên kia lại không yên tâm: “Tô Mộng... Con chắc chắn không đi thật sao? Trời sắp tối rồi."
“Con chắc chắn!” Tôi nói một cách kiên định lần nữa.
Ông ấy lẩm bẩm một câu: “Nếu con... Nếu có một pháp môn hộ thể thì tốt rồi, đáng tiếc ông lại không ở bên cạnh các con, bằng không có thể đưa lá bùa hộ thể của Thượng Thanh cho các con rồi. Như vậy... Như vậy có lẽ ông nội sẽ không đánh mất con, Tống Tâm quan trọng đối với ông, nhưng con cũng vậy! Con cũng là cháu gái của ông!"
“Pháp môn hộ thể?" Tôi lặp lại một lần, trong đầu suy tư: “Con niệm kinh Phật thì sẽ có Phật quang, đó có được tính là một loại pháp môn hộ thể không?
- ---------------------------