Chương 1: Giải phẫu xác cổ
Tên tôi là Tô Mộng, sinh viên năm ba chuyên ngành pháp y học viện cảnh sát.
Kể từ khi tôi chạm vào một cái xác cổ ngàn năm, vận mệnh của tôi đã thay đổi rất lớn, tôi lại bị một thi thể trong quan tài cưỡng ép!
Hôm ấy cục văn vật vận chuyển đến một thi thể được khai quật từ mộ cổ, kèm theo đó là chiếc quan tài bằng đá nặng trĩu, kêu pháp y trong trường phẫu thuật để giám định trước, tôi làm trợ thủ đứng bên cạnh.
Các nhân viên đeo bao tay vải đồng tâm hiệp lực đẩy nắp quan tài ra, để lộ xác chết nằm trong quan tài. Tôi chỉ nhìn thoáng qua mà đã cả kinh đứng ngây ra như phỗng.
Trong quan tài không phải là thi thể đã thối rữa đen thui, mà là thiếu niên ngũ quan thanh tủ như ngọc, lông mày như viễn sơn u buồn nhíu lại. Cậu ấy chỉ khẽ nhắm mắt, giống như đang ngủ say vậy. Ngón tay như đũa ngọc đan vào nhau, đặt trên thắt lưng thêu rồng bằng chỉ vàng, đeo một cặp ngọc bội phượng hoàng tinh xảo vô cùng. Cậu ấy mặc đồ liệm màu trắng, mái tóc đen nhánh như mực được buộc lên bằng Tử Kim Quan, chân mang giày viền vàng.
Sau khi mở nắp quan tài, làn da của cậu ấy bất ngờ bại lộ trong không khí, nhưng không hề bị oxy hóa, trơn bóng đến mức khiến người sống cũng hâm mộ. Đây không phải là tử thi, rõ ràng là một sinh mệnh cơ mà!
“Đứng ngây ra đấy làm gì? Đưa dao phẫu thuật cho tôi! Tô Mộng, em chịu khó nhìn đi, có lẽ đây chính là phát hiện quan trọng nhất của ngành khảo cổ học và giải phẫu học đương thời!” Thầy giáo đeo khẩu trang có vẻ rất kích động, ánh mắt sáng ngời, cuồng nhiệt nhìn thiếu niên nằm im lặng trong quan tài đá.
Tay tôi cầm dao giải phẫu hơi cứng đờ, đã bắt đầu tưởng tượng cảnh thảm thiết khi thiếu niên này bị mổ rách bụng, khẩn trương chảy mồ hôi, ngón tay run lên, dao phẫu thuật sắc bén lại bị rơi vào quan tài đá…
Lưỡi dạo lướt qua gương mặt của thiếu niên trong quan tài, cứa rách da mặt cậu ấy. Dung nhan trắng nõn như mỡ bò bị cứa rách một đường, vết thương không đổ máu mà tràn ra thứ gì đó đen thui như sóng triều.
Tôi căng thẳng đến mức ánh mắt hơi mơ hồ, cố gắng mở to mắt nhìn mấy lần mới nhìn rõ. Đó là từng con sâu dài nhỏ quấn quýt lấy nhau, hình thành một cục tối om. Đúng lúc này, mùi hương kỳ lạ tràn ngập trong không khí, vô cùng nồng nàn, giống như hoa tường vi thối rữa, vừa thơm vừa có mùi thối của thi thể. Mùi hương dần dần lan truyền trong không khí, tràn ngập phòng giải phẫu.
Tôi cúi đầu, chuẩn bị tinh thần nghe mắng, nhưng mãi mà không nghe thấy động tĩnh gì. Dần dà tôi thấy người chung quanh đều đã lặng lẽ ngã trên mặt đất. Nhìn những người ngã trên sàn nhà này, đầu óc tôi trống rỗng, sống lưng lạnh buốt.
Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều gục ngã?
Đột nhiên, thiếu niên trong quan tài mở mắt, đó là đôi mắt không có tiêu cự, không có tròng trắng, cũng không có con người đen.
Sắc trời bên ngoài tối om, mấy ngọn đèn trong phòng phẫu thuật đồng thời lập lòe một chút. Chỉ trong chớp mắt, thân thể tôi đã mướt mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Tôi đứng tại chỗ, chân bị rút gân, bỗng thấy thiếu niên kia đột nhiên ngồi dậy, vết thương bị dao phẫu thuật cứa qua trông rất dữ tợn.
Xác chết vùng dậy! Thi thể ngàn năm chôn trong cổ mộ này lại sống!
Tôi rùng mình. Thi thể ngàn năm không chỉ còn sống mà vươn bàn tay trắng bệch ra từ quan tài đá, cầm viền quan tài, cất giọng nói lạnh lùng tà ác: “Các người muốn mổ bụng ta đúng không?”
Tôi chỉ là sinh viên thực tập thôi! Tôi chỉ bị kêu tới làm trợ thủ, làm cu li thôi! Tôi bị oan!
Nhưng tôi sợ tới mức nửa chữ cũng không nói nên lời, hoàn toàn không có gan giải thích cho mình, cả căn phòng tràn đầy tiếng hàm răng của tôi va vào nhau lập cập. Tôi lùi lại một bước theo phản xạ, vấp trúng bàn phẫu thuật đằng sau. Tôi chạm vào bàn phẫu thuật, liều lĩnh trèo lên, chuẩn bị cướp đường chạy từ bàn phẫu thuật này. Dù gì đi chăng nữa, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Tôi vụng về trèo lên bàn phẫu thuật, cổ tay bỗng bị một bàn tay lạnh lẽo như nước đá giữ chặt, thứ gì đó nặng trịch đè lên người tôi. Tiếp xúc ở khoảng cách gần khiến khí lạnh như thấm vào tim tôi, thân thể tôi cứng đờ không thể nhúc nhích như bị đông cứng.
“Cô ngửi được mùi Mạn Châu Sa Hoa mà không ngất xỉu? Xem ra chính là người ta muốn tìm!” Thiếu niên đó cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt màu xanh thẫm lạnh lùng bễ nghễ nhìn tôi.
Ánh trăng lạnh chiếu lên bàn phẫu thuật, phản chiếu ánh sáng màu xanh thẫm quỷ dị trên mặt bên của thiếu niên đó. Tay anh bóp chặt cằm tôi, tóc dài màu đen rơi lên má tôi, tay còn lại đã cởi áo blouse trắng trên người tôi, sau đó thô lỗ cởi váy đầm của tôi xuống eo, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua xương quai xanh của tôi, xuống dưới phần bụng của tôi…
Chương 2: Ác mộng
Anh nở nụ cười tà dị, nụ hôn bất thình lình rơi trên thân thể tôi, mạnh mẽ chiếm đoạt tôi.
Tôi điên cuồng muốn hét lên, nhưng miệng không thể há ra. Cảm giác ngay cả miệng cũng bị đóng băng khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Dưới ánh đèn sáng sủa, anh càng ngày càng dữ dội. Trong bóng đêm, nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi như rối gỗ mặc cho anh tùy ý thường thức, trái tim lạnh lẽo như bị nước biển bao phủ, chìm xuống đáy địa ngục. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tôi và mối tình đầu Giản Dương một đường đi tới. Hai tháng sau, tôi và anh ấy sẽ đính hôn, không ngờ tôi lại bị mất lần đầu tiên cho một con cương thi ở chỗ này.
Nhận thấy tôi rơi lệ, anh dừng lại một chút, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt tôi: “Cảm thấy tủi thân?”
Tôi nói không nên lời, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Ai muốn bị một xác chết xâm phạm chứ? Tôi đâu chỉ là tủi thân, cảm giác nhục nhã này khiến tôi chỉ muốn cầm một cây kiếm gỗ đào đâm thủng trái tim anh!
Tôi bị anh bế lên, ôm vào vòng tay cứng ngắc lạnh thấu xương. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giọng điệu lạnh lùng mang theo chút mờ ám quái dị: “Ta sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện thuộc về ta. Tô Mộng, chúc ngủ ngon.”
Anh… Anh ta biết tên tôi…
Ý thức của tôi trở nên mơ hồ, tôi dần dần lâm vào hôn mê, đến khi tỉnh dậy đã ở bệnh viện.
Tôi dãy dụa bò dậy từ trên giường, dùng sức xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu óc đau đớn. Đột nhiên một bàn tay vươn ra chậm rãi xoa trán cho tôi: “Em sao vậy? Đau đầu hà?”
Tôi còn tưởng là thi thể trong quan tài đá, đẩy anh ta ra hô to: “Đừng đụng vào tôi! Cút xa một chút!”
“Tô Mộng, em sao vậy?” Là giọng nói ôn hòa của Giản Dương, anh ấy lo lắng nhìn tôi.
Nội tâm cảnh giác mà nhạy cảm của tôi mới dần dần thả lỏng: “Giản Dương, em… em nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.”
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho Giản Dương xoa huyệt thái dương giúp tôi. Ký ức trước khi hôn mê hơi hỗn loạn và phức tạp, nhất là cảnh tượng bị cương thi xâm phạm khiến người ta không nhịn được đỏ mặt. Ký ức đó vừa chân thật, vừa giống một giấc mơ kỳ lạ.
Giản Dương xoa giúp tôi một hồi, lại kêu tôi uống chút cháo mà anh ấy mang tới. Cháo được đặt trong bình giữ nhiệt, vẫn còn hơi ấm. Đã lâu tôi chưa ăn cơm, dạ dày rất khó chịu nên ăn rất chậm.
“Rốt cuộc là giấc mơ gì mà khiến em không vui vậy? Tô Mộng, mấy ngày nữa em sẽ là cô dâu của anh, anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Giản Dương lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức cưng chiều.
Tôi suýt nữa bị cháo sặc chết, không ngừng ho khan. Giản Dương vuốt lưng cho tôi để dễ thở hơn. Lúc này, nước mắt lại tràn mi, tôi ôm Giản Dương tủi thân khóc lớn, nhưng lại không thể nói cho anh ấy. Tôi không thể nói với Giản Dương rằng tôi nằm mơ thấy mình bị cương thi xâm phạm.
Tôi khám tổng quát trong bệnh viện, xác nhận thân thể không có tật xấu khác thì xuất viện về phòng ký túc xá. Giản Dương là sinh viên năm ba, bài vở rất bận rộn, nhưng vẫn cố ý xin nghỉ nửa ngày để đón tôi. Chúng tôi cùng nhau ăn tối, đến khi trời tối, anh ấy mới đưa tôi về.
Ký túc xá của chúng tôi nằm trong một tòa nhà rất cũ, nghe nói là ký túc xá tập thể dành cho quân nhân từ năm sáu mươi năm trước. Hành lang thật dài chìm trong ánh sáng leo lét, không nhìn thấy điểm cuối, sàn nhà được lát gạch men màu da. Gạch men mới lát vào năm ngoái, vẫn còn rất mới, nghe nói là để che khuất vết máu bí ẩn trên mặt đất. Đi đến nơi có đủ ánh sáng thậm chí có thể dùng để soi gương, trần nhà rất cao, hai bên đều treo quần áo mà người khác mang ra phơi.
Mấy ngày nay thời tiết bất thường nên rất nhiều quần áo trong hành lang đã bị ướt sũng, có vẻ ẩm ướt lạnh lẽo. Nghe Phan Thanh Nhàn trong ký túc xá của tôi nói, treo quần áo ở trên cao trong phòng sẽ thu hút ma thắt cổ. Chúng sẽ tiến vào những bộ quần áo ướt sũng đó, bởi vì chúng thích nhất môi trường ẩm ướt lạnh lẽo.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt trên đầu. Ban đầu tôi còn tưởng là nước nhỏ giọt từ quần áo bị ướt, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng khi sờ thì lại là máu có mùi tanh. Tôi tưởng tượng rất nhiều hình ảnh ghê tởm đáng sợ, sốt ruột muốn chạy về phòng ngủ, dạ dày lại có cảm giác buồn nôn.
Tôi xông vào phòng vệ sinh, ôm bệ rửa mặt nôn khan. Phòng vệ sinh gắn liền với nhà vệ sinh, sau lưng là gió lạnh thổi vào ngoài cửa sổ, khiến tôi nổi da gà. Tôi cứ cảm thấy có ai đó sau lưng mình, lập tức quay đầu lại, phát hiện một người treo lơ lửng trong phòng vệ sinh tối tăm.
Chương 3: Mang thai
Nó bị gió thổi nhẹ nhàng lắc lư, rũ đầu xuống, lưỡi dài tới ngực. Bởi vì rũ mặt xuống, ánh sáng chung quanh lại rất tối tăm nên nhất thời không thể thấy rõ. Đó là xác chết!
Tôi run lên, tóc dựng thẳng đứng, trong lòng rùng mình ớn lạnh. Tôi chỉ muốn gọi cảnh sát, có người treo cổ trong nhà vệ sinh. Khi tôi vừa chạm vào di động trong túi thì nó bỗng ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt trắng bệch như bôi vôi, mặc dù ngũ quan trắng bệch đến đáng sợ, nhưng nụ cười lại rất quái dị.
Song điều này không thể ảnh hưởng tới phán đoán của tôi. Tôi học chuyên ngành pháp y, có thể phân biệt rõ ràng gương mặt của thi thể.
Đó là Trần Viên Đình. Cô ấy đã treo cổ trong phòng ngủ bằng dây phơi đồ từ nửa năm trước, còn để lại di chúc, muốn hiến thi thể của mình cho nghiên cứu y học.
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt không có tiêu cự, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, cười khẩy: “Tô Mộng, cuối cùng lại được gặp cậu.”
Cô ta nói chuyện… Thi thể nói chuyện… Xác chết vùng dậy! Tôi cả kinh đổ mồ hôi lạnh, lùi về sau nửa bước, chân mềm nhũn khiến tôi không có sức bỏ trốn.
Tròng mắt của nó bỗng rơi xuống, máu đỏ cũng chảy ra, giọng nói thê lương lạnh lẽo: “Lúc… lúc tôi chết… mang thai. Tô Mộng, tôi… bị giết chết ”
Trước kia tôi với Trần Viên Đình còn khá thân nhau, từng ghé qua căn tin ăn cơm chung mấy lần. Tôi không tham gia lễ tang của cô ấy, nhưng tôi khá hiểu biết tính cách của Trần Viên Đình. Cô ấy là một cô gái vừa lương thiện vừa ngoan ngoãn. Không ai có thể ngờ được rằng cô gái như vậy lại đột nhiên treo cổ trong phòng ngủ.
Tôi không còn sợ hãi như ban đầu. Không ngờ trước khi chết, Trần Viên Đình lại mang thai: Xác chết của cô ấy được người nhà hiến cho trường học, dùng để làm thực nghiệm giải phẫu, nhưng chưa từng có ai tiết lộ chuyện này. Rốt cuộc là ai đã làm cho cô ấy mang thai? Ai đã hại chết Trần Viên Đình đương tuổi xuân phơi phới?
Tôi siết chặt bàn tay lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô ấy một hồi rồi hỏi: “Người hại chết cậu ở trong tòa nhà này hả? Cậu trở về báo thù sao?”
“Là họ gọi tôi về…” Hai tay của Trần Viên Đình rũ xuống hai bên thi thể, giơ một tay lên chỉ xuống bên dưới.
Tôi nổi dũng khí đi đến trước cửa phòng vệ sinh, nhìn về phía cô ta chỉ. Đó là phòng ngủ của chúng tôi. Tôi nhất thời sững sờ, phòng ngủ của chúng tôi có người gọi Trần Viên Đình về ư? Gọi hồn ma về là thuật chiêu hồn cơ mà? Mấy con bé đó chỉ biết tám chuyện mấy oppa, nào biết phép thuật chiêu hồn gọi ma? Trần Viên Đình đang lừa tôi sao? Hay là tôi… tôi lại nằm mơ?
Hai chân của cô ta lắc lư bên tai tôi, trên chân là đôi giày múa ballet viền ren xinh đẹp. Tôi cảm giác có gió âm thổi cho thân thể Trần Viên Đình lắc lư. Cảm giác này quá chân thật, khiến tôi lạnh sống lưng, sợ hãi Trần Viên Đình theo dõi người trong ký túc xá của tôi. Tôi lấy hết cam đảm chạy về phía phòng ngủ của mình, sợ bọn họ xảy ra chuyện.
Trong lúc chạy, tôi cứ cảm thấy có kẻ thổi khí lạnh lên sống lưng tôi. Dòng khí đó giống hệt khí lạnh trong tủ lạnh. Có lẽ là Trần Viên Đình đuổi theo tôi, thổi khí lạnh lên người tôi, nhưng tôi không dám quay đầu lại chứng thực. Trước kia tôi thường nghe người ta nói con người đều có ba cái mệnh đăng, nằm giữa ấn đường, trên vai trái, vai phải. Mệnh đăng cháy bằng Tam Muội Chân Hỏa, tức là tên khác của dương hỏa. Nếu bị thứ dơ bẩn theo dõi mà quay về hướng đó thì mệnh đăng trên vai sẽ bị tắt, khi đó dương khí sẽ bị yếu đi, rất dễ bị thứ dơ bẩn đó nhập vào người.
Tôi ra sức gõ cửa, nhưng không ai đáp lại. Lúc này chắc hẳn mọi người đều ở trong phòng ngủ chuẩn bị rửa mặt đi ngủ mới đúng, tại sao lại không ai mở cửa?
Khí lạnh thổi bên tại khiến tôi nổi da gà. Giọng nói lạnh lẽo của Trần Viên Đình lại vang lên bên tại tôi: “Bây giờ cậu đã có cùng vận mệnh với tôi rồi, Tô Mộng, cuối cùng cũng có người như tôi, tôi không phải là một mình… Ha ha ha…”
Cô ta như đang cười trên nỗi đau của người khác. Tôi khẽ rùng mình, tôi cùng vận mệnh với cô ta khi nào? Chẳng lẽ cô ta cũng muốn treo cổ tôi trong phòng ngủ, xuống dưới với cô ta thì mới vui vẻ sao?
Cô ta điên cuồng cười mấy tiếng, giọng nói càng mơ hồ lạnh lẽo: “Tô Mộng, cậu cũng mang thai, cậu chưa chồng mà chửa, lúc đó cậu cũng sẽ bị chê cười, chết trong tủi nhục.”
Chương 4: Điệp tiên
Tôi cảm thấy Trần Viên Đình điên rồi. Sau khi biến thành ma, đều muốn người khác giống như cô ta sao? Mang thai ư? Sao tôi có thể mang thai được chứ, tôi với Giản Dương còn chưa từng làm gì cơ mà!
Tôi hoàn toàn không tin Trần Viên Đình: “Cậu đang đùa hả? Mang thai… Tôi mang thai mà sao tôi lại không biết? Hơn nữa tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, chẳng lẽ tôi lại là sinh sản vô tính?”
“Cậu ngụy biện làm gì? Tối nay các cậu đều phải chết! Đều phải xuống dưới với tôi!” Giọng Trần Viên Đình trở nên sắc bén cay nghiệt, không còn chút lòng đồng tình nào, khác hẳn hồi cô ta còn sống.
“Cậu đã làm gì người trong phòng ngủ? Họ đều vô tội. Cậu muốn trả thù thì hãy đi tìm kẻ đã giết chết cậu ấy!” Nói tới đây, tôi hơi kích động, vừa giận vừa sợ hãi, chân không ngừng run rẩy, thân thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Tôi có thể chạy trốn, có lẽ nên chạy đến nơi tràn đầy dương khí. Ví dụ như khu vực gần ký túc xá nam sinh, vậy thì có thể thoát khỏi hồn ma chết oan này. Nhưng tôi thật sự không yên lòng về đám người trong phòng ngủ, tôi muốn xác nhận các bọn họ không có việc gì. Con ma này điên rồi, nó muốn tất cả mọi người đều xui xẻo như nó!
Trần Viên Đình cười lạnh, giọng trào phúng: “Cậu vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Nghe vậy, tôi lập tức tìm chìa khóa trong túi, đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng giản dị, thậm chí không có móc chìa khóa. Tôi lấy nó ra rồi cắm vào ổ khóa, mở ra. Khi vừa mở cửa, tôi đột nhiên ngẩn người. Trong phòng tối om, chỉ có ngọn nến màu trắng được châm lên trong góc phải. Ánh nến bập bùng, nhưng không phải là màu vàng thường thấy mà là màu xanh lam như dưới địa ngục.
Ba cô gái ngồi vây quanh một cái bàn vuông nhỏ nhỏ, cùng nhau đè lên để một cái đĩa màu trắng bằng ngón giữa, bên dưới cái đĩa là tờ giấy tràn ngập chữ cái tiếng Anh và số Arab. Vẻ mặt họ dại ra, thậm chí không phát hiện tôi vào phòng, chỉ nhìn chằm chằm cái đĩa màu trắng.
Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống cái đĩa, chất lỏng màu đỏ sẫm chảy xuống từ đế đĩa. Tôi ngẩng đầu lên, thấy trên trần nhà phòng ngủ hình như có người thắt cổ. Một khối đen thui khiến tôi không thấy rõ, nhưng hình như là người mặc quân trang.
Tôi sợ hãi đứng yên tại chỗ, cổ như cứng đờ, thậm chí không có sức cúi đầu không nhìn thứ treo trên trần nhà kia, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm thứ đáng sợ đó. Phút chốc, cái đĩa như bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, mang theo vết máu chậm rãi lướt đi trên giấy trắng, vệt máu lan tràn như đang viết chữ.
Trần Viên Đình không đi cùng tôi vào phòng, cô ta vẫn cười lạnh quỷ dị, đột nhiên nói: “Họ không chỉ gọi tôi mà còn gọi thứ khác đáng sợ hơn. Được rồi Tô Mộng, tôi không chơi với các cậu nữa, cậu chết cùng chúng luôn đi!”
Đầu óc của tôi trở nên rất tỉnh táo, đoán được trong ký túc xá đã xảy ra chuyện gì. Ba con bé trong ký túc xá của tôi đột nhiên thần kinh chơi điệp tiên. Hồi cấp hai tôi đã chơi điệp tiên rồi, chỉ cần không có tạp niệm thì sẽ triệu hồi điệp tiên chân chính. Sau khi triệu hồi, hỏi xong thì cần tiễn bước kịp thời, không thì sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa mỗi người triệu hồi điệp tiên đều khác nhau. Nếu suy nghĩ không thuần túy thì sẽ dễ dàng dẫn dắt đám lệ quỷ gần đó. Có lẽ sau khi họ trêu chọc Trần Viên Đình thì lại trêu chọc thứ càng đáng sợ hơn Trần Viên Đình, khiến hồn ma của Trần Viên Đình chỉ dám treo trước cửa nhà vệ sinh hù dọa người khác chứ không dám đi vào.
Vậy thì ba con bé lỗ mãng to gan này chẳng phải sẽ xui xẻo hay sao?
“Cố Lan, Tống Tâm, Âu Vỹ, các cậu mau tỉnh lại đi!” Tôi hít một hơi kêu lên. Ba người họ lại như bị lìa hồn, cứ ngơ ngác như khúc gỗ, không đáp lại tôi. Trong lòng tôi chợt lạnh, muốn kêu thêm một tiếng thì lại bị một giọng nói tiếng Nhật lạnh lẽo cắt ngang: “Bakayaro!”
Thoáng chốc, thứ treo ngược trên trần nhà kia nhảy xuống. Đầu nó thò đến trước mặt Cố Lan, ánh đèn ngoài hành lang hơi yếu, nhưng vẫn giúp tôi thấy gõ hình dáng của nó. Đó là thứ mặc quân trang, đeo đao võ sĩ bên hông, gương mặt chỉ có mỗi ánh mắt chứ không thấy được những bộ phận khác, tối đen như mặt. Gương mặt màu đen không có da, lồi lõm như mặt đất, đôi mắt màu đỏ như ánh đèn sáng sủa trong bóng đêm.
Tôi sợ gần chết. Điệp tiên mà họ triệu hồi lại là người Nhật chết trận. Tòa nhà này trước kia là ký túc xá tập thể cho quân nhân, bên trong có một hai con ma chết trận cũng không phải là không có khả năng.
Trong bút chốc, thứ kia túm được đầu Cố Lan, há miệng cắn lên cổ Cố Lan, động mạch chủ bị cắn rách khiến máu chảy lênh láng, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Cố Lan bị cắn, đồng thời cũng giãy dụa tỉnh lại. Cô ấy thấy tôi, lớn tiếng kêu cứu: “Tô Mộng, Tô Mộng… Cứu tớ… Cứu tớ…”
Chương 5: Không được bắt nạt mẹ ta
Giọng nói của cô ấy càng ngày càng mỏng manh. Tôi còn chưa kịp tiến lên thì Cố Lan đã mềm nhũn ngã sóng soài xuống vũng máu trên bàn. Máu chảy lênh láng trên bàn từ vết thương của Cố Lan, nhuộm đỏ giấy trắng, còn chảy tí tách xuống mặt đất.
Thấy cảnh này, đầu óc tôi như ù đi, suýt nữa ngất xỉu. Nhưng tôi thấy thứ đó còn muốn làm tổn thương bạn thân Tống Tâm của tôi. Không biết tôi lấy dũng khí ở đâu mà lại cái khó ló cái khôn, tát mạnh lên mặt Tống Tâm: “Tống Tâm, mau tỉnh lại!”
Bình thường ma nhập vào người thì cách đánh thức nào là kẹp đũa vào ngón giữa, dội nước lã vân vân… bây giờ đã muộn rồi, chỉ có thể trông cậy vào cái tát này.
Tống Tâm thoáng chốc tỉnh lại. Cô ấy bị tôi kéo sang một bên, cố gắng lùi về sau. Sau lưng chúng tôi là ban công, bên dưới là độ cao bốn tầng, tôi với Tống Tâm gần như đã không còn đường lui.
“Tô Mộng, cậu ấy… cậu ấy còn ở đó!” Tống Tâm tựa vào cửa ban công, run rầy chỉ vào Âu Vỹ còn ngồi trước bàn mời điệp tiên: “Âu Vỹ làm sao đây…”
Ánh mắt Âu Vỹ đờ đẫn, không hề nhúc nhích. Chúng tôi trơ mắt nhìn con quái vật kia há miệng đầy răng nanh cắn lên cổ Âu Vỹ. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng chung sống vui vẻ của bốn cô gái. Đầu óc tôi trống rỗng, buột miệng thốt ra: “Cứu cậu ấy!”
Chúng tôi đã thấy Cố Lan ngã xuống đất, chắc cũng dữ nhiều lành ít, nhưng không thể nhìn Âu Vỹ xảy ra chuyện trước mắt chúng tôi.
Tôi với Tống Tâm đồng thời cầm ghế dựa bằng gỗ bên cạnh, nện lên đầu con quái vật kia. Tôi dùng hết sức mạnh, nhưng lại như đập vào một đống sắt đen, phản lực khiến hai tay tôi run lên. Cổ tay bị rung lên vì cảm giác tê dại này. Tôi đặt tay lên bụng, giảm bớt tần suất run rẩy. Mồ hôi chảy xuống trán, tôi với Tống Tâm đều nhìn chằm chằm thứ đó.
Bị chúng tôi đập trúng, khiến nó tạm dừng một lát, cứng đờ giữa chừng như người máy quên nạp điện. Nó há miệng, không tiếp tục cắn lên cổ Âu Vỹ. Chất lỏng màu xanh lục tràn ngập mùi tanh chảy ra từ chỗ bị đập trên đầu nó.
“Tô Mộng… tớ sợ!” Bàn tay lạnh lẽo của Tống Tâm nắm chặt bàn tay run rẩy của tôi, giọng nói sợ hãi của cô ấy khiến bầu không khí chung quanh càng đáng sợ. Lúc giải phẫu thi thể, Tống Tâm còn to gan hơn tôi, cũng thích thăm dò những thứ kỳ lạ. Tuy nhiên tôi nghe nói cô ấy mắc chứng giãn đồng tử hiếm thấy. Trời sinh bị tản quang, bất kể thấy ánh sáng gì cũng sẽ hiện lên theo kiểu phóng xạ ra bên ngoài, mặc dù không phải là cận thị, nhưng cũng cần đeo kính mới thấy rõ trước mắt. Nhưng ánh mắt cô ấy lại thường xuyên nhìn thấy những thứ dơ bẩn như mắt mèo. Cho nên từ nhỏ cô ấy đã nhìn quen rồi, sợ hãi những thứ dơ bẩn tà ác còn hơn cả người thường.
Tôi cũng sợ, nhưng tôi và Tống Tâm phải có một người giữ bình tĩnh. Tôi cố kìm nén sợ hãi, vượt qua cảm giác tay run lên, nắm tay Tống Tâm: “Chạy, mang theo Âu Vỹ cùng nhau chạy, chúng ta… chúng ta mỗi người một bên.”
Mang theo Âu Vỹ cùng chạy ư? Nói dễ hơn làm. Chúng ta vừa đi đến bên cạnh Âu Vỹ, chuẩn bị khiêng Âu Vỹ lên chạy ra ra ngoài, tạm thời rời khỏi căn phòng đáng sợ này, thứ đó lại đột nhiên thẹn quá thành giận, quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, cổ phát ra tiếng “Rắc rắc”.
Bị đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm, ai cũng sẽ thấy sợ hãi.
Cùng lúc đó, ngọn nến màu trắng ở góc phải trong phòng cũng vụt tắt, tầm nhìn trong phòng ngủ giảm xuống thấp nhất. Trong bóng đêm chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo chỉ cách tôi chưa đầy ba tấc.
Tôi run lẩy bẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi, chỉ muốn một mình chạy trốn. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, tay tôi lại không chịu buông Âu Vỹ, vẫn kiên trì cùng Tống Tâm khiêng Âu Vỹ chạy đi.
Hành lang bên ngoài vừa dài vừa yên tĩnh, hơn nữa ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu rọi cũng trở nên u ám hơn, vẫn là màu sắc lạnh lẽo đó. Sau lưng chúng tôi là tiếng giày đạp trên mặt đất, không dồn dập mà rất thong thả. Tôi quay đầu, vừa liếc nhìn đằng sau vừa chạy, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Thể lực của tôi với Tống Tâm đều có hạn, hai người còn mang theo một người không có ý thức chạy trốn, nhanh chóng bị đuổi theo. Chưa đầy mười mấy giây, còn quái vật mặc quân phục Nhật Bản đã đuổi kịp. Nó rút dao bên hông, chém về phía tôi và Tống Tâm.
Mục tiêu của lưỡi dao đó là Tống Tâm. Tống Tâm đã ướt đẫm mồ hôi, thể lực cạn kiệt, cô ấy còn phải bảo vệ Âu Vỹ, nếu không buông ra trói buộc này thì cô ấy chết chắc rồi.
“Buông Âu Vỹ ra! Mau buông cậu ấy ra! Tớ bảo vệ cậu ấy!” Tôi túm tay Âu Vỹ, kéo cô ấy từ trên tay Tống Tâm vào lòng mình.
Tống Tâm có cơ hội thở dốc, luống cuống trốn tránh nhất đao kia. Mặc dù thoát khỏi nguy hiểm rơi đầu, nhưng cô ấy vẫn bị thương, ngã lăn quay trên mặt đất, ôm bên má đổ máu, hoảng sợ nhìn thứ kia.
Thứ đó không giống như lệ quỷ. Lệ quỷ đều là linh hồn, nó… nó lại có thể giết người bằng đao!
Tôi run rẩy ôm Âu Vỹ, muốn kéo Tống Tâm lên, nhưng thể lực của nữ sinh vốn không bằng nam sinh, khả năng ứng biến và phản ứng cũng không đủ. Ba người chúng tôi nhất thời ngã nhào vào nhau, mặc cho kẻ khác xâm lược.
Nhìn lưỡi dao tỏa sáng sắc bén trong bóng tối, tôi cảm thấy mình chết chắc rồi, đành phải miễn cưỡng kéo tay Tống Tâm: “Thứ này không phải là ma, sao tớ cảm thấy nó càng như cương thi.
Xem ra chúng ta chết chắc rồi.”
“Là thi yêu, là thi yêu… Nó không phải ma, ma không thể cầm vũ khí gây thương tích cho người khác, ma đều sợ hãi hung khí. Trong ký túc xá trường học có kẻ khốn nạn nuôi thi yêu! Tô Mộng, chúng ta sắp chết rồi! Tớ không muốn bị đưa vào phòng thí nghiệm phẫu thuật đâu!” Tống Tâm hoảng sợ ôm tôi khóc lớn.
Tôi bất đắc dĩ vỗ lên bờ vai run rẩy của cô ấy. Chúng tôi đều không chạy được, còn bị liên lụy bởi Âu Vỹ không có ý thức, chỉ còn nước chờ chết.
Một tiếng xé gió ập đến, lưỡi dao sắc bén chém về phía chúng tôi, một giọng nói non nớt nhỏ bé vang lên trong bóng đêm: “Không cho mày bắt nạt mẹ ta! Đồ quái vật! Cút đi!”