Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã

Chương 66




Edit: mun’s mun

Beta: Quinn Dun

Đúng là rất lâu rồi Ngôn Nại không thấy họ, bọn họ giống như đang mai danh ẩn tích trong làng giải trí vậy. Sau lần Ngụy Hiểu Thiên hung hăng đánh anh ta một trận, cô và Ân Trạch cũng chưa từng chạm mặt nhau. Lúc trước thỉnh thoảng cô còn thấy đưa tin về họ ở trên báo giải trí, cô đã từng thấy tin đề cập tới việc tổ hợp Ân Trạch rời khỏi làng giải trí, còn con đường sau này của họ cô cũng không rõ lắm, hai năm qua cô không nhìn thấy bọn họ. Bình thường cô rất ít khi xem những tạp chí giải trí này nọ, trừ phi nó có đưa tin về cô.

Thần thái của Lương Vũ Trạch trông có vẻ không phấn khởi như lúc trước, cảm giác ngây ngô trên người anh ta cũng ít đi. Vẻ mặt anh ta thản nhiên, lúc anh ta nhìn Ngôn Nại, Ngôn Nại thấy được nét cô đơn và phiền muộn của anh ta, đây là lần đầu tiên Lương Vũ Trạch không dùng ánh mắt phẫn hận chế giễu nhìn cô.

Một góc nhà hàng, người con trai anh tuấn mang theo sự băn khoăn lo lắng, anh ta một mực im lặng nhìn chăm chú vào cô....Nếu tuổi của Ngôn Nại lớn hơn vài tuổi hoặc là Lương Vũ Trạch còn chưa đủ hai mươi tuổi, Ngôn Nại có thể sẽ lộ ra bản năng người mẹ, bởi vì hiện tại Lương Vũ Trạch giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

……………………………………………………………………………………………………….

Ngôn Nại không muốn chuốc lấy phiền toái, cô xoay đầu lại tiếp tục ăn cơm trên bàn mình, nhớ lại lúc trước lúc cô đến công ty ZGC, chú Paul đưa cho cô kịch bản phim, cô có xem qua tổng thể kịch bản một chút, nhân vật của cô là một cảnh sát hình sự quốc tế, cô nằm vùng trong một tổ chức mafia, vài năm sau, cô trở thành một người đứng đầu nhỏ trong tổ chức mafia, sau đó cô phối hợp với đồng nghiệp của mình, cùng nhau phá tan cái tổ chức hắc đạo được gọi là u ác tính của xã hội kia. Trong kịch bản cô không phải nhân vật chính, đất diễn của cô phải đợi đến khi nhân vật chính ẩn nấp mới bắt đầu, trước đó cô xuất hiện rất ít, trên cơ bản là xuất hiện với thân phận nhân vật phản diện người đứng đầu nhỏ. Đất diễn quan trọng của cô nằm ở phía sau. Trong bộ phim này cũng chỉ có cô mang gương mặt phương Đông, rất chói mắt.

Lúc ấy Ngôn Nại hơi do dự, cô chưa từng diễn nhân vật kiểu này, muốn thử nghiệm một chút cảm giác mới mẻ. Chú Paul nói với cô, vai diễn này là do biên kịch vì cô mà viết thêm vào. Nhân vật tưởng tượng là người nước Z có bản lĩnh lợi hại, cho nên mới được sắp xếp ngầm ẩn núp trong hắc bang.

Thực ra theo lý mà nói, người được phái đi nằm vùng phải là đàn ông mới phù hợp với thực tế, nhưng bởi vì có một người mê điện ảnh vô cùng thích Ngôn Nại, đã bỏ ra số tiền lớn để biên kịch thêm nhân vật này, thực là vì cô đo thân thiết định *.Kịch bản là do biên kịch viết, anh ta nhận rõ vai phụ quan trọng phải là nữ tính, thiết định cô là cô gái phương đông yếu đuối, càng dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác, dù sao cô ở giữa mới tiến vào hắc bang, không phải ngay từ đầu đã là người của bọn họ, muốn lấy được sự tin tưởng, nhất định phải đánh bất ngờ.

* đo thân thiết định: đặt ra suy tính.

Ngôn Nại không nhận vai tình cảm, cô không diễn được vai như thế, tất cả cảnh hôn và trò chơi giường chiếu đều nằm trong phạm vi từ chối của cô, nhân vật bộ phim này rất phù hợp yêu cầu chọn vai của cô, cô cũng không nghĩ nhiều liền nhận lời, nữ cảnh sát hiên ngang mạnh mẽ, ngẫm lại cũng cảm thấy oai hùng, chủ yếu là mấy ngày nay cô ở chỗ Tịch Tư bị làm phiền muốn phát tiết một phen. Trong hiện thực cô không thể làm gì anh ta, cô liền dựa vào kịch bản phim đánh phá những kẻ trộm như anh ta, mặc dù là giả.

Về phần vị mê điện ảnh đặc biệt thích và ủng hộ Ngôn Nại kia là ai, cô không biết, Paul không biết, người biết chỉ có biên kịch điện ảnh có chút tiếng tăm kia, anh ta đưa kịch bản cho công ty ZGC, còn chỉ định rõ để Ngôn Nại diễn vai đó, bởi vì anh ta biết Ngôn Nại có hợp tác cùng công ty ZGC, bằng không anh ta sẽ không giao kịch bản cho công ty ZGC quay. Đầu năm nay người có tiền có quyền có thân phận là đại gia.

Lương Vũ Trạch là người đến từ nước E, Ân Lê có việc ở nước Z, mà anh ta tới nơi này để giải sầu. Từ khi tổ hợp Ân Trạch hủy hợp đồng với Ngôn thị sau đó ký với Giải trí Tinh Thần, nhân khí bắt đầu trượt dốc không phanh. Tinh Thần vẫn đối xử lạnh nhạt với bọn họ, không cần bọn họ cũng không đuổi bọn họ. Bọn họ đã hỏi đơn vị cấp cao của Tinh Thần, người ta nói dựa vào chính bản thân mình tự do phát triển, các nghệ sĩ khác trong công ty cũng đều như vậy. Một câu nói liền lấy lệ với bọn .

Sau khi tổ hợp Ân Trạch và Ngôn thị giải trừ hiệp ước, người đại diện của họ không đi theo bọn họ, vì thế khi bọn họ tới công ty Tinh Thần không có người đại diện xử lý công việc cho bọn họ, công ty Tinh Thần cũng không phân phó cho bọn họ.

Cá nhân bọn họ không có khả năng sáng tác, bọn họ vào nghề chính là nhờ giọng hát hay, ngoại hình đẹp. Trước kia ở Ngôn thị đều có công ty tìm người sáng tác viết lời cho họ, bọn họ chỉ cần hát tốt ca khúc đó, vũ đạo tốt là được, đâu có giống như ở công ty Tinh Thần, muốn có bài hát thì phải tự mình đi tìm. Album phải do mình chuẩn bị toàn bộ, chuẩn bị tốt thì đề xuất lên công ty, nếu công ty thông qua sẽ bỏ vốn ra đĩa nhạc cho bọn họ. Lương Vũ Trạch bọn họ vẫn luôn thoải mái ở trong làng giải trí, bọn họ không thường kết giao một số bạn bè làm nhạc sĩ, chớ nói chi là thương nhân tài trợ. Trách không được bạn gái cũ của Ân Lê lại kết giao cùng với những công tử tập đoàn tài chính, cô ấy chỉ đang tìm kiếm đường đi mà thôi.

Sau khi bọn họ hết thời hạn hợp đồng hai năm với công ty Tinh Thần thì rời khỏi Tinh Thần. Bọn họ ra bên ngoài, mới chính thức cảm nhận được sự đen tối và tàn khốc trong làng giải trí, không có công ty lớn bảo hộ che chở, quá nhiều chuyện dơ bẩn làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng, so với lúc trước muốn bọn họ theo bồi bạn bè của công chúa Ngôn thị vào phòng uống rượu, thật sự là gặp sư phụ rồi. Không biết bây giờ có bao nhiều người nghe còn nhớ tới tổ hợp Ân Trạch bọn họ....

Lúc Lương Vũ Trạch thanh toán hóa đơn, anh ta cũng trả luôn hóa đơn của Ngôn Nại, tuy hiện giờ anh ta cực kỳ túng thiếu, nhưng vẫn có tiền trả hóa đơn.

Ngôn Nại đang dùng cơm được phục vụ thông báo rằng hóa đơn bàn cô đã được thanh toán, Ngôn Nại nhìn theo hướng của phục vụ chỉ thì thấy người trả tiền cho cô là Lương Vũ Trạch, cô cười với anh ta, song trong lòng vô cùng buồn bực.

Lương Vũ Trạch vốn định trả hóa đơn xong thì đi liền, Ngôn Nại nhìn anh ta cười, anh ta có chút kích động đi qua chào hỏi cô, mặt khác gặp người quen, tâm tình luôn có chút phức tạp. Lương Vũ Trạch đi về hướng của Ngôn Nại, anh ta đứng bên cạnh cô.

"Ngôn Nại, xin chào, cô tới nơi này du lịch sao? " Ở trong nước, danh tiếng của Ngôn Nại đứng cao không thấp, không như bọn họ không có chút tiếng tăm. Cô quả thực đã thay đổi, lúc anh ta còn vì chuyện cô làm phiền mình và Ân Lê một tháng mà canh cánh trong lòng rất lâu, người ta đã không quan tâm tới bọn họ nữa, nghĩ lại, chỉ có thể nói lòng dạ anh ta hẹp hòi, Ân Lê khuyên anh ta không chỉ một lần, anh ta còn chút để tâm....

"Xin chào, tôi đến đây đọc sách, cám ơn anh." Ngôn Nại cảm ơn chuyện anh ta đã thanh toán giúp mình.

"Không cần cảm ơn, chuyện trước kia là tôi sai, lần đó Ngụy Hiểu Thiên đánh rất đúng, là tôi ấm đầu không tỉnh táo, cô không cần để những chuyện này ở trong lòng." Lương Vũ Trạch áy náy nói. Anh ta bị Ngụy Hiểu Thiên đánh cho rất thảm, nằm ở nhà vài ngày mới hồi phục, cũng vì chuyện này mà Ân Lê lạnh nhạt anh ta một thời gian dài, bởi vì lần đó biểu hiện của anh ta trong chương trình quá kém.

"Tôi sớm đã quên rồi, anh tới đây du lịch sao? Sao chỉ có mình anh? Ân Lê đâu?" Ngôn Nại rất vui vẻ, nguyên chủ để lại ân oán đã hóa giải, bớt đi một người có địch ý với mình.

"Tôi tới đây vui chơi vài ngày cho khuây khỏa, Ân Lê còn ở trong nước, trong nhà anh ta có việc." Lương Vũ Trạch cười nói, khi anh ta tùy ý ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa kính nhà hàng rơi xuống đất, đối diện đường phố có người chỉa súng về phía bên này? Dường như phương hướng họng súng ngắm vào Ngôn Nại, bởi vì khách ngồi bên cạnh cửa sổ trong nhà hàng chỉ có mình bàn của Ngôn Nại.

Phản ứng đầu tiên của Lương Vũ Trạch nhào về phía Ngôn Nại, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, đạn xuyên qua thủy tinh trúng vào bên vai của anh ta. Anh ta bị té nhào vào dưới bàn cơm, Ngôn Nại ở dưới thân thể của anh ta, lúc mới đầu cô vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, lúc cô nhìn thấy quần áo trên vai Lương Vũ Trạch dính máu đỏ, trong lòng cô lập tức lôi Tịch Tư ra mắng mấy chục lần.

Chuyện đại ca của anh ta không phải nghiêm trọng bình thường, đã bắt đầu trực tiếp trình diễn bắn súng thật, cô còn là mục tiêu khóa chặt bị công kích cuối cùng, một chút nhắc nhở cũng không cho, liều mạng đấy? Ít nhất vị đại ca kia cũng lộ mặt trước, để cho cô biết kịch tình* sắp bắt đầu chứ! Rốt cuộc Tịch Tư và đại ca của anh ta có bao nhiêu thù hận? Cô là người vô tội bị kéo vào, ngay cả lời thoại cũng không có lại còn thiếu chút đi gặp Diêm Vương. Còn nữa vệ sĩ của cô đâu? Nếu như cô không đụng phải Lương Vũ Trạch, hiện giờ mạng nhỏ của cô đã xong đời rồi! Vệ sĩ này quá không tẫn trách rồi. Kiếp trước cô thấy nước ngoài thường xuyên bị phần tử khủng bố tập kích trong tin tức truyền hình, bây giờ cô cũng thể nghiệm được, đây tuyệt đối không kích thích, là kinh sợ.

* kịch tình: tính tiết trong vở kịch.

"Có nặng lắm không? Cám ơn anh đã cứu tôi một mạng." Ngôn Nại nhìn vết thương trên vai Lương Vũ Trạch nói.

"Không có việc gì, nhưng mà rất đau? May mắn không phải bắn vào trên người cô, cô là con gái, nhất định sẽ cảm thấy đau hơn, về sau vết thương này còn có thể lưu sẹo." Lương Vũ Trạch miễn cưỡng cười cười, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng gặp đấu súng, "Cô có biết ai muốn hại mình không?"

Ngôn Nại hít một hơi sâu, nói "Biết, tôi là bị liên lụy vào."

Chuyện vừa xảy ra đã thu hút sự chú ý của mọi người, khách hàng trong nhà hàng và nhân viên phục vụ đều hoảng sợ kêu lên. Ngôn Nại cho rằng cô tránh thoát một lần, lúc này phải cho cô chút thời gian lấy hơi, có thể chờ đến lúc Tịch Tư quay lại. Cô đỡ Lương Vũ Trạch đứng lên, còn có người tốt bụng đi qua hỏi thăm bọn họ.

Người nổ súng là An Đức Liệt, hắn đi theo Ngôn Nại và Tịch Tư lâu rồi. Buổi sáng hắn từ nước Ý chạy tới đây, hắn trở về gia tộc cũng không vô ích, bên trong đa số đều là người của Tịch Tư, hắn trở về chẳng khác nào chui đầu vào lưới. Hắn muốn đưa từng người từng người thân cận của Tịch Tư đi gặp thượng đế, hắn muốn anh ta đau khổ. Sau khi nhìn thấy Tịch Tư đi theo A D rời khỏi nhà hàng, hắn liền trực tiếp động thủ, song đáng tiếc không bắn trúng, bây giờ mục tiêu còn thoát khỏi tầm mắt hắn. An Đức Liệt thu súng lại, hắn nhấc chân đi tới cửa chính nhà hàng, súng của hắn là súng cách âm, đến giờ Tịch Tư vẫn chưa phát hiện, có lẽ anh ta không đoán ra hắn sẽ đến nhanh như vậy.

Ngôn Nại chuẩn bị muốn đưa Lương Vũ Trạch đi bệnh viện, nhưng cô cảm giác được nguy hiểm, trước tiên cầm điện thoại báo cảnh sát. Ở nước ngoài cho phép người dân mang theo súng ống, nhưng cũng không cho phép dùng súng ác ý giết người trên đường, có việc thì tìm cảnh sát, cho nên Ngôn Nại không do dự báo cảnh sát. Cảnh sát đến đây, để cho bọn họ hộ tống cô và Lương Vũ Trạch đi bệnh viện, đến giờ vẫn không thấy người của Tịch Tư, quá không đáng tin rồi.

Trong nhà hàng có vài người bắt đầu rời đi, lúc này, Ngôn Nại trông thấy người đàn ông ngoại quốc có sắc mặt tái nhợt đẩy cửa đi vào nhà hàng, hắn bước đi tao nhã, hai tay để trong túi, điệu bộ vô cùng nhàn nhã. Trong lòng Ngôn Nại lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn rất nguy hiểm! Cô vừa túm chặt Lương Vũ Trạch, vừa cẩn thận dùng khóe mắt cảnh giác người nọ, ban nãy vì cầm máu vết thương cho Lương Vũ Trạch, bọn họ đã đến chỗ quầy ăn, chỗ này cách cửa nhà hàng một đoạn.

"Chuẩn bị tốt, chúng ta bắt đầu chạy chết rồi." Ngôn Nại nhỏ giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.