Spoiler Đây là tình trạng gì?
Tần Thanh nói rằng anh ta đang nghiêm túc. Còn Ôn Hải Đông bảo cô nên chuẩn bị tinh thần làm cô giáo trông trẻ —— hơn nữa, còn là làm lâu dài.
Đứa trẻ này vô cùng cố chấp, nhận định chính xác thứ mình muốn thì sẽ không chịu buông tay, hơn nữa đây còn là người đầu tiên anh ta cảm thấy thích.
Anh ta nhìn trúng cô. Đáng lẽ ra nên bá đạo dành lấy mà không cần bận tâm suy nghĩ, nhưng mà, lại làm những hành động như cầu xin cô?
Anh ta muốn cái gì? Cô không biết. Nhưng cô biết mình không thể cho anh ta, bởi vì cô không có nó.
Anh mang hoa tới tặng cho cô, nói lắp bắp những từ ngữ khen ngợi, nhưng cô lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh mua trang sức, muốn cô đeo và nhớ đến anh ta, nhưng những thứ anh ta tặng cô, cô lại cảm thấy không vừa mắt.
Anh mua quần áo cho cô, cô không muốn mặc vì không hợp với cô, cho dù đẹp cũng chỉ vì quá đắt.
Anh đưa cô đi ăn, cô chỉ chăm chú nghiên cứu giấy gói, không để tâm anh ở một bên.
Anh đưa cô đến quán bar, cô lại vì những ly cocktail nhiều màu sắc trước mặt mà ngẩn ngơ người, mặc cho âm nhạc vang lên một bài rồi lại một bài, mà anh thì đứng ngơ ngác một bên.
Anh tức giận vì cô đã bán đi sợi dây chuyền anh tặng. Trong mắt hiện rõ sự thất vọng cùng khổ sở, mà cô lại không hiểu anh muốn gì.
Kỳ lạ, cô cũng không phải cướp mất đồ chơi của anh. Anh ta cũng đã nhận được thứ anh muốn khi bỏ tiền ra, anh còn muốn cái gì?
Hay là, anh ta cướp được người vẫn chưa tính là thắng, phải cướp cả tâm nữa?
Nói như vậy có vẻ hợp lý hơn, nhưng anh cùng cô thì sau này làm sao tách ra?
Anh nói muốn cố gắng để xứng với cô. . . . . . Nực cười, cô thì có tài đức gì, còn phải đuổi theo người khác sao dám để người khác cầu xin xứng đôi?
Huống hồ, trên thế giới này, ai không xứng với ai? Coi như cô có là nữ hoàng, cô cũng không nhất định xứng với tên ăn xin bên kia đường.
Nhưng, xứng với. . . . . . Cô hơi nhíu mày.
Trong câu nói này, ẩn chứa quá nhiều tình cảm, biểu lộ trong đó một cách không đơn thuần.
Phiền não trong lòng, tâm tình của cô rất ít khi bị người khác ảnh hưởng, lúc làm việc cũng luôn theo cảm hứng. Nhưng hiện tại, không cách nào cười một tiếng.
Thật là nhức đầu, thôi, không nên suy nghĩ nữa. Cô luôn muốn tự do, sao có thể vì chút chuyện này mà phiền lòng được?
Dù sao, ngày nào đó chuyện sẽ tự sáng tỏ, đến lúc đó tính tiếp! Hiện tại suy nghĩ cũng không có tác dụng gì.
Tục ngữ nói không sai, xe tới trước núi tất có đường, có đường phải có xe —— nhầm rồi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, đầu năm nay rất phổ biến nha. . . . . .
Thuận theo tự nhiên, nếu như không tìm được đường đi, cùng lắm thì đâm thẳng.
Cho nên, mặc kệ anh ta, cứ như vậy đi!
"Tôi đều đã làm hết rồi, tại sao cô ấy không giống như các anh nói, chạy tới thể hiện tình cảm với tôi?" Tề Vĩ nằm ở trên bàn, không còn hơi sức.
"Cái này. . . . . ." Trương Sơn suy tư.
"Cô ấy không thèm để ý đến . . . Không bận tâm tôi làm những việc đó là vì cô ấy. . . . Một chút cũng không thèm chú ý đến tôi . . . . ." Anh bắt đầu nôn nóng, "Cô ấy chưa từng chớp mắt vì tôi . . . bản thân tôi, những thứ tôi mua, đều không phải thứ cô muốn. . . . . Tôi. . ."
Anh túm lấy cổ áo của Trương Sơn: “Tôi phải làm gì thì cô ấy mới chịu nhìn nhận tôi? Làm sao để mê hoặc đầu óc cô ấy? Anh nói thật lòng cho tôi biết!”
Trương Sơn bị anh nắm cổ áo, không nói nên lời, mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà tím bầm. Lý Thực ở một bên nhìn, chợt nhận ra một điều.
"Quản lý, rốt cuộc anh giận dỗi vì muốn làm cho cô ấy yêu anh, hay là bởi vì. . . . . . thật ra anh đã yêu cô ấy?"
"Tôi. . . . . . Tôi đương nhiên . . . . ."
Đương nhiên cái gì?
Anh không biết.
Anh chỉ biết, ban đầu tặng bó hoa kia là thật lòng muốn thấy cô cười; khen ngợi cô, cũng là lời nói thật.
Anh hi vọng được nhìn thấy cô mặc quần áo anh mua, mang trang sức anh tặng, thấy cặp mắt to của cô nhìn anh.
Vì vậy, lúc anh nhìn thấy sợi dây chuyền kia trên cổ người phụ nữ khác, anh cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới chân.
Cô tuyệt đối không để tâm đến anh đã cố gắng tìm những món đồ tốt nhất để tặng cho cô.
Lúc đó anh thực sự rất tức giận, giận biểu hiện của cô. Cô là muốn dỗ dành một đứa trẻ mà đeo sợi dây chuyền kia lên, nhưng. . . . . .
Nhưng, nó không xứng với cô, tuyệt đối không xứng. . .
Anh đau đớn đến không thở nổi, bởi vì, nó không xứng với cô. . . . . .
Anh dành trọn tâm tư đặt vào đó, nhưng lại không thể đạt được. . . .
"Tôi. . . . . . Tôi chỉ muốn cho cô ấy nhìn tôi, xem tôi là trung tâm, để cô ấy vì tôi mà cười . . . . ." Anh lầm bầm, "Tặng hoa cũng được, tặng đồ cũng được, Mỹ Nam Kế cũng không sao. . . . . . Chỉ cần cô ấy nhìn tôi. . . . . . Chỉ cần cô ấy dời ánh mắt đang nhìn những thứ linh tinh kia về phía tôi. . . . . ."
Trương Sơn cảm thấy lực trên cổ giảm đi, vội vàng đem tay Tề Vĩ đẩy ra, miệng hít thở một ít không khí trong lành.
"Lão đại, anh bây giờ chính là tiền mất tật mang. . . . . ." Tề Vĩ thiếu hụt năng lực biểu đạt thông thường, ban đầu bọn anh đều cho là anh ta đang tranh giành thôi. Nhưng hiện tại xem ra, sự việc đã đi quá xa.
Tề Vĩ nhìn anh ta chằm chằm, Trương Sơn lại rụt cổ, Lý Thực tiếp tục: "Quản lý, tình cảm của anh bây giờ, có thể xem chính là tình yêu."
"Yêu? Là cái gì?" Tề Vĩ đọc lên một từ ngữ xa lạ, Tiêu Đồng nói, cô ấy không tin vào tình yêu. Như vậy, nó là cái gì?
"Lão đại. . . . . . không phải ngay cả điều này cũng không biết đấy chứ. . . . . ." Trương Sơn không biết nói gì, Lý Thực vội vàng tiếp lời: "Quản lý, anh đã từng thích qua cô gái nào chưa?"
"Thích?"
"Nói đúng là. . . . . . trừ Tân Tiêu Đồng, có cô gái nào làm anh cảm thấy đáng yêu, rất muốn ở cùng một chỗ với cô ấy không. . . . . ." Lý Thực miêu tả. Thật là, cho rằng anh ta là tiểu thuyết gia sao? Hay là chuyên gia tình yêu?
Vị quản lý này của bọn họ, chẳng lẽ đến 25 tuổi rồi, mà còn chưa từng có mối tình nào sao?
"Ừ. . . . . . Lúc đi nhà trẻ, đã từng cảm thấy một cô bé thật đáng yêu. . . . . ."
"Sau đó thì sao?" Yêu sớm, yêu sớm! Không hổ danh quản lý. Trương Sơn,Lý Thực vểnh tai lên.
"Sau đó tôi bắt sâu róm doạ cô ấy, kết quả cô ấy khóc thét, chạy đi nói với cô giáo. Tôi thấy cô ấy chính là một người nhút nhát nhàm chán, chỉ thế thôi."
Mồ hôi dọc theo gương mặt hai người chảy xuống, không hổ là quản lý. . . . . .
Nói như vậy, bọn họ đang đối mặt với một người, mặc dù đã có rất nhiều người tình, nhưng tâm lý lại vẫn còn là một bé trai.
—— Trời ơi! Anh ta làm sao có thể giữ vững tinh thần này vậy? Bước qua bụi hoa, không một phiến lá nào dính vào ống quần thật sao? Là anh ta chậm chạp không có cảm xúc với loại chuyện này, hay là anh quá ngây thơ không muốn lãng phí tâm tư với những người không đáng?
Tóm lại, rất mạnh mẽ!
"Vậy,anh cảm thấy thích Tân Tiêu Đồng sao?" Trương Sơn quyết định muốn lôi quản lý từ trong mớ hỗn độn tỉnh táo lại.
"Thích. . . . . . "
" Nó là như thế nào? Thích? Vô cùng thích? Đặc biệt như thế nào?"
"Thích, vô cùng thích, cực kỳ thích, đặc biệt thích, thích đến không biết làm sao diễn tả được. . . . . ." Tề Vĩ lặp lại, giọng nói là khẳng định.
"Quản lý, anh yêu cô ấy rồi." Lý Thực dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh.
"Tôi. . . . . . Yêu cô ấy?" Tề Vĩ lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên cảm thấy hưng phấn, "Vậy, tôi phải làm gì đây?"
"Đương nhiên là lên kế hoạch, làm cô ấy yêu anh! Chớ tin vào ‘ làm bằng hữu là tốt rồi ’‘ âm thầm thích là đủ rồi ’‘ cô ấy cảm thấy hạnh phúc, là hạnh phúc lớn nhất của tôi ’ ... Lời nói vĩ đại đó, cũng giống như không ăn được nho liền nói quả nho nhìn rất đẹp mắt, nên để trên cành để ngắm. Thích, đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, làm cô ấy hạnh phúc vì anh!" Trương Sơn nói.
"Cậu chưa xem qua tiểu thuyết sao? Chính là cố gắng rút lui mới phát hiện ra tâm đã động!" Lý Thực tranh luận, "Cứ tiếp tục như vậy, trước nay sao, giờ vẫn như thế."
"Bây giờ là đang nói tiểu thuyết, hay là bàn về vấn đề cả đời?" Trương Sơn quay qua liếc mắt một cái, Lý Thực co rúm hạ giọng xuống, không nói thêm gì nữa.
"Quản lý, anh nói đi? Anh muốn thế nào?" Trương Sơn đem quyền quyết định giao cho Tề Vĩ.
"Tôi muốn cô ấy yêu tôi, muốn cô ấy vĩnh viễn ở bên tôi, muốn cô ấy gả cho tôi. . . . . ." Ánh mắt Tề Vĩ kiên định.
Anh yêu cô, thật sự yêu cô. Anh muốn cô ở bên cạnh canh, một mực nhìn anh, muốn cô cũng yêu anh.
"Tôi muốn xứng đôi cùng cô ấy, muốn cô ấy tự hào về tôi." Ở trong lòng anh, cô chính là cô gái hoàn hảo nhất, đặc biệt nhất. Anh hi vọng trong lòng cô, anh cũng là người đặc biệt nhất.
"Tôi muốn xứng với cô ấy, muốn cô ấy chỉ nhìn về phía tôi. . . ." Anh tóm lấy Trương Sơn, "Tôi nên làm thế nào?"
"Lão đại. . . . . . Anh không cần phải động một chút là như vậy . . . ." Trương Sơn bảo vệ được cổ họng.
Lý Thực mắt sáng lên: "Quản lý, phụ nữ đều sùng bái người có năng lực, anh có thể thử xem!"
"Tôi không có năng lực sao?" Tề Vĩ hỏi ngược lại, nhấn mạnh câu hỏi.
"Không phải. . . . . . Tôi là nói, phụ nữ thường rất sùng bái bạch mã hoàng tử có sự nghiệp thành công, quản lý ngài vừa đẹp trai vừa có tiền, hiện tại mặc dù chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhưng sau này sẽ trở thành chủ tịch của R&Q, nếu như anh có năng lực trong công việc, còn sợ cô ấy sẽ không thích anh sao?" Lý Thực cùng Trương Sơn trao đổi ánh mắt, trong nội tâm mừng thầm. Bọn họ tự biết chỉ có thể làm trợ lý, không thể kỳ vọng nhiều hơn. Nếu như Tề Vĩ có thể hăng hái hơn, Chủ tịch Tề nhất định sẽ rất vui mừng, mà bọn họ, cũng sẽ trở thành trợ lý bên cạnh chủ tịch!
"Thật sao?" Tề Vĩ nửa tin nửa ngờ. Tiêu Đồng. . . . . . Sẽ vì chuyện như vậy sùng bái anh sao?
"Đương nhiên rồi, không tin anh có thể đi hỏi cô ấy!" Mọi người đều lấy sự nghiệp làm trọng, anh cũng không nên ném nó sang một bên!
"Tôi cảm thấy cô ấy tương đối sùng bái nghệ thuật gia . . . . ." Tề Vĩ nói.
"Nghệ Thuật Gia cũng là sự nghiệp thành công! Chẳng lẽ anh muốn đi học vẽ sao?" Lý Thực bị hù dọa, mồ hôi ướt sũng cả người, đối với lối suy nghĩ Tiêu Đồng không thể lý giải nổi—— người phụ nữ này, không phải quái dị bình thường, "Nghề nào cũng có thành công nhất định! Kinh tế cũng là một môn nghệ thuật nha!"
"Là thế sao?" Tề Vĩ hỏi, anh suy nghĩ hay là nên đi học vẽ!
"Lão đại, anh không phải nói cô ấy rất thích tiền sao? Vậy nếu như anh có thể kiếm rất nhiều tiền, cô ấy không phải sẽ rất sùng bái anh sao?" Trương Sơn khẳng định.
"Đúng vậy, vậy tôi phải như thế nào mới có năng lực làm việc?" Suy nghĩ một chút cũng đúng nha, cô không phải thường hay nói cái tên đáng chết Ôn Hải Đông rất lợi hại sao, hiểu biết nhiều, còn có năng lực tốt.
~"dien.dan.le.quy.don"~
Ha ha, nếu như anh cũng hiểu biết về những thứ rắc rối kia , có thể đánh bại Ôn Hải đông. . . . . . Ha ha. . . . . .
"Yên tâm đi! Về việc buôn bán rất đơn giản, quản lý, anh đã có đủ ba yếu tố quan trọng, còn lại chỉ cần anh theo chúng tôi, nhất định không thành vấn đề!" Bối cảnh tương lại tốt đẹp nha! Lý Thực nghĩ tới Chủ tịch Tề mỉm cười hài lòng, trong lòng cũng cười nở hoa.
Trợ giúp A Đẩu với trợ giúp Lưu Bị là hoàn toàn khác nhau, nếu chủ tịch Tề không cho phép bọn họ ở bên cạnh, đương nhiên vẫn còn chủ nhân khác lợi hại hơn. Huống hồ, chủ tịch Tề là người làm ăn, ông ấy không thể nào giao công ty cho một người vô dụng, cho dù người đó có là quý tử của ông ấy.
Cho nên, Tề Vĩ tiến bộ, chính là thành tích của bọn họ. Bọn họ thử ba năm cũng không làm cho anh có chút giác ngộ, Tân Tiêu Đồng này chỉ thử một chút ( còn không phải là cố tình ), không tới ba tháng liền thấy hiệu quả, thật là quá vĩ đại rồi.
Tân Tiêu Đồng, cô thật là một người tốt!
"Tiêu Đồng, cô sùng bái người như thế nào?" Nằm ở trên giường, Ngón tay Tề Vĩ quấn lọn tóc của cô.
Tiêu Đồng có mái tóc dài, thường xuyên chăm sóc. Cô luôn thích kịch Trung Quốc, lúc còn nhỏ mơ ước có máy tóc dài tung bay cùng áo trắng bồng bềnh, giống như mỹ nữ thời xưa. Sau này lớn lên mới biết tóc dài rất khó chăm, áo trắng cũng nhanh bẩn, nên từ bỏ ý định áo trắng, chỉ là vẫn cố gắng chăm sóc mái tóc dài.
Cô là một người rất yêu bản thân mình, thích mái tóc dài mỹ lệ, cũng thích nó lớn lên cùng mình.
Nghe nói vợ chồng là cũng có thể kết tóc, Tề Vĩ lén cầm một đoạn tóc của cô lên, thắt với đoạn tóc ngắn trên đầu anh.
"Có nha, rất nhiều." Tiêu Đồng vươn tay, đếm từng người một.
"Ừ. . . . . . là nam?"
"Có nam, có nữ ."
Anh hỏi nữ làm gì? "Nam là người nào?"
"Thứ nhất, cha tôi." Tiêu Đồng nhìn nét mặt khó tin của anh, mỉm cười.
"Rất khó tin đúng không? Cha tôi là một rất người vô dụng, phần lớn tiền trong nhà là do mẹ tôi kiếm được, nhà là do mẹ mua, ngày cả công việc lúc trước của ông ấy cũng là do dì cả tôi giúp tìm. . . . . . Đến lúc tôi học xong tiểu học, đến năm nhất trung học thì không đi làm nữa. Tính khí rất ôn hoà, nói khó nghe chính là yếu đuối, vô dụng! Muốn nghỉ việc cùng phải coi chừng đơn vị, mười tháng không có lương cũng không dám nghỉ việc."
"Nhưng ông ấy là một người rất lợi hại ! Ông ấy biết rất nhiều, những hiện tượng xung quanh đều là ông ấy giải thích bản chất cho tôi. Tôi yêu thích những thứ cổ quái kỳ dị này, đa phần cũng là chịu ảnh hưởng từ ông ấy. . . . . . Hơn nữa, ông ấy cũng ở một mặt nào đó để mặc tôi tự liệu mọi chuyện, nhưng cũng không bỏ mặc tôi hoàn toàn. Tôi tin chắc nếu sau này tôi có con, nhất định sẽ không dạy dỗ tốt bằng ông—— tất nhiên, đây là tôi đang tự nâng mình!"
"Có thể dạy dỗ cô thành người như vậy, nhất định rất không tầm thường !" Tề Vĩ phụ họa, nhà Tiêu Đồng ở ngoại ô, hôm nào nhất định phải đến chào bố mẹ vợ—— điều kiện tiên quyết là, nếu như cô đồng ý anh.
Nền giáo dục Trung Quốc tồn tại vấn đề rất lớn, mà giáo dục gia đình, hình như cũng không có ngoại lệ. Mặc kệ thành công hay thất bại, mọi người đều không thoả mãn với thành tựu của mình. Tiêu Đồng chưa bao giờ cho rằng cách sống của mình là đúng , nhưng ít nhất cô sống rất thoải mái, không ảnh hưởng đến người khác —— nếu như nói nhà cô là đi ngược lại giáo dục thông thường, thì chỉ có thể nói xin lỗi, cô không muốn theo gương của ai, chỉ muốn làm Tân Tiêu Đồng.
Cô không gánh trên lưng thứ gì, chỉ là sống cuộc sống của mình. Sẽ không tuân theo, cũng sẽ không phá hỏng. Cái thế giới này, chỉ cần không phạm pháp, thật ra không có gì kiêng kỵ.
"Sau đó, chính là Kim đại hiệp. . . . . ." Tiêu Đồng nói tiếp, từ Kim Dung nói đến An Đạt lại nhảy đến Sara Shady, từ Gogh đến J.S rồi đến A Tây Mạc Phu, đều là người nổi tiếng. Tề Vĩ nghiêm túc nghe, thật may là trí nhớ của anh tốt, nếu không, sợ là phải lấy giấy bút ghi lại rồi.
"Đại khái chính là những thứ đấy. . . . . . Tùy từng thời điểm sẽ có cảm xúc khác nhau —— như vậy, không tồi. . . . A, còn có Anime, anh có biết không." Tiêu Đồng mệt mỏi nói, dựa trên người anh buồn ngủ.
"Không, ý tôi là . . . . . ." Tề Vĩ oán trách, mặc dù sớm biết kết quả.
"Gian phu đại nhân, thích và sùng bái là hai chuyện khác nhau, ta có thể thích một minh tinh, đơn thuần do mặt của anh ta. Nhưng muốn nói là sùng bái, anh ta nhất định phải có cái gì đáng giá thì tôi mới sùng bái được. Cho nên tôi rất thích gian phu đại nhân anh, nhưng chưa tới mức sùng bái. Không cần yêu cầu quá nhiều!" Tiêu Đồng ôm Tề vĩ, mặc dù mùa hè không cần sưởi ấm, nhưng cảm giác ôm đồ ngủ rất thích —— ai kêu cô quên mang gối ôm lớn ở nhà đến đây.
"Vậy tại sao cô lại sùng bái Ôn Hải Đông! Anh ta có gì đáng? Anh ta cũng không phải là Nghệ Thuật Gia?" Mặc dù là anh rất vui khi nghe cô nói thích anh, nhưng biết rằng cô nói ra từ thích rất dễ dàng.
"Có thể làm tốt công việc cũng đã rất giỏi rồi, mà anh ta còn có thể hưởng thụ cuộc sống, rất tự tại nha. . . . . ." Cô mơ mơ màng màng nói, "Hơn nữa. . . . . .Anh ta và tôi rất giống nhau. . . . . . đều rất yêu cái đẹp."
"Cô thích anh ta?" Âm thanh của Tề Vĩ tăng lên.
"Gian phu đại nhân, không nên tức giận. . . . . . Người ta không phải đã nói rồi, Anh Ôn là anh trai tốt . . . . . ." Quên mất gian phu đại nhân đối với Ôn đại ca đặc biệt cố chấp, nói sai rồi.
"Tôi mệt rồi. . . . . . Ngủ ngon nha. . . . . ." Ở trong lòng anh tìm được ví trí thoải mái, cô ngủ thật say, kỳ lạ, hôm nay sao Tề Vĩ lại nghĩ tới câu hỏi này.
Anh thích nhìn thấy cô trong lòng anh ngủ say, không mang theo phòng bị, cả đời tựa sát vào anh. Tề Vĩ ôm lấy nàng, tràn đầy thỏa mãn.
Bắt đầu từ khi nào chỉ có thể ôm cô? Chẳng qua lúc bắt đầu cảm giác không tệ mà thôi, dù sao cô cũng không có kinh nghiệm gì, sẽ không giống những cô gái kia giả dối xu nịnh cùng phóng đãng. Cô chỉ là rất chân thật nói cho anh biết, kỹ thuật không tệ, thể lực rất tốt.
Dần dần, lưu luyến mùi hương của cô, lưu luyến nụ cười miễn cưỡng của cô, lưu luyến những câu nói chết người của cô. Hai người ở chung một chỗ, cho dù không làm tình, cũng sẽ vô cùng vui vẻ.
Thứ tình cảm này, theo lời bọn họ chính là yêu sao? Muốn trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn ở cạnh cô.
Cảm nhận hơi thở đều đặn của cô, anh khẽ cười, hai người làm một nút thắt khác.
Kết tóc. . . . . . Anh cả đời này, cũng không muốn buông cô ra. . . . . .
"Đau quá! Gian phu đại nhân, anh đang chơi trò gì vậy, đầu sư tử sao?"
Sáng ngày thứ hai, trong phòng truyền đến kêu thảm thiết.