Spoiler "Hey! Hey! Anh sao có thể lãng phí tài nguyên như thế này chứ, không có ý thức bảo vệ môi trường sao?" Tiêu Đồng về đến nhà, thấy Tề Vĩ nằm trên ghế sa lon, bật hết tất cả đèn, đầu đĩa cũng đang hoạt động, mà anh ta thì lại đang ngủ rất say.
"À? Tôi đang nghe nhạc, sao lại coi là lãng phí tài nguyên hả?" Tề Vĩ cọ quậy một hồi, lấy lại được tỉnh táo, lên tiếng biện minh.
Tiêu Đồng đi tới đầu CD, đem CD trong đầu lấy ra.
"Anh đang vừa nghe khúc hành quân của Schubert vừa ngủ sao? Thật lợi hại !" Tiêu Đồng nhìn bìa đĩa CD, vô cùng bất lực.
"Tôi. . . . . ." Tề vĩ thừa nhận rằng mình không yêu thích thể loại nhạc này, cũng không nghe hiểu tài năng ở trong đó, nhưng vẫn mạnh miệng, "Tôi coi đó là một bài hát ru, cô cản được tôi sao!"
"Dù sao đầu đĩa CD cũng của anh, đĩa CD của tôi có nghe thêm vài lần cũng không hỏng được, tuỳ anh thôi." Tiêu Đồng nhún vai, đặt túi đồ trên tay xuống.
"Cô đi xem phim ở đâu vậy, làm sao lại mua nhiều đồ thế này? Cô đi một mình sao?" Câu cuối cùng mới là trọng điểm.
"Xem phim xong sau đó đi dạo phố, dù sao thời gian vẫn còn sớm!" Cô lấy đồ trong túi ra, cất đi.
"Một mình cô đi xem phim rồi dạo phố sao?"
"Không, tôi đi cùng anh Ôn!" Tiêu Đồng không cảm thấy có cái gì sai, thoải mái nói.
"Cô cùng anh ta?" Tề Vĩ nhíu mày, "Cô đừng quên, cô là tình nhân của tôi!"
"No. . . . . . Gian phu đại nhân, là bạn gái. . . . . ." Cô không nhịn được sửa lại lần nữa, "Lúc bàn về hiệp ước, anh cũng không nói là tôi không thể cùng người khác đi dạo phố."
Mặc dù chỉ là một tờ không có giá trị về mặt luật pháp,nhưng cô luôn tuân thủ tốt, những thứ không quy định trong đó, thứ lỗi cho cô không thể tuân theo.
"Vì cô là bạn gái của tôi đấy. . . . . . làm sao có thể cùng người khác câu kết làm bậy?"
Mặt của anh ta đỏ bừng, aidzà, đứa trẻ thật sự nổi giận rồi . . . . .
Tại sao lại vậy chứ? Là do cô đi cùng Ôn Hải Đông sao? Tính chiếm hữu của anh ta cũng lớn nha.
Chỉ là Ôn Hải Đông có nói qua, một trong những mục tiêu của Tề Vĩ là đối địch với anh ta, bao cô cũng chính bởi vì nhìn thấy cô cùng anh ta trò chuyện rất vui vẻ, cho rằng bọn họ có quan hệ gì đó.
Dùng tiền để mua phụ nữ rồi tỏ vẻ thắng lợi, thật là không có tiềm năng (thật đáng xấu hổ) . . . . . .
Vì vậy, anh ta bây giờ nổi giận cũng là có lý do.
Dùng ý xấu để suy đoán, anh ta bị ám ảnh bởi Ôn Hải Đông, sẽ không phải giống như tâm lý thiếu nữ khi yêu đấy chứ? Sẽ không suy nghĩ theo hướng "Yêu anh sẽ phải giết chết anh" đúng không?
Nghĩ đến đó, cô liền nhìn lại ánh mắt của anh ta, thật sự có một chút dấu hiệu của ghen tuông.
Không được, không được, phải nói rõ nha, cô không bị một chàng trai coi là tình địch.
"Không có, không có, tôi với anh Ôn chỉ là tình cảm bạn bè bình thường!" Những lời này là tốt nhất nên giải thích nhiều hơn, "Nếu không phải là anh không thích đi xem phim, đi dạo, thì làm sao tôi lại bỏ qua cơ hội ra ngoài cùng trai đẹp mà lại đi cùng anh Ôn chứ? Anh biết đấy, để một cô gái yếu đuối như tôi xách nhiều đồ như vậy, người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ trở thành trò cười. . . . ."
"Vậy lần sau tôi sẽ đi cùng cô!"
"À?" Gian phu đại nhân, anh có phải là đang hiểu nhầm ý của cô không, cô chỉ là đang giải thích không phải oán trách nha.
"Mặc kệ là cô đi xem phim, nghe nhạc, xem triển lãm, hay đi dạo phố, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đi cùng cô." Anh không tin, Ôn Hải Đông suốt ngày bận rộn công việc, làm sao có thể rảnh rỗi bằng anh.
"Nhưng mà, gian. . . . . . A, Vĩ, anh không phải phải đi làm sao?" Nhìn xem, mới "nghiêm túc" được mấy ngày, đã trở về thói quen cũ. Nhưng mà đối với R&Q, đây có thể xem là tin tốt!
Lời của cô làm cho anh rơi vào tình huống khó khăn, nên lựa chọn sự nghiệp, để cho cô đối với anh trở nên tôn trọng hơn, hay là nên ở một bên canh giữ cô, tránh cho Ôn Hải Đông thừa cơ làm việc bất chính đây?
Đáng ghét, anh không thích phải chọn lựa.
Tiêu Đồng nhìn Tề Vĩ, nhìn sự do dự kỳ lạ của anh.
"Như vậy đi, dù sao anh Ôn cũng là người bạn tôi mới quen, anh đến trước, vậy từ nay về sau tôi sẽ đi với anh." Cô muốn có một người bạn cùng am hiểu lĩnh vực mình thích, Ôn Hải Đông rất phù hợp, đi cùng nhau sẽ cảm thấy vui vẻ. Còn vị này, nghe nhạc có thể ngủ quên, thật không biết nên nói thế nào.
"Không được tìm đến Ôn Hải Đông." Anh nói.
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi." Cô vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ trả lời.
Dù sao chỉ còn lại ba tháng, không sao cả.
"Vẫn là trang sức J. S tốt nhất, hơn nữa năm nay có ra mấy mẫu hoa mới, rất đẹp." Tiêu Đồng đứng trước quầy, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô nói mấy chiếc nhẫn này đều dùng thuỷ tinh để làm ra, rất đẹp, nhưng Tề Vĩ lại cảm thấy rất tồi tàn.
"Nhẫn đương nhiên phải là kim cương , giá của thuỷ tinh rất rẻ. . . ."
"Đây là bậc thầy, chữ viết tay của bậc thầy nha!" Tiêu Đồng nhìn anh chằm chằm, "Anh có biết cái gì gọi là nghệ thuật không? Cái đó được làm bằng tay toàn bộ đấy, mang một vẻ rất thoát tục. Anh nhìn này, cánh hoa màu tím, hoa tâm màu vàng. . . . . . nói về cả màu sắc lẫn hình dáng đều vô cùng hoàn mỹ, còn có gân lá bạch kim, quả thật rất đẹp. . . . . . Còn cái này nữa. . . . . ."
Nhân viên bán hàng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nghe cô bàn luận, cũng không nhịn được cùng cô thảo luận. Hai người bọn họ đem Tề Vĩ để qua một bên, nói chuyện vui vẻ. Cô liền nói nhân viên đưa chiếc nhẫn ra, cầm lên xem.
Tề Vĩ đứng một bên nhìn cảnh này, cô như cá gặp nước, mà anh thì lại giống một con rùa.~d.d.lqd~
Bỗng nhiên có cảm giác không mấy dễ chịu, thế giới của cô, anh rất tò mò, nhưng lại không quen thuộc.
"Có muốn mua chiếc nhẫn này không? Tôi sẽ mua cho cô." Ưu điểm duy nhất của anh chính là có rất nhiều tiền.
Tiêu Đồng lắc đầu một cái.
"Tại sao? Không phải cô rất thích nó sao?"
"Chiếc nhẫn không thể mua linh tinh được, tôi nghĩ, bọn họ sẽ mong muốn chiếc nhẫn được treo cho người phù hợp." Cô cười cười, "J.S chỉ thiết kế nhẫn cưới, tôi sẽ không bao giờ cần đến nó."
Anh ngẩn người: "Cô không muốn kết hôn sao?" Thông thường mà nói, phụ nữ cho dù ở lứa tuổi nào, đều sẽ hi vọng tìm được một người đàn ông ngu ngốc chấp nhận chiều chuộng họ.
"Không." Cô trả lời chắc chắn, không chút chần chừ.
"Tại sao? Tìm một chén cơm vàng, không tốt sao?"
"Tôi không tin vào tình yêu, từ trước đến giờ cũng không tin tưởng vào hôn nhân." Tiêu Đồng nhìn quầy bên cạnh, những cặp nhẫn đôi, giờ phút này thì hạnh phúc chân thực đến như vậy, nhưng tương lai sẽ như thế nào?
Kim cương rất cứng rắn, nhưng trái tim con người, không thể nào cứng rắn như nó được.
Tiêu Đồng chọn cho Tề Vĩ mấy bộ trang phục, tiền tất nhiên là do anh ta trả. Con mắt của cô luôn rất đặc biệt, hơn nữa khuôn mặt anh chính là sở thích của cô.
"Thật ra thì gương mặt của anh rất giống búp bê —— đương nhiên là búp bê nam. Lúc còn nhỏ, tôi thích nhất là làm quần áo cho búp bê, không ngờ bây giờ lại có một con búp bê lớn như vậy để cho tôi chơi." Cô đem một chiếc áo T-shirt lên đo trên người anh, hiện tại anh không mặc âu phục mà là một bộ đồ rất thoải mái, rất khác biệt.
"Búp bê sao?" Tề Vĩ dở khóc dở cười.
Tiêu Đồng gật đầu: "Đúng vậy, rất đáng yêu ."
Tính khí Tề Vĩ cũng không phải là dễ chịu, nhưng không hiểu tại sao, anh không có cách nào nổi giận với cô.
Miệng cô toàn nói những lời cay độc, nhưng bộ dạng lúc nào cũng giả ngây giả ngô, đến lúc anh phát hiện ra thì cơn tức giận trong bụng cũng đã tiêu tan hết.
Anh giống như một đứa trẻ bị cô điều khiển cảm xúc, không thể kháng cự lại được. Có lúc, mặc dù biết rằng cô chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng anh vẫn ngớ ngẩn nghe lời cô.
Anh muốn làm việc gì đó để cô thay đổi cái nhìn về anh —— Tuyệt, anh sẽ trở nên thành công!
"Anh đứng ở đó làm gì? Tôi chọn xong rồi, Vĩ, ra thanh toán đi." Cô đưa cho anh mấy bộ đồ.
Anh nhìn trong mắt cô, thực sự không có gì khác ngoài ¥ sao?
"Jun là thương hiệu tôi thích nhất!" Tiêu Đồng đứng trước cửa hàng độc quyền của Jun.
"Cô làm ơn có chút hiểu biết được không, Jun sao có thể sánh được với R&Q, nó chỉ là một công ty nhỏ. Những thứ khác không bàn đến, về phương diện thời trang thì Jun không thể sánh bằng danh tiếng của công ty chúng tôi. . . . . ."
"Thương hiệu của các anh rất phô trương, trang phục xa hoa, đính đầy đá quý, chỉ thích hợp cho những kẻ thích khoe khoang." Tiêu Đồng nhìn hoa tiết in trên váy, "Phu nhân mới cưới của tổng giám đốc Jun là một hoạ sĩ, gần đây hoạ tiết trên trang phục của họ chính là tranh do cô ấy vẽ. Hôm triển lãm tranh tôi có tới xem, cô ấy chọn màu chủ đạo là xanh dương, cả bầu trời màu xanh dương, đó chính là bầu trời đẹp nhất mà tôi từng thấy. Mà chính giữa bầu trời là mười màu sắc bất đồng, có một câu chuyện về nó. . . . . ."
"Tôi đã gặp rất nhiều nghệ sỹ, đa số họ đều rất khoa trương, nhưng cô ấy lại có một nụ cười rất đơn thuần. . . . . . Một người trong sáng như cô ấy mới có thể vẽ ra bầu trời trong vắt như vậy. . . . . . Hôm đó, chồng cô ấy đứng một bên, mặc dù tôi không tin vào tình yêu, nhưng nhìn họ thật cảm động . . . . ." Cô không hẳn là nói cho Tề Vĩ nghe, mà chỉ thì thầm trong miệng, "Mỗi một lần nhìn các cặp vợ chồng hoặc các cặp tình nhân, tôi đều nghĩ, tình cảm của họ đều rất sâu sắc, nhưng liệu tình cảm đó có thể kéo dài đến bao lâu? Nhưng nhìn nụ cười trên môi họ, lại làm tôi cảm thấy rằng nhất định họ sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. . . . . ."
"Chỉ là đến lúc họ gây gổ với nhau, tôi đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. . . . . ." Cô mỉm cười, tự giễu cợt trong lòng.
Tôi không tin vào tình yêu nồng nhiệt, cũng không tin vào tình yêu kinh thiên động địa, thế gian này không phải là mọi người dằn vặt lẫn nhau, mà thực ra chính là mình tự giày vò chính mình, bản thân tự dao động, không liên quan đến tình yêu.
Một người có thể quan tâm đến người khác, yêu người khác hơn cả bản thân mình sao? Cô không làm được, cũng không tin có người làm được như vậy.
Lời hẹn ước sinh tử đó, mười năm sau cả hai sẽ cảm thấy chán ghét. Sinh tử không phải là thử thách của tình yêu, mọi người đều không thể lường trước được chuyện sẽ xảy ra. Thử thách chân chính nhất chính là thời gian.
Thời gian có thể giết chết tất cả, thứ còn lại sau đó chỉ là sự nhạt nhẽo, hình thành như một thói quen. Tình yêu, thật ra chỉ như một lý do, nó cột chặt hai người lại một chỗ, sau đó chờ đợi họ tiến tới hôn nhân —— hôn nhân thường nảy sinh nhiều vấn đề, nhưng dù cho bạn đang chung sống cùng một người mà bạn không thích, một thời gian sau, sẽ rất khó để bạn rời xa họ!
Cô không cần người khác giúp đỡ, cũng không mong một ngày sẽ bị vỡ mộng, tự mình điểm tô cho cuộc sống của mình.
Vĩ không hiểu lời cô nói..., sững sờ nhìn cô. Tiêu Đồng lấy lại tinh thần, cầm cái váy kia lên, đi đến phòng thay đồ mặc thử.
Làm thế nào lại nói những lời này với anh ta? Đúng là Đàn gảy tai trâu, câu này thật đúng với anh ta.
Có thể là do anh ta không tồn tại cảm giác đó! Cô cũng không cảm nhận thấy sự hiện diện của anh ta, buông lỏng tay, miệng lầm bầm.
Dù sao, anh ta nghe cũng không hiểu.
Thứ bảy, trung tâm thương mại chật kín người, đi dạo mua sắm không phải là sở thích của riêng mình cô. Window-shopping( chỉ nhìn không mua ) cũng không ít, không mất một xu nào lại có thể vừa ngắm đồ vừa giết thời gian. Đồ uống cũng rất hấp dẫn.
Hạn chế duy nhất ở đây chính là giá cả đồ ăn, vì vậy thức ăn nhanh trở thành lựa chọn tốt nhất —— ở K và M đều có giá cả giống nhau, không như Mì sợi và cơm rang, tuỳ vào địa điểm mà giá cả có chút thay đổi.
Tiêu Đồng không có tiệm cơm yêu thích, nên đi vào một cửa hàng KFC.
Cửa hàng rất đông, cô tinh mắt phát hiện ra một bàn trống, lôi Tề Vĩ về phía đó. Đại thiếu gia giàu có như anh ta, chắc chưa từng ăn thức ăn nhanh như thế này.
"Đương nhiên là tôi đã ăn, cô đừng quên tôi học ở Mỹ bốn năm!" Anh nói.
Loại thức ăn này ở Trung Quốc có thể ăn thay cho một bữa ăn chính, ở Mỹ, nó chỉ là thực phẩm tiện lợi, tương tự mì ăn liền, chỉ có tác dụng tạm bợ qua cơn đói. Ngồi trong tiệm, vừa ăn thứ này vừa từ từ nói chuyện phiếm, trông thật khôi hài—— văn hoá ẩm thực Trung Quốc, quả thật rất khác biệt.
Anh chàng này ít ra còn rất lịch thiệp, để cô ngồi chờ, tự mình đi đi xếp hàng.
"Này! Anh đụng phải tôi, tại sao lại không xin lỗi!" Người đàn ông mà cô nói có thái độ lịch thiệp đang hét lên.
"Rõ ràng là cậu đụng phải tôi mà?" Một người đàn ông khác, mặc dù hơi thấp một chút, nhưng cũng không chịu thua, làm ầm lên.
"Anh. . . . . ." Tề Vĩ lười nói lý lẽ, nắm tay lại thành quả đấm.
"Vĩ, đừng, chỗ ngồi của chúng ta ở kia, đến đó ăn thôi." Tiêu Đồng đi tới, vỗ vai Tề Vĩ, giống như dỗ dành trẻ nhỏ đừng gây náo loạn. Sau đó, quay qua nói với người kia: "Lúc nãy, anh ấy bê đồ ăn, lúc xoay người lại, đúng lúc anh đi tới, chỉ là vô tình, không ai cố ý cả, việc này coi như xong đi."
Người kia còn muốn nói điều gì, Tiêu Đồng mỉm cười: "Anh chàng này rất dễ nổi giận, nếu như anh thực sự muốn cùng anh ấy khiêu chiến, có thể chờ chúng tôi ăn xong được không?"
"Ừ. . . . . . Tôi cũng có chỗ không đúng, coi như mọi chuyện dừng ở đây!" Người kia sắp xếp lại đồ vừa mua, Tiêu Đồng kéo Tề Vĩ trở lại bàn.
"Tại sao không để tôi đánh cho tên kia một trận!" Tề Vĩ tức giận.
Tiêu Đồng uống một ngụm cola: "Bởi vì tôi muốn ăn cơm."
"Tôi nuốt không trôi khẩu khí của anh ta, rõ ràng là anh ta đụng phải tôi, lại còn. . . . . ."
"Anh biết không?" Tiêu Đồng ngắt lời anh, "Đó chỉ là một cái xoay người triết học."
"Xoay người. . . . . . Triết học?"
"Đúng vậy, lúc anh xoay người, anh cho rằng phía sau không có ai; người phía sau đi về trước, anh ta lại nghĩ rằng anh sẽ không xoay người lại. Vì vậy các anh đụng phải nhau, lỗi không do ai hết."
"Cái này gọi là cái gì triết học?" Không cần phải giải thích khó hiểu như vậy được chứ.
"Từ góc độ của anh, anh không sai; từ góc độ của anh ta, anh ta cũng không sai. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện không nhất thiết sẽ phải phân định rõ ai đúng, ai sai, chỉ cần đứng trên vị trí của người khác, sẽ có một cái nhìn khác."
". . . . . ." Nghe không hiểu.
"Chính vì vậy, không nên so đo quá nhiều! Mỗi người đều có đạo lý riêng,miễn là anh không gây ảnh hưởng đến người khác, thì không cần bận tâm."
"Nhưng là anh ta đụng phải tôi. . . . . ."
"Anh nói đủ chưa? Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh, không cần phải nói cho tôi biết!" Tiêu Đồng trừng mắt nhìn anh.
"Tôi biết rồi. . . . . ." Anh không dám nhiều lời, cúi đầu ăn Hamburg.
Cô nhìn gương mặt uất ức của anh, nhịn không được mà bật cười.
Ai nói anh xấu tính? Cô thấy tính khí của anh rất tốt.
Một cộng một bằng hai, như vậy là thẳng thắn, không phải là nóng nảy.
—— Đại khái không phải như vậy!