Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 43




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hồn loại là từ hai âm hồn bất đồng dung hợp mà thành, một khi dung hợp, năng lực âm hồn tăng lên rất nhiều, nhưng đồng thời cũng trở thành thứ tam giới không dung, rốt cuộc không thể tiến vào luân hồi.

Dương Miên Miên nhìn trạng thái linh thể của hai tỷ muội Lâu Nguyệt Lâu Tinh, bỗng nhiên nghĩ đến quyển sách trong tay bà chủ kia, có quan hệ cùng bí thư của Vu tộc không?

Thôn của bọn họ nhiều năm như vậy tường an không có việc gì, kể cả lão người mù phá chú, nhưng nếu trấn hồn cổ bách không bị chặt đi, thì trong khoảng thời gian ngắn oán khí âm hồn Lâu Nguyệt cũng thể có bản lĩnh phá tan núi như vậy.

Sao lại vừa khéo muốn làm đường lên núi, trước đây là chuyên gia nào đến thăm dò đưa ra phương án đó?

Từ việc Đầu Chó, đến việc xảy ra trong thôn này, hết thảy mọi thứ, tựa hồ là người đứng phía sau thêm gió thêm củi, âm thầm mưu tính.

Tiếng sấm ngoài Sơn động ngoại không biết đã dừng từ lúc nào, trời trong xanh. Lâu Nguyệt nhìn thoáng qua đỉnh sơn động, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng.

“Lâu Tinh, ngươi xem! Ông trời cũng không thể làm khó được ta, vu lực của ngươi tại đây đã sớm tiêu hao 300 năm qua, haha, ngươi còn nghĩ dùng song sinh chú khống chế ta, thật là người si nói mộng!”

Khi Lâu Nguyệt nói chuyện, trong sơn động âm khí dần dần hội tụ bên người bà ta, thân thể của bà ta tựa hồ chậm rãi ngưng thật.

Song sinh chú một khi hình thành, nếu hai người linh hồn hợp hai làm một, vu lực tất nhiên sẽ theo vậy mà bạo trướng. Không biết Lâu Tinh có thật sự bị Lâu Nguyệt áp chế hay không, ít nhất xem tình hình Lâu Nguyệt hiện tại, nếu bà ta muốn rời đi nơi này, không còn ai có thể ngăn cản được bà ta.

Dương Miên Miên nắm chặt đả hồn tiên, không nhúc nhích, cô còn nhớ lời Bạch Vô Thường, hồn loại rất lợi hạ, không phải là thứ cô có thể đối phó, hơn nữa đối phương hiện tại đã kết hợp vu lực của hai người kia, âm khí ngưng hình, không khí đều hơi hơi rung động, cô vẫn biết mình biết người.

Âm khí nồng đậm trực tiếp hóa thành sương đen, vây toàn bộ hồn thể của Lâu Nguyệt vào trong, càng ngày càng dày đặc, dần dần hiện ra hình người.

Lâu Nguyệt sắp thành công! Nếu bà ta thực sự có thể ngưng hình, chỉ sợ càng khó đối phó.

Đúng lúc này, một tiếng thở dài sâu kín từ âm khí hình người truyền ra tới.

“Lâu Nguyệt, ta nói rồi là, ta sẽ không để cho tỷ ra ngoài.”

Là giọng nói của Lâu Tinh!

Tốc độ thu nhỏ lại của sương đen tạm dừng một lát, đột nhiên điên cuồng lao vào hồn thể của Lâu Nguyệt, ngưng hình khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâu Nguyệt.

“Không! Ngươi không cản được ta!”

Lâu Nguyệt gào rống một tiếng, nhưng gương mặt tuyệt mỹ ấy lại tựa hồ cũng không chịu khống chế của bà ta, lúc thì dữ tợn khủng bố, lúc lại tường hòa đạm nhiên, tựa hồ hai âm hồn trong thân thể không ngừng tranh đoạt đối quyền khống chế hồn thể này.

“Tỷ gàn bướng hồ đồ như vậy, lòng lại mang oán hận, ta tuyệt đối sẽ không để tỷ đi ra ngoài gây họa cho thế gian, nếu tỷ một hai phải như thế, xem ra ta chỉ có thể dùng phương pháp này.” tay âm hồn bỗng nhiên giơ lên đỉnh đầu, kết ấn.

Lâu Tinh nói một chuỗi bí ngữ, ban ngày ban mặt, thế nhưng trên đầu cửa động cư nhiên rơi xuống một mảnh tinh quang.

Tinh quang lóng lánh oánh oánh, tuy rằng rất nhạt, nhưng nơi nó đi qua, toàn bộ âm khí đều né xa ba thước.

“Lâu Nguyệt, ân oán gút mắt chúng ta đã giằng co 300 năm rồi, cũng nên kết thúc, hiện giờ ta lấy vu lực của bản thân, dẫn lai tinh lực từ những vì sao.” Lâu Tinh chuyển ngón tay, đem để ở trán mình: “Lúc ta tiếp nhận vị trí Đại Thánh Nữ, nhận truyền thừa bí thuật của Thánh Nữ, trong đó có dẫn lai tinh thần chi lực, có thể làm tan rã Vu tộc vu lực, không có vu lực chống đỡ, chúng ta hãy cùng nhau tiêu tán trong thế gian này đi.”

“Không ——” Lâu Tinh mới vừa nói xong, Lâu Nguyệt bỗng nhiên thét chói tai ra tiếng, “Ngươi không thể, ngươi không thể làm như vậy!”

Lâu Tinh không nói chuyện nữa, biểu tình của bà ta không ngừng biến hóa, là Lâu Nguyệt lại lần nữa muốn điều khiển khối hồn thể này, tựa hồ là đã nhận ra nguy hiểm, Lâu Nguyệt lần này rất có khí thế cá c.h.ế.t lưới rách.

Lâu Tinh chống cái trán tay run run, rốt cuộc hạ quyết định.

Bà hung hăng cắn chặt răng, tay chỗ quấn quanh tinh quang bỗng nhiên chỉ vào trán hồn thể.

“A a a ——” trong hồn thể truyền đến tiếng thét chói tai thống khổ không cam lòng của Lâu Nguyệt.

Bọn Dương Miên Miên chỉ nhìn thấy mặt Lâu Nguyệt không ngừng biến hóa, khi thì kêu to, khi thì ẩn nhẫn, xem ra bí thuật này không dễ chịu với cả Lâu Nguyệt hay là Lâu Tinh.

“Đại Thánh Nữ……” Lâu Tịnh nhịn không được đỏ hốc mắt. Đây là Đại Thánh Nữ,  người được nhận kính ngưỡng cao nhất của Vu tộc, vì Vu tộc mà cam nguyện canh giữ tội hồn trong sơn động hơn ba trăm năm, hiện giờ lại còn hi sinh như vậy.

Một tiếng chói tai vang lên, tiếng thở dốc thống khổ đột nhiên im bặt, trong sơn động bỗng nhiên an tĩnh lại.

Lúc này, tia âm khí cuối cùng cũng tiến vào bên trong hồn thể.

Cư nhiên ngưng hình ngay lúc này!

Dương Miên Miên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

“Ầm……” Yên tĩnh qua đi, trong sơn động bỗng nhiên vang lên một tiếng tiếng vang rất nhỏ.

Giống như bị châm lửa, áp lực âm khí đến mức cao nhất đột nhiên nổ tung, cả sơn động đều bị chấn động.

Âm khí âm lạnh đến tận xương, đến cả Dương Miên Miên là thân thể chí dương cũng bị hơi lạnh ngấm sâu vào, chỉ trong nháy mắt, âm khí giống như chiếc đao bén đ.â.m vào trong thân thể cô, xuyên thấu ngũ tạng lục phủ, Dương Miên Miên kêu rên một tiếng.

Cũng may Bạch Vô Thường nhanh chóng phản ứng lại, bảo hộ cô cùng Lâu Tịnh ở phía sau, giúp hai người chặn hơn phân nửa âm khí, tuy là như thế, Lâu Tịnh cũng bị âm khí làm bị thương không nhẹ, sắc mặt xanh trắng, ngã trên mặt đất.

Lão người mù ở bên cạnh không ai quan tâm, không may mắn như vậy, bị âm khí đả thương, ngã trên mặt đất, không biết sống hay chết. Sau khi âm khí nổ tung, âm hồn trước kia là Lâu Nguyệt hiện ra, chỉ là, lúc này nó chỉ là một sợi hồn thể, chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Bị ảnh hưởng của bí thuật, lại bị phản phệ làm trọng thương, khối hồn thể này đã bị tàn phá nghiêm trọng. Hồn thể lắc nhẹ một chút, chậm rãi mở mắt, biểu tình tường hòa, ánh mắt bình tĩnh, hẳn là Lâu Tinh.

“Xin lỗi, ta không cố ý làm mọi người bị thương.”. Ánh mắt bà dừng trên người bọn Dương Miên Miên, chứa đựng áy náy.

Quả nhiên là Đại Thánh Nữ Lâu Tinh.

Dương Miên Miên nhìn cô. Lâu Tinh giống như hiểu được thắc mắc của Dương Miên Miên, trở nên bi thương: ”Hồn thể của Lâu Nguyệt đã bị phản phệ, bị xé nát rồi, tôi cũng tan biến nhanh thôi…”

“Đại Thánh Nữ…” Lâu Tịnh nghe thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên như bị ai nắm.

“Đừng khóc.” Lâu Tinh chậm rãi bay lên, đoạn hồn thể dưới chân đã trong suốt hầu như không nhìn thấy được, quả nhiên là dần dần tiêu tán như cô nói.

“Trước đây là ta cùng tỷ tỷ đã vi phạm tộc quy, đưa đến mầm tai họa cho tộc nhân, chúng ta cũng nên chịu trách nhiệm. Nhiều năm như vậy, a cũng hi vọng có thể làm dịu lửa giận của tỷ ấy, cũng không nghĩ đến cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.”

Lâu Tinh ngửa đầu nhìn đỉnh động, trong mắt có vài phần chờ đợi: ”Từ biệt đã hơn ba trăm năm, chỉ hi vọng trước khi hoàn toàn biến mất, ta có cơ hội được hồi tộc nhìn một chút…”

Mắt Lâu Tịnh ngập nước: ”Đại Thánh Nữ hi sinh vì Vu tộc, tộc nhân Vu tộc không dám quên ơn.”

Khóe miệng Lâu Tinh ẩn ẩn một nụ cười nhạt: ”Đứa nhỏ ngốc, ta là tội nhân…Tội nhân…”

Hồn thể Lâu Tinh dần dần bay lên, chỉ trong chốc lát, hồn thể lại nhạt đi một chút, làn váy trống không. Lâu Tịnh không nhịn được nữa, bi thống gào khóc.

“Lâu Nguyệt đã đi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi”. Lâu Tinh nhìn bọn họ lần cuối, nói: ”Từ biệt.”

Dương Miên Miên vẫn có cảm giác không hợp lí, nhưng tiếng khóc của Lâu Tịnh làm cô không thể tập trung suy nghĩ, nhất thời không biết cảm giác quái dị kia phát sinh từ đâu. Thấy hồn ảnh Lâu Tinh dần dần biến mất nơi cửa động, Dương Miên Miên đột nhiên nhìn lão người mù. Cô hoảng hốt, theo bản năng đem đả hồn tiên trong tay quất qua phía cửa động. Khí thế Đả hồn tiên hung hăng, đánh vào tay hồn ảnh, sau đó đụng vào đỉnh nham thạch, rơi xuống dưới.

“Miên Miên, có chuyện gì vậy?” Động tác bất ngờ của Dương Miên Miên làm cho Lâu Tịnh ngạc nhiên, quên cả khóc lóc. Dương Miên Miên nhăn mày thật sâu, vừa rồi sau khi bị Đả hồn tiên đánh trúng cánh tay, hồn ảnh kia bỗng chạy trốn ra ngoài, bộ dáng như chạy trốn.

“Chúng ta bị lừa rồi!” Dương Miên Miên sắc mặt tối đen, đi tới bên người lão người mù, nói: ”Mọi người xem.”

Bạch Vô Thường và Lâu Tịnh đi qua, nhìn thấy lão người mù như đang cười. Dương Miên Miên nhấp môi, kiểm tra hơi thở của lão, biểu tình càng thêm khó coi: ”Đã chết.”

Nhưng âm hồn không thấy đâu.

Âm hồn này có thể ngay trong cửa động này, dưới mắt Bạch Vô Thường mà chạy trốn, chỉ có một khả năng, đó là lúc vừa rồi âm khí nổ tung đã xen lẫn trong đấy mà đào tẩu. Trước khi c.h.ế.t mà vẫn có biểu tình vui vẻ như vậy, trừ phi là kế hoạch của bọn họ đã thành công.

“Không xong! Nếu đó là ác hồn, vậy Vu tộc chúng ta…” Lâu Tịnh bỗng dưng phản ứng lại, mặt mày thất sắc, bất chấp đang bị trọng thương, ngón tay kết ấn.

Dương Miên Miên không hiểu Vu thuật, chỉ cảm giác được có cái gì đó bay đi.

Qua một hồi lâu, Lâu Tịnh thu hồi tay, khụ mộ tiếng, sắc mặt kém đi rất nhiều.

Lâu Tịnh nói: ”Chị đã truyền tin tức về tộc, ác hồn đang bị thương, giờ đang là lúc Mặt trời lên cao, nếu bà ta muốn về tộc làm loạn cũng không thể đi nhanh như vậy.”

Dương Miên Miên nhấp môi không nói chuyện, nếu mọi việc đúng như cô nghĩ, sự việc này không hề đơn giản như vậy. Bên ngoài mưa đã tạnh, thôn dân lo lắng cho an nguy mọi người trong khe, tiếng ồn ào truyền đến, trong đó còn lẫn cả tiếng gọi lo lắng của Dương Hạ.

“A Hạ!” Lâu Tịnh nghe thấy giọng nói, gấp gáp đi về phía cửa động, đi chưa được mấy bước đã được ánh sáng đèn pin của Dương Hạ chiều vào người.

Hai người mới của hành hôn lễ xong đã chia tay, gặp lại nhau trong sơn động, gắt gao ôm lấy nhau.

Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, nhìn Bạch Vô Thường: ”Anh cảm thấy hồi nãy là Lâu Tinh hay Lâu Nguyệt?”

Bạch Vô Thường nhìn về phía mọi người đang tới, nhàn nhạt nói: ”Theo sử kí ở Địa phủ, hồn loại là do đồng hóa hai âm hồn mà thành, không thấy chỗ nào có ghi là có thể giữ được kí ức, nếu đấy đúng là hồn loại…”

Lời còn chưa nói xong, đã có người đi tới trước mặt bọn họ.

Dương Miên Miên nãy giờ chỉ suy nghĩ đến âm hồn, lúc này mới chú ý tới Dư Duyên cũng theo mọi người xuống. Trong tay anh cầm một chiếc áo sơ mi, ánh mắt liếc qua người Dương Miên Miên, tầm mắt rơi xuống bộ sườn xám bị rách của cô, biểu tình có chút cứng đờ.

“Anh không tiện cầm quần áo của em đi, em lấy tạm cái này phủ lên đi.” - Dư Duyên tiện tay choàng áo lên người cô.

Dương Miên Miên vóc dáng nhỏ xinh, áo sơ mi của Dư Duyên tròng lên trên người cô vừa vặn giống như cô mặc váy, che kín mảng đùi bị lộ ra kín mít, hương xà phòng nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, tâm tình của Dương Miên Miên lúc này mới thả lỏng được đôi chút.

“Cảm ơn.” Dương Miên Miên cười với Dư Duyên, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu, không chú ý tới mặt còn đang lấm lem bùn đất, trông  như một con mèo nhỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.