Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 34




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Lý Đội!” Triệu Anh Hùng nhìn người mới tới, lập tức chào kiểu nhà binh.

Lý Đội thu hồi nét ngạc nhiên trên mặt, gật đầu với Triệu Anh Hùng: ”Dư pháp y đâu?”

Lúc nói chuyện, ông đồng thời cũng nhìn lướt qua những người trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn ra người kia, đúng là hạc trong bầy gà. Chỉ là… Ánh mắt ông nhìn vào chỗ bàn tay hai người kia đang nắm vào nhau.

Người này là bạn gái của Dư Duyên?

Lão cảnh sát ánh mắt sáng lên, liếc mắt cũng nhớ ra người kia là ai. Ông không dám tin tưởng, kinh hô: ”Dương Miên Miên? Sao cô lại ở đây?”

“Tôi tới thám hiểm nhà ma!” Dương Miên Miên chớp mắt vẻ kinh ngạc: ”Tình cờ quá, mọi người cũng thế sao?”

Tình cờ cái con quỷ!

Lý Đội khóe mắt giật giật, sao nơi nào xảy ra chuyện cũng có cô bé này vậy, có điểm tà môn. Lý Đội đang muốn nói gì, lại nhìn thấy hai người Dương Miên Miên và Dư Duyên nắm tay, lại nhịn không nói nữa, di dời tầm mắt. Vừa nhìn qua bên này, Lý Đội liền nhìn thấy Triệu Anh Hùng đang đeo còng tay loảng xoảng lắc lư. Lý Đội mặt đen đi vài phần: ”Sao, thế nào? Dạo này hot kiểu vòng tay này sao? Có muốn tôi đeo thêm cho mấy cái không?”

Triệu Anh Hùng vội vàng xua tay giải thích: ”Không phải, là vừa nãy tôi sợ tội phạm chạy…” Cậu vừa nói vừa cúi đầu, nhận ra: ”Ủa, người đâu?”

Cậu sửng sốt hai giây, bỗng nhiên phản ứng lại.

Vừa rồi cô gái ấy nói, cô ấy là quỷ..

Cô ấy…

Triệu Anh Hùng ngây ngốc nhìn về phía Dương Miên Miên. Dương Miên Miên nhấp môi, không lên tiếng. Đầu chó đã bị cô đánh và trói lại, âm khí xung quanh không khống chế được liền tiêu tán. Hơn nữa, một đám cảnh sát chính khí dũng mãnh xông vào, đến Đầu Chó còn khó ngưng hình, nói chi một con nữ quỷ.

Lúc này, nữ quỷ vẫn ở cạnh Triệu Anh Hùng, chỉ là cô ấy ẩn thân, còng tay với cô không có tác dụng, Triệu Anh Hùng cũng không thể nhìn thấy cô ấy nữa.

“Tôi…” Triệu Anh Hùng bỗng không biết giải thích như thế nào, trong lòng một mảnh trống trải.

Hóa ra quỷ là như vậy, cũng không hề dọa người…

“Tôi tôi cái gì…” Lý Đội trừng mắt nhìn hắn: ”Anh như vậy là có ra bộ dáng gì không, còn không mau cởi ra!”

Cảnh sát lục tung cả 3 tầng giáo đường cũng không phát hiện phần tử khả nghi nào, tà giáo tổ chức tuyên truyền hại quần chúng đâu?

Chu đáo chặt chẽ bố trí lâu như vậy, mà lại thu lưới không, Lý Đội sắc mặt khó coi, không cam lòng ghé sát vào Triệu Anh Hùng hỏi nhỏ: ”Có phát hiện gì không?”

“Có ạ!” Triệu Anh Hùng khôi phục mất mát trong lòng, gật gật đầu.

“Nói đi!” Lý Đội mắt sáng ngời.

Triệu Anh Hùng nhỏ giọng nói: ”Đều là quỷ làm!”

“Quỷ cái đầu cậu!” biểu tình Lý Đội nháy mắt đen như đ.í.t nồi. Vừa lúc dưới chân ông có thứ đen thui giống như gỗ, Lý Đội đang khó ở cũng không nhịn nữa, liền dơ chân đá một cái.

Đầu pho tượng đánh vào chân tường, cốc một phát, hoàn toàn nứt ra hai nửa. Dương Miên Miên mặt vô cảm, nhìn một cái. Đầu Chó tay đang ôm lấy bộ phận quan trọng, biểu tình lại càng ngơ ra.

Những người liên can trong giáo đường, kể cả những cảnh sát mặc thường phục được cài xen vào lúc nãy, vừa ra khỏi giáo đường liền xôn xao té xỉu, dọa Lý Đội mặt mũi trắng bệch.

Vừa rồi trên tầng hai âm khí mạnh như vậy, người bình thường tiếp xúc lâu, thân thể không chịu nổi, tất nhiên sẽ ngất xỉu. Cả đám người lê lết như vậy, chỉ có Dương Miên Miên và Dư Duyên không có tổn hao gì. Dương Miên Miên nhìn Dư Duyên, chớp chớp mắt.

Hay là chúng ta giả vờ ngất xỉu?

Dư Duyên mặt không chút cảm xúc nói với Lý Đội: ”Tôi nghi ngờ những ngọn nến và hương ở trên lầu có chất tạo ảo giác. Chúng tôi đi vào cuối cùng, lúc đi vào đã thấy những người này ở bên trong. Tôi đoán là những người này ở bên trong đã lâu, hít phải lượng lớn thuốc”.

Lý Đội nghe vậy, biểu tình biến đổi, cũng không có tâm tư để thắc mắc nữa, nhanh chóng liên hệ 120 tới cứu người.

Lấy cớ này cũng hoàn hảo quá đi.

Dương Miên Miên lặng lẽ cho anh một ngón tay cái. Hai người xuống tầng xong tự động tách nhau ra, Dư Duyên nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại của đối phương.

120 nhanh chóng tới. Dương Miên Miên nhìn từng người được đưa lên xe, bỗng sửng sốt hỏi, “Còn một người nữa đâu?”

“Ai?” Lý Đội đang bận sứt đầu mẻ trán cũng nhìn qua đây.

Dương Miên Miên cùng Dư Duyên liếc nhau một cái.

Bà chủ đâu không thấy nữa.

Thấy Dư Duyên biểu tình ngưng trọng, Lý Đội phát hiện ra có điều bất thường, vội tiến đến dò hỏi.

Dương Miên Miên: ”Chính là bà chủ phòng hứa nguyện ở khu đại học.”

Lý Đội biểu tình thay đổi, lấy ra bức ảnh chứng thực: ”Là người này sao?”

Trên ảnh đúng là bà chủ, nhưng là bộ dàng lúc khai trương cửa hàng, tóc dài, mặc sườn xám, quyến rũ mỹ lệ. Ai cũng không thế đem người trong hình với người bị đánh ra nguyên hình liên hệ với nhau. Không nghĩ tới chỉ mới một chốc mà người đã không thấy đâu. Thấy Dương Miên Miên gật đầu, Lý Đội không dám qua loa, ra thông báo trên ảnh là người quan trọng trong tổ chức tà giáo, phái người lập tức tìm kiếm. Nhưng mà trốn ở đâu được chứ? Xung quanh toàn là cỏ hoang, nếu định trốn ngay dưới mắt họ là không có khả năng. Sau khi tìm kiếm không có kết quả, bọn họ chỉ có thể rút quân.

Cũng may lần này không có thương vong, cũng coi như an ủi. Lúc này đêm đã khuya, gần đến 12h. Lý Đội thấy Dương Miên Miên là con gái, vốn định nhờ cảnh sát đưa cô về, nhưng bị Dương Miên Miên cự tuyệt.

Ông biết Dương Miên Miên là tài xế ca đêm, cũng không bắt ép.

“Dư Duyên, cậu đi theo tôi đi?” Lúc rời đi, Lý Đội không chắc chắn hỏi lại một lần. Vừa rồi ông thấy hai người trẻ này nắm tay nhau.

Dư Duyên gật đầu, chỉ là lúc chuẩn bị lên xe, anh lại đi về phía Dương Miên Miên cách đó không xa. Vẻ mặt Lý Đội kiểu “Tôi biết sẽ vậy mà”, mắt hiện lên chút vui vẻ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn là có thể tìm được người yêu sao? Quay đầu xe đi!” Lý Đội xụ mặt quát cậu cảnh sát đang hóng chuyện, nhưng khóe mắt vẫn liếc về Dư Duyên bên kia.

“Có chuyện gì sao?” Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Dư Duyên nhìn xuống, bỗng duỗi tay để trên đầu Dương Miên Miên: ”Em không biết gì có thể hỏi anh.”

“A?” Dương Miên Miên vẻ mặt nghi hoặc

Lý Đội đang ngồi trong xe, mắt to ra, hóa ra Dư Duyên cũng có yêu đương nha, động tác này có chút thuần thục.

Bàn tay anh xoa xoa những sọi tóc mềm mại của cô, giọng nói nhợt nhạt: ”Lần sau đừng cho những thứ anh không nhìn được đi theo anh, anh không quen.”

Ai nha, bị phát hiện!

Dương Miên Miên mặt đỏ lên.

Dư Duyên không làm gì thêm, nói xong liền thu hồi tay, lên xe đi, nghênh đón anh là những ánh mắt bát quái.

Xe cảnh sát nhanh chóng rời đi, công viên trò chơi cũng chỉ còn lại Võ Tiểu Tứ đang hôn mê. Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, dơ chân đá Võ Tiểu Tứ: ”Rời giường, làm việc!”

“A, được rồi, đến ngay đây!” Võ Tiểu Tứ hất người một cái, ngồi lên.

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy trời tối thui, cậu lẩm bẩm: ”Trời chưa sáng mà!”

“Chờ hừng đông, chó c.h.ế.t mất.”

Dương Miên Miên đem cây roi vẫn trói Đầu chó hướng về Võ Tiểu Tứ: ”Cởi áo sơ mi ra, cho hắn mặc đi.”

Võ Tiểu Tứ nghe vậy lập tức đưa tay ôm lấy ngực: ”Nhưng mà…Nhưng mà tôi chỉ mặc mỗi áo này thôi”

Dương Miên Miên: ”Thế chọn đi, cởi áo hay cởi quần”

“Tôi…”

Võ Tiểu Tứ khóc không ra nước mắt, suy xét một hồi vẫn là cởi áo xuống cho Đầu chó, hai tay ôm lấy ngực, dáng vẻ như cô nương bị khi dễ. Dương Miên Miên mặc kệ hắn, thấy đầu chó đã dùng áo sơ mi vây quanh eo che lấp bộ phận quan trọng kia, lúc này cô mới nhìn thẳng vào Đầu Chó. Một âm hồn con người kết hợp cùng hồn phách của chó, là lần đầu tiên cô thấy.

Việc này không giống như chiết cây ăn quả, chỉ cần cột vào nhau là được. Mỗi một linh hồn đều là độc lập, muốn chia thần hồn ra đã khó, huống chi đây lại là đem hai linh hồn kết hợp với nhau. Nếu không có ngoại lực tương trợ, loại sự tình này cơ bản là không có khả năng phát sinh. Ví dụ như việc hồn phách của Tống Triệu bị tách ra là nhờ vào trận pháp.

“Cậu là vì sao lại trở thành như vậy?” Dương Miên Miên nghĩ mãi không ra, liền hỏi trực tiếp đầu chó.

“Tôi cũng không biết” - giọng nói của Đầu Chó đáng thương vô cùng.

“Ngày đó tôi lấy hết cam đảm thổ lộ với đồng nghiệp yêu thầm đã lâu, cô ấy lại không chỉ cự tuyệt tôi, lại còn báo với lãnh đạo là tôi quấy rối cô ấy. Sau đó tôi bị sa thải. Lúc từ chức, đồng nghiệp còn chế nhạo tôi là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Lúc đấy tôi nản lòng thoái chí, cũng mơ hồ trèo lên tầng cao nhất, chờ lúc phản ứng thì đã là thời điểm từ mái nhà nhảy xuống. Ký ức cuối cùng trước khi c.h.ế.t chính là một con ch.ó ở trên người mình. Sau đó, lúc ý thức quay trở lại thì đã là dạng này rồi.”

Đầu chó bị đánh xong thật sự rất thành thật, không hề dấu diếm, đem hết sự tình nói ra.

Dương Miên Miên nhăn mày: ”Thế còn bà chủ, tại sao lại như thế?”

“Cô nói Đàm Ảnh sao? Cô ấy là chủ của Điểm Điểm, chính là con ch.ó ấy.” Đầu Chó dừng một chút: ”Hình như Điểm Điểm bị Đàm Ảnh bỏ rơi, nhưng nó vẫn luôn yêu thương cô ấy. Sau khi biến thành dạng này, đôi khi tôi cũng không ý thức được chính mình đang làm gì, sau đó lại không hiểu tại sao mình đã đi đến dưới lầu nhà Đàm Ảnh. Tôi đi theo cô ấy vài hôm, đến khi cô ấy mua tượng gỗ kia về, tôi nhập vào tượng gỗ nói chuyện với cô ấy. Tôi nói tình cờ gặp được cô ấy, cô ấy tin tưởng tôi, nói chuyện cùng tôi, tôi rất vui.”- giọng nói Đầu Chó vui vẻ.

Dương Miên Miên: ”Vậy sao sau đó cậu lại đi hại người”

Nói đến đây, chút vui sướng của Đầu Chó liền tiêu tan: ”Là Đàm Ảnh nói với tôi, cô ấy có xem một quyển sách, nói về việc nuôi gia thần, về sau tôi có thể giúp cô ấy trông coi nhà, có thể tu công đức, tôi cũng không nghĩ sẽ phát triển thành như vậy, tôi không muốn hai người…”

Giọng nói Đầu Chó ngày càng thấp: ”Ban đầu chỉ là dùng gà vịt làm cống phẩm, nhưng có một hôm Đàm Ảnh mang một người phụ nữ trở về, nói muốn biến thành bộ dáng xinh đẹp như vậy. Người kia là bạn của Đàm Ảnh, tôi nhìn thấy cô gái ấy trong ảnh. Cô gái còn nói giỡn với tôi, nói là đồng ý trao đổi bộ dáng cùng Đàm Ảnh. Kết quả, ngày hôm sau, cô gái kia c.h.ế.t đi, mà Đàm Ảnh…liền biến thành bộ dáng của cô gái…”

Đầu Chó nói đến đây, ngữ khí bất lực: ”Chuyện sau đó không thể vãn hồi được nữa, từ đó, thời gian thanh tỉnh của tôi ngày càng ít, đôi khi có thể biết mình đang làm gì, nhưng không thể kiểm soát được.”

“Là con ch.ó kia sao?” Dương Miên Miên hỏi

“Không phải!” Đầu chó lắc đầu: ”Tôi có thể cảm nhận được tâm địa Điểm Điểm rất thiện lương, nó sẽ không làm ra loại chuyện này. Đôi khi tôi có thể cảm nhận được có người khống chế tôi…”

“Hay là do quyển sách kia?” Võ Tiểu Tứ đang co rúm bên kia đột nhiên lên tiếng: ”Chính là quyển sách nuôi gia thần mà Đàm Ảnh nhắc đến.”

Dương Miên Miên cũng đang nghĩ tới điểm này. Trong dân gian có nhắc đến dưỡng gia thần, nhưng là cung phụng lão nhân trong nhà mất đi, cũng không nói là tùy tiện thỉnh dã quỷ về cung phụng. Quyển sách kia có vấn đề!

Nhưng hiện tại Đàm Ảnh đã chạy mất, quyển sách kia e là khó tìm. Cô ngay từ đầu nghĩ rằng bà chủ cũng là người thường sa đọa, giờ nghĩ lại, sợ rằng sự tình này là một tay Đàm Ảnh thúc đẩy. Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của cô ấy tốt như vậy, cứ thế mà lừa được mọi người.

Dương Miên Miên mở mảnh gương trong tay ra, hỏi: ”Mảnh gương này từ đâu mà cậu có?”

Đầu chó trừng lớn mắt, mờ mịt nói: ”Nó vốn dĩ là ở đây, không phải tôi mang tới.”

Dương Miên Miên: ”Vậy ai là người tìm được nơi này?”

Đầu chó: ”Đương nhiên là Đàm Ảnh. Trước đây tôi vẫn luôn trốn trong tượng gỗ, không thể tự chạy đi tìm.”

Lại là Đàm Ảnh. Dương Miên Miên có chút đau đầu.

“Đại sư, có phải chúng ta thả đại Boss đi rồi không?” Võ Tiểu Tứ nhỏ giọng hỏi. Dương Miên Miên hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Không nói gì cũng không ai nói cậu câm!

Lúc này, không khí xung quanh d.a.o động một chút. Người chưa xuất hiện mà giọng nói quen thuộc kia đã truyền tới.

“Ầy gù, Tiểu Miên Miên thân ái, nhớ em muốn chết…”

Dương Miên Miên giật giật khóe miệng, sao hôm nay lại là người này tới?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.