(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Khế ước là từ hai bên, nếu như chúng ta không thể cắt đứt, thì thứ kia cũng không thể tự ý can thiệp.” Dư Duyên nói với Dương Miên Miên.
Ánh mắt đạm mạc của anh nhìn về phía pho tượng đầu chó, trên pho tượng có vết nứt nhè nhẹ, tròng mắt như hòn than, nhìn tổng thể như một con búp bê bị vứt bỏ.
“Nếu không đồng ý, quy tắc kia tự nhiên sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, khế ước cũng trở thành trò đùa thôi.”
Âm thanh khặc khặc trong không khí tự dưng im bặt, qua một lúc sau hắn mới lại lên tiếng.
“Được, tôi đồng ý với cậu tham dự trò chơi này, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu, vào chơi chưa đến cùng thì đừng nghĩ đến chuyện trở ra, các cậu sẽ hối hận cho mà xem.”
Trong giọng nói đã lộ ra một chút phẫn hận.
Người trong phòng có lẽ đều đã chịu ảnh hưởng của bức tranh trước cửa kia, mắt ai cũng mơ màng, giống như không biết chính mình đang chơi trò chơi ấu trĩ này, chỉ có Triệu Anh Hùng nhìn còn khá một chút, đáy mắt vẫn còn chút giãy dụa.
Triệu Anh Hùng tuy rằng đầu gỗ nhưng ý chí cũng cứng rắn hơn người khác rất nhiều. Dương Miên Miên kéo kéo khóe miệng, kéo Dư Duyên và Võ Tiểu Tứ chen vào kết giới. Võ Tiểu Tứ khóc lóc: ”Đại sư, em không muốn chơi, em có thể….”
Dương Miên Miên đẩy cậu đến ngồi cạnh Triệu Anh Hùng: ”Không, cậu muốn!”.
Nói xong, cô thuận tay chụp lên Triệu Anh Hùng. Triệu Anh Hùng giật mình, âm khí xung quanh tản ra, tâm trí thanh tỉnh không ít, ánh mắt dừng lại trên người Dương Miên Miên.
Ủa, cô gái đeo kính đen đội mũ lưỡi trai này có chút quen mắt nha.
Dương Miên Miên nhìn cậu cười cười, lúm đồng tiền trên khóe miệng như ẩn như hiện.
Biểu tình nghi hoặc của cậu nhanh chóng chuyển qua khiếp sợ: ”Dương tiểu thư, sao cô lại ở đây?” Lời còn chưa dứt, cậu đã thoáng nhìn ra phía hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Dương Miên Miên và Dư Duyên. Triệu Anh Hùng như gặp phải quỷ, xoa xoa hai mắt của mình, muốn xem có phải là mình đang nằm mơ không, nhưng lúc nâng tay lên lại nhận ra tay mình còn bị khóa vào tay một người khác.
“Hì hì, tiểu soái ca, anh có muốn tôi xoa xoa hộ không?” Nữ quỷ nhấp miệng cười, nhìn đến là mê người.
“!”
Triệu Anh Hùng lập tức buông tay, đầu óc bị mê hoặc lúc này mới coi như tỉnh lại, vội vàng giải thích với Dư Duyên: ”Dư lão sư, hồi nãy tôi đi theo người phụ nữ này, cô ấy đột nhiên xuất hiện bên người anh, tôi sợ cô ấy gây bất lợi cho anh.”
Triệu Anh Hùng nói xong, dừng một chút, sao mình lại ở chỗ này? Cậu đánh giá bốn phía, từ lúc đuổi theo nữ nhân này, mọi việc anh không có chút ấn tượng nào.
“Cậu nói chính là người cậu đang còng tay này sao?” Dương Miên Miên nói tiếp: ”Đây là bạn của tôi.”
Nữ quỷ dẩu miệng, cố ý trêu đùa Triệu Anh Hùng: ”Chẳng nhẽ ngắm trai đẹp cũng phạm pháp sao? Đồng chí cảnh sát này thật thô lỗ.”
Dư Duyên nhàn nhạt liếc nhìn Dương Miên Miên một cái, không nói gì, không biết đang nghĩ gì.
Mặt Triệu Anh Hùng đỏ phừng lên, nếu đã là bạn của Dương tiểu thư thì sẽ không thể là người bị tình nghi. Cậu vội vàng xin lỗi, muốn mở còng tay ra, lại phát hiện ra là đã làm mất chìa khóa. Nữ quỷ lắc lắc tay hai người được khóa vào nhau: ”Đồng chí cảnh sát à, cậu có phải là cố ý không?”
“Không phải, tôi…” Triệu Anh Hùng đang muốn giải thích, Dư Duyên lại cắt ngang: ”Đừng lên tiếng, chuẩn bị chơi thôi.”
Triệu Anh Hùng: ”???”
Tuy rằng cậu một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức ngậm miệng lại. Chỉ là mặt cậu vẫn hồng hồng, lúc trước đuổi theo bắt người cậu không chú ý, nhưng giờ bị còng tay cùng nhau, ngồi ngay cạnh, lại đôi khi cọ cọ cánh tay, cậu đường đường là một người đàn ông sống qua hai mươi năm vẫn chưa được nắm tay con gái làm sao có thể bình tĩnh được.
Nhưng mà tay của cô gái này cũng lạnh quá đê.
Võ Tiểu Tứ ngồi cạnh Triệu Anh Hùng, thấy cậu ta không hề nhận ra, nhịn không được cảm giác ê răng, tiểu tử này gan cũng lớn quá đi, dám bắt cả nữ quỷ.
Dương Miên Miên lôi Dư Duyên ngồi vào đám người, bên cạnh Võ Tiểu Tứ, nếu tính theo xác suất, nếu bọn họ ngồi cạnh nhau, xác suất được truyền hoa cũng cao hơn.
“Được rồi, bà chủ có thể bắt đầu rồi.” Dương Miên Miên ngồi đối diện nữ nhân xinh đẹp đang ngồi giữa, nói. Đã lâu rồi không có ai gọi bà như vậy, bà bỗng mở to mắt. Rốt cuộc bà cũng nhớ ra, cô gái này chẳng phải là người hại bọn họ phải chạy khỏi trường đại học giữa đêm sao. Đều là do nãy giờ bà đang chú ý một cô gái khác nên không nhận ra. Nhớ lại ngày hôm đó Dương Miên Miên chỉ động tay một chút đã phá huỷ một vòng cổ Thành Khí, nữ nhân khóe mắt giật giật, run rẩy cầm dải vải đen lên che mắt.
“Bà gõ cẩn thận nha.” Dương Miên Miên nhắc nhở.
Tay của bà đang cầm trống run run một chút. Bà không muốn chơi trò này với cô gái này chút nào. Nhưng giờ đã muộn, tiếng trống liền đều đặn vang lên. Lúc tiếng trống vang lên, những người đang ngồi ở đây, vẻ mặt đang mờ mịt bỗng sinh động hẳn lên, hoặc cười, hoặc khóc, nhưng đều là vẻ mặt hưng phấn.
Giống như họ thấy được thứ họ mong muốn nhất.
Dương Miên Miên ngưng mắt nhìn, không lên tiếng. Hoa hồng nhanh chóng truyền tới Dư Duyên. Hoa hồng làm bằng giấy điệp, không biết dùng thuốc gì mà nhuộm thành màu đỏ, Dư Duyên cầm trên tay nhìn một chút. Thấy không có gì bất thường, Dư Duyên chuyền hoa hồng qua cho Dương Miên Miên. Tiếng trống giống như nhanh hơn, giống như không muốn hoa hồn dừng lại trong tay Dương Miên Miên. Cô bĩu môi, ném bông hoa qua cho Võ Tiểu Tứ.
Cô đã sớm đoán được thứ này sẽ không cho cô toại nguyện. Lúc hoa tới tay, Võ Tiểu Tứ run lên một chút. Cậu từ nhỏ không hát không múa, tính tình nhát gan tới mức cả ngày nặn không ra nửa câu, lúc đi học cậu sợ nhất trò chơi này, vì nếu bị chọn trúng chỉ có thể xấu hổ đứng ngốc, không nghĩ tới lớn thế này rồi lại phải đi chơi lại trò này, hơn nữa hình phạt khi bị chọn trúng lại là đi hứa nguyện cùng thứ người không ra người chó không ra chó này.
Trong lòng Võ Tiểu Tứ hoảng hốt, hoa hồng còn chưa được cầm chắc trong tay liền rớt vào trong ngực. Cậu vội vàng duỗi tay nhặt lên. Nhịp trống đột nhiên im bặt.
“Tôi…” mặt Võ Tiểu Tứ trắng bệch.
Dương Miên Miên cười cong đôi mắt: ”Đi đi, chúc cậu may mắn”
Võ Tiểu Tứ cầm hoa hồng, run run, vẻ mặt đáng thương nhìn Dương Miên Miên: ”Đại sư, em..em không cần gì để cầu nguyện hết…Em có thể bỏ lượt không?”
“Như vậy sao được?” Dương Miên Miên vuốt tóc mái, con ngươi ngăm đen nhìn Võ Tiểu Tứ: ”Thần ở đây, cơ hội này khó mà có được, mau đi nói thần cho cậu bạn gái đi, chị đây thấy Giả tiểu thư không tồi đâu”
“Nhưng mà em…” Võ Tiểu Tứ còn muốn nói gì, Dương Miên Miên liền cười tiếp, con ngươi lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Chẳng nhẽ cậu không thích Giả tiểu thư? Mất công chị đây còn nghĩ lần sau nói đỡ cho cậu thế nào.”
“Không phải, em…” mặt Võ Tiểu Tứ đỏ lên, nghi ngờ nói: ”Con chó này..” nói được một nửa cậu mới nhớ ra là đang đứng trên sân nhà khác, vội đổi từ: ”Nó thật sự linh sao? Nó vừa nói muốn tinh khí gì gì…”
Dương Miên Miên nói: ”Cậu sợ gì chứ. Nếu không linh, cậu cũng không mất gì, nếu linh thì mỹ nữ thuộc về cậu rồi, còn tiếc một chút tinh khí à, ăn thêm hai chén cơm tích dần thì sẽ hồi lại thôi, dù sao giờ chạy cũng không được.”
Võ Tiểu Tứ lắc lắc mặt, bất đắc dĩ, đành phải cầm hoa đi ra khỏi vòng tròn. Pho tượng nằm trên mặt đất, Võ Tiểu Tứ đi đến trước mặt nó, thật sự không thể nào coi cái đồ vật như thú bông bị vứt bỏ này thành thần phật mà cầu nguyện.
Nhưng mà đại sư làm gì chắc chắn cũng có ý nghĩa.
“Tôi muốn Giả tiểu thư thành bạn gái của tôi.” Võ Tiểu Tứ theo lời Dương Miên Miên, khô khốc nói.
Cậu vừa nói ra, giọng nói nghẹn ngào khó nghe kia lại truyền ra: ”Nếu như tôi thực hiện được nguyện vọng của cậu, cậu có đồng ý đem tinh khí của cậu ra làm vật trao đổi không?”
Chẳng lẽ thực sự phải làm quỷ phong lưu c.h.ế.t dưới đóa hoa mẫu đơn sao? Võ Tiểu Tứ liếc Dương Miên Miên một cái, gật đầu.
“Khặc khặc…” lại là hai tiếng cười quái dị: ”Tôi thích nhất là thành toàn cho các đôi yêu nhau, yên tâm, tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cậu.”
Thứ đồ này đã được hưởng hương khói cung phụng một thời gian, tuy chưa thành thần, nhưng ít nhiều cũng có chút năng lực. Hai bên mỗi người đều hứa hẹn xong, khế ước liền coi như hoàn thành. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Dương Miên Miên có thể cảm nhận được Võ Tiểu Tứ cùng thứ kia giống như đã sinh ra mối dây liên hệ vô hình nào đó.
Dương Miên Miên khép nửa con mắt, lông mi cong dài che khuất nét thú vị trong mắt cô.
Không biết thứ này và nhân viên địa phủ ai mạnh hơn, quả là có chút chờ mong.
“Thịch thịch chịch”, tiếng trống lại vang lên, hoa lại lần nữa được di chuyển. Dương Miên Miên chú ý thấy hoa hồng đến tay một số người sẽ trực tiếp nhảy vọt qua, chắc những người này đã cầu nguyện xong, nếu như vậy, mấy người còn lại sẽ có xác suất được chọn cao hơn. Nhưng bà chủ chắc chắn sẽ không cho Dương Miên Miên như ý. Lúc bông hoa còn cách Dương Miên Miên 5 người, tiếng trống bỗng dừng lại.
Lúc này hoa hồng vừa đến tay một người, nhưng người tiếp theo đã cầu nguyện lúc nãy, người này liền ném hoa qua cho người sau người đó. Dương Miên Miên liếc nữ quỷ một cái. Một trận gió nổi lên, hoa hồng vứt đến giữ đường lại phiêu phiêu một chút, lướt qua người kia, bay đến người nữ quỷ.
“À, là tôi à?”
Nữ quỷ vén tóc, cười đến phong tình vạn chủng. Bà chủ cởi dải lụa đen ra, nghi hoặc liếc nữ quỷ. Hoa hồng rõ ràng không phải dừng ở người này.
Thứ kia đem giáo đường thành hang ổ, âm khí nồng đậm, nhập vào cơ thể, đến quỷ cũng có thể ngưng hình, người và quỷ lẫn lộn, đến cả Dương Miên Miên cũng không phân biệt được, bà chủ tất nhiên cũng không có bản lĩnh đó.
Bà ta tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng nếu nói ra lại làm bại lộ việc mình ăn gian lúc che mắt, phá hủy nguyên tắc trò chơi, thôi thì dù sao cũng không phải dừng trên người nữ nhân khó chơi kia, bà chỉ nhíu mày, không nói gì. Nữ quỷ cầm hoa hồng đứng lên, cũng đem Triệu Anh Hùng dắt theo.
“Tôi muốn cầu nguyện.” Nữ quỷ đứng trước pho tượng đầu chó mình người, theo thói quen vuốt tóc: ”Cả đời ta thật sự đúng là nghẹn mà c.h.ế.t mất, nụ hôn đầu tiên cũng chưa có. Tôi đây muốn được hôn trai đẹp một lần.”
Nữ quỷ vươn vươn ngón tay tìm trong vòng người, ngừng ở Dư Duyên. Triệu Anh Hùng nhìn xong, thở dài một hơi, nữ nhân này cũng thật biết chọn quá. Mà Dư lão sư giờ đã có bạn gái, sao lại đi làm kẻ thứ 3 đi xen giữa tình cảm của hai người chứ. Triệu Anh Hùng banh mặt, đang muốn nhắc nhở đối phương một chút, liền thấy ngón tay di chuyển, dừng trên n.g.ự.c mình.
Triệu Anh Hùng: ”?”
Nữ quỷ cong môi cười: ”Anh đẹp trai này đi.”
“Khặc khặc, nguyện vọng này quá đơn giản” đầu chó lên tiếng: ”Nếu tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô, cô có tình nguyện đem tinh khí ra trao đổi?”
Nữ quỷ chớp mắ t, ý cười trên miệng càng đậm:”Đương nhiên!”
Triệu Anh Hùng vẫn còn dại ra.
Chuyện này đến quá đột nhiên, cậu nên làm gì bây giờ? Không phải là nên hỏi ý kiến cậu trước sao?
Trên pho tượng đầu chó bất chợi xuất hiện một đám khí hình bàn tay to lớn, đi vào sau ót Triệu Anh Hùng. Cậu chớp mắt, ánh mắt có chút hoảng hốt, thân thể bỗng trầm xuống. Cảm giác này giống như là đang mơ vậy, Trong mơ, cậu trở về nhà trẻ, vẫn luôn là cậu bé đầu gỗ, không đáng yêu, không ai thích, giống như người vô hình, nhưng bạn cùng bàn của cậu lại rất đáng yêu. Mặt bạn này trắng trắng, thơm thơm, tự như kẹo bông gòn mẹ mua, thật muốn cắn một miếng. Nghĩ thế, cậu thật sự tiến lên muốn cắn một miếng thật.
Mềm như trong tưởng tượng, chỉ là có chút lạnh.
Triệu Anh Hùng chép chép miệng, có chút không xác định, đang định cắn lại một miếng khác, cô bé trước mặt bỗng trưởng thành, biến thành một nữ nhân tóc xoăn dài, mắt liễu môi đỏ.
“Thơm không?” Cô gái mỉm cười hỏi.
Triệu Anh Hùng theo bản năng gật đầu, sau đó cả người giật mình, định thần lại.
“Tôi…” Triệu Anh Hùng che miệng lại, rốt cuộc cũng nhận ra mình vừa làm gì. Cậu thế mà lại đi trêu đùa con gái nhà người ta.
Nữ quỷ cười nhìn cậu.
“Tôi..Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Triệu Anh Hùng nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng nặn ra một câu.
“Tôi….Tôi cũng là..nụ hôn đầu.” Màu đỏ chạy từ mặt cậu lan ra đến tai, cậu vẫn không dám nhìn cô gái: ”Tôi không có kinh nghiệm ở cùng con gái, nếu cô đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, nếu cô không muốn cứ nói ra, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa.”
Nữ quỷ sửng sốt một chút, khóe mắt lại cong lên. Tuy vẫn là cười, nhưng lại không có vẻ phong tình vạn chủng như trước. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, mắt như mặt trời, ý cười lần đầu tiên lan đến đáy mắt.
Điều trói buộc cô nhiều năm bỗng nhiên được cởi ra. Hóa ra cô cũng có thể gặp được người đàn ông tốt, đối xử với cô nghiêm túc như vậy. Chỉ tiếc rằng cô không thể sinh muộn vài năm, không thể gặp anh muộn hơn. Nữ quỷ nhìn Triệu Anh Hùng, trong nụ cười này có một chút tiếc nuối không dễ phát hiện ra.
“Khặc khặc.” Âm thanh chói tai lại vang lên, “Tôi đã thỏa mãn nguyện vọng của cô, giờ đến lượt cô trả công cho tôi.”
Bởi vì trước đó hai người đã kí khế ước, tiếng nói vừa dứt, trên người nữ quỷ toát ra một đoàn âm khí.
“Ủa???” Đầu chó có có chút nghi hoặc.
Hắc khí trong chớp mắt đã đi hết vào trong pho tượng.
Không khí chợt im lặng một chút.
“Rắc!”
Có tiếng cái gì đó bị nứt ra.
Mắt Dương Miên Miên nhìn lên pho tượng, khóe miệng cong lên.
Cái khe đã thẳng đến giữa đùi, sau đó dừng ở chỗ xấu hổ kia, nếu như nứt thêm một chút nữa, pho tượng sẽ nứt làm đôi.
“aaaaa!”
Trong phòng bỗng vang lên tiếng thét chói tai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");