Có Chồng Là Thần Y

Chương 509: Tuyệt Vọng




Nghe anh nói vậy, cơ thể mềm mại của Dương Lệ Nga lập tức chấn động, thế nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục như cũ, lập tức rút tay mình lại, nói: "Dựa vào đâu mà anh nói tôi không bệnh, anh đâu phải bác sĩ đâu."

Anh không giống bác sĩ, chẳng giống tí tẹo nào hết.

Không đợi đến khi Sở Quốc Thiên đáp lời, cô ta lại tiếp tục nói: "Cơ thể của tôi thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ hay sao? Tôi nói không thoải mái là không thoải mái.

Sau khi về nhà anh không được nói xấu tôi, nếu không có nói thế nào tôi cũng phải cho anh đẹp mặt."

Dương Lệ Nga vừa nói vừa cố gắng bày ra dáng vẻ hung ác, chẳng qua là do nhan sắc của cô ta xuất chúng quá mức, thế nên dù cho cô ta có hung ác thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

Sở Quốc Thiên nghe vậy cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: "Lệ Nga, anh đã đồng ý với dì Nhã Đan là sẽ giúp giải quyết vấn đề em và chắc chắn anh nói được thì sẽ làm được.

Thế nên em vẫn cứ ngoan ngoãn nói ra thì hơn." "Sở Quốc Thiên."

Dương Lệ Nga nghe anh nói vậy, cơn giận lập tức bùng nổ: "Anh có làm sao không đấy? Tôi đã nói không đi là không đi, sao anh cứ dai dẳng không để cho tôi yên thế? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng lấy lòng được mẹ tôi là có thể dễ dàng vào nhà họ Dương của chúng tôi đấy à?" "Vào nhà họ Dương các em ư?" Sở Quốc Thiên có chút ngạc nhiên hỏi lại.

"Sao, đừng tưởng rằng anh giả bộ bày ra dáng vẻ vô tội này là có thể lừa dối tôi.

Nếu anh không muốn dựa dẫm mẹ tôi để tìm cách vào nhà họ Dương, thì sao anh phải dùng trăm phương ngàn kế vây quanh bà làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, một khi tôi còn ở đây, chắc chắn sẽ không để anh thực hiện được âm mưu của bản thân." Dương Lệ Nga cả giận nói.

Có thể nào Sở Quốc Thiên cũng không nghĩ tới Dương Lệ Nga lại đột nhiên nói ra mấy câu như thế, chẳng qua là nghe thì cứ nghe thôi anh cũng không có ý định chấp chi nhặt nhạnh với Dương Lệ Nga.

Đúng lúc anh chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên, một giọng nói không mang ý tốt chợt vang lên: "Ôi trời, đây không phải là cô cả của nhà họ Dương Đại đây sao? Tôi còn đang tự hỏi tại sao lâu như thế mà cô không đến trường học, hoá ra là thật sự nuôi đàn ông ở bên ngoài.

Bây giờ tang chứng vật chứng đủ cả, để rồi xem cô định già mồm cãi cổ đến mức nào?"

Nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lệ Nga lập tức trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, khó mà kìm nén.

Sở Quốc Thiên thấy tình cảnh như vậy, nhanh chóng nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói, lập tức thấy được một cô gái trẻ ăn mặc mát mẻ, trang điểm rất đậm, không khác mấy người lưu manh, côn đồ đứng cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.

Nằm ngoài sự dự liệu của anh là cô gái kia càng đến gần, Dương Lệ Nga càng thêm sợ, thậm chí còn vội vã chào hỏi cô gái đó: "Chị...!Chào chị Trần." "Trân Ni Mẫn, ranh con, mày còn biết gọi tao là chị Trần cơ đấy? Nhanh đi theo tao đến gặp chị Diễm Diễm" Ai biết, chị Trân vừa nghe thấy Dương Lệ Nga nói một câu như vậy lập tức giận dữ mắng ầm cả lên.

Chị Diễm Diễm ư?

Có vẻ như Dương Lệ Nga nghĩ tới chuyện gì đó kinh khủng lắm, phút chốc cơ thể cô ta càng thêm run rẩy.

*Cập nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом

Mắt Sở Quốc Thiên khẽ híp lại, hình như anh đã đoán ra được cái gì đó rồi thì phải.

Thấy Dương Lệ Nga vẫn run rẩy đứng yên tại chỗ, cô gái được gọi là chị Trân kia lập tức sầm mặt lại, nổi giận mắng: "Mày không nghe thấy lời mẹ mày nói à? Nhanh chân theo tao đi gặp chị Diễm Diễm"

Chị Trân cũng không hề có ý định đè thấp giọng nói của mình, thế nên lời cô ta vừa nói ra khỏi miệng đã hấp dẫn một số lượng lớn ánh mắt của những người xung quanh.

Có lẽ Dương Lệ Nga cũng cảm nhận được sự chỉ chỏ, bàn tán của những người chung quanh, hai hàng nước mắt mang theo uất ức và nhục nhã chảy xuống, thế nhưng cô ta vẫn cố gắng nín nhịn, bày ra dáng vẻ bé ngoan đi về phía chị Trân kia.

Sở Quốc Thiên muốn ngăn cản, nhưng nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ đi ý nghĩ này, yên lặng đi theo phía sau Dương Lệ Nga.

Chị Trần thấy động tác của hai người, trên mặt cô ta lập tức hiện lên tia xem thường.

Sau đó cô ta nhìn về phía Sở Quốc Thiên giễu cợt nói: "Oắt con, đừng nói tao không nhắc nhở mày trước, bây giờ mày có muốn chạy vẫn còn kịp đẩy.

Đợi đến chút nữa, chắc chắn sẽ xuất hiện vài hình ảnh mà mày không muốn nhìn thấy chút nào đầu.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Dương Lệ Nga càng thêm sự hãi, cô ta bất lực nhìn về phía Sở Quốc Thiên, nỗi tuyệt vọng đong đầy trong khoé mắt.

Có nói thế nào thì Sở Quốc Thiên cũng chỉ là một tên rác rưởi bị nhà họ Sở vứt bỏ mà thôi, có thể giúp cô ta đến đầu cơ chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.