Có Chồng Là Thần Y

Chương 432: Tự Mình Chịu Trách Nhiệm




**********

Chương 432: Tự mình chịu trách nhiệm

Anh Sở!

Ngay khi quản lý lễ tân vừa mới nói ra, một nhóm nam nữ ăn mặc sang trọng kia đều lộ ra vẻ kinh ngạc, vô ý thức mà nhìn anh.

Rõ ràng, bọn họ đều biết anh Sở là một người như thế nào.

Trong số bọn họ, vây quanh một người phụ nữ trung niên có giọng nói nghẹn ngào, khoảng chừng năm mươi tuổi, nhưng mà lúc này, người phụ nữ trung niên lại là đầu tóc rối tung, dáng vẻ trông rất nhếch nhác, nếu như quan sát kĩ có thể nhìn thấy dấu bàn tay màu đỏ trên khuôn mặt của bà ấy.

“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có phải là mẹ đã động tay động chân gì với người khác rồi không?” Lâm Thanh Di nhìn thấy vội vã hỏi thăm một câu.

“Động tay động chân thì đã làm sao, đám người này vậy mà lại không biết tốt xấu đến đây để làm loạn, mẹ mới chỉ tát bà ta một bạt tại cũng coi như là nhẹ lắm rồi!” Triệu Mai Hương tức giận nói.

“Làm loạn sao?” Vẻ mặt của Lâm Thanh Di có chút bối rối.

Sở Quốc Thiên nhìn quản lý lễ tân một chút, sau đó hiểu được ý, vội vàng giải thích: “Là như thế này, anh Sở, những người này đều là khách VIP của khách sạn chúng ta, bọn họ không biết trước được rằng tối hôm nay anh đã bao trọn toàn bộ khách sạn này để tiếp đón cô Lâm, vì vậy dự định đến đây để dùng cơm.

Nào biết được mẹ của cô Lâm vừa mới xuống tầng, sau khi biết được chuyện này, liền chủ động đuổi bọn họ đi, kết quả là đôi bên cãi nhau, sau đó mẹ của cô Lâm còn động tay động chân với bọn họ nữa ạ.

Sở Quốc Thiên nghe xong, đột nhiên hiểu ra được ngọn nguồn của câu chuyện, dựa theo sự hiểu biết của anh đối với Triệu Mai Hương, chắc chắn rằng bà ta đã khoe khoang thân phận của mình trước đám người này rồi.

Nếu như không phải như vậy, một đám nhiều người như vậy sao có thể sau khi bị chịu thiệt lại không dám trả đũa lại chứ?

Triệu Mai Hương không hề ý thức được chuyện mà mình đã làm sai, bà ta nhìn thấy Sở Quốc Thiên đã đến, đột nhiên dáng vẻ vốn đã bệ vệ lại càng kiêu ngạo thêm: “Các người đã thấy rồi chứ? Hôm nay là ngày mà Chủ tịch Sở mời con gái của tôi ăn tối, đám người các người không biết tốt xấu mà dám đến đây làm loạn, mau chóng cút đi, bằng không đừng trách bà đây không khách sáo!”

Nói xong, còn đẩy người phụ nữ trung niên kia một cái.

Bạn bè thân thân thiết của người phụ nữ trung niên kia muốn ngăn cản lại, nhưng mà nhìn thấy Sở Quốc Thiên ở đây, cuối cùng cũng chỉ dám tức chứ không dám nói.

Sở Quốc Thiên thấy vậy, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là Lâm Thanh Di, cũng đều tức giận: “Mẹ, sao mẹ lại hành xử như thế này, mau xin lỗi họ đi!” “Cái gì chứ, bảo mẹ xin lỗi sao, Thanh Di có phải con điên rồi không?” Triệu Mai Hương không thể nào ngờ được mà hỏi một câu.

"Mẹ đánh người ta là mẹ đã sai rồi, nên xin lỗi!” Lâm

Thanh Di tức giận nói.

“Có gì mà đúng với không đúng chứ, có Chủ tịch Sở ở đây, chúng ta còn sợ bị ăn hiếp sao?” Triệu Mai Hương lại xua xua tay chẳng ra làm sao, bà ta không hề ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Mẹ..

Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ t*eam nha!!!

Lúc mà Lâm Thanh Di chuẩn bị nói gì đó, lại nhìn thấy Sở Quốc Thiên đi lại gần người phụ nữ trung niên đó, sau vài lần ấn ấn vào mặt người đó, liền xin lỗi và nói: “Rất xin lỗi, bởi vì tôi, để cho mọi người ngày hôm nay chịu uất ức rồi, vừa rồi tôi đã thay cô xoa dịu vết thương rồi, sau tối hôm nay chắc sẽ trở lại bình thường” “Cảm ơn anh Sở...!Người phụ nữ trung niên lúng túng trả lời.

Sở Quốc Thiên gật đầu, sau đó nhìn về hướng người quản lý sảnh và nói: “Báo công an đi

Cái gì chứ?

Tất cả mọi người đều không thể ngờ được Sở Quốc Thiên mà lại nói ra những lời như vậy.

Nhưng mà cuối cùng, vẫn là Triệu Mai Hương phản ứng lại trước tiên, vẻ mặt đắc ý nói: “Nhìn thấy hay chưa, dám đắc tội với Chủ tịch Sở, không những đánh các người, mà còn báo công an để bắt các người đấy!”

Người phụ nữ và những người khác nghe xong, sắc mặt liền trở nên sợ hãi.

Quản lý lễ tân nhìn Sở Quốc Thiên, khó khăn hỏi: “Anh Só, anh..."

Không đợi cho cậu ta nói xong, Sở Quốc Thiên đã cướp lời trước, hờ hững nói: “Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không can thiệp, tôi chỉ là tiêu ít tiền cho khách sạn, nhưng mà lại chưa từng nói rằng không cho người khác đi vào, càng không dung túng cho dì Triệu đánh người, chuyện mà dì ấy gây ra, trách nhiệm nên là do dì ấy tự gánh vác!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.