Có Chồng Là Thần Y

Chương 415: Ai Mới Là Nghé Con Mới Sinh Không Sợ Cọp




**********

Chương 415: Ai mới là nghé con mới sinh không sợ cọp

“Làm càn!”

Cuối cùng, vẫn là tên quản gia trước tiên kịp phản ứng lại, ông ta chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên phẫn nộ quát: “Họ Sở kia, cậu có biết là cậu đang nói gì hay không?”

Không chỉ có ông ta, cho dù là đám vệ sĩ của nhà họ Mạc đang nhìn anh thì ánh mắt của bọn họ cũng giống như đang nhìn một người muốn chết.

Anh mà cũng dám khinh thường nhà họ Mạc, còn muốn đuổi ngài Mạc đi ra khỏi nơi đây, e rằng anh đã ăn phải gan hùm mật gấu rồi!

Nhưng mà so với một đám vệ sĩ và quản gia giận không kiềm chế được, Mạc Trương Tùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không vui mà cũng không buồn như cũ.

Ông ta nhìn anh một chút, bỗng nhiên cười to nói: “Thần y Sở quả nhiên không có làm cho tôi thất vọng, dựa vào tinh thần nghé con mới sinh không sợ cọp này, tôi có thể coi trọng mà liếc mắt nhìn cậu thêm một chút!”

Mạc Trương Tùng nói xong lại lần nữa ho khan, thật lâu sau, chờ ông ta ho khan xong, lập tức ra hiệu cho quản gia đẩy ông ta đi.

“Ngài, chẳng lẽ ngài." “Không cần phải nói nữa, nếu như thần y Sở đã nói đến mức này rồi, chúng ta có ở lại đây thì cũng không có ý nghĩa gì.” Quản gia đang muốn nói chuyện, lập tức bị ông ta đưa tay cắt ngang.

Quản gia nghe xong, tức giận càng thêm sâu: “Họ Sở kia, cậu mà cũng dám đuổi ngài Mạc nhà chúng tôi đi à? Cậu làm vậy chẳng khác nào đang đuổi cả nhà họ Mạc chúng tôi đi, chờ coi, cậu rất nhanh sẽ phải hối hận thôi!” “Ngài Sở...!

Đám người Vương Trạch và Nam Cung Thế thấy thế, vội vàng khẩn trương nhìn về phía anh.

Dù sao, bên trong phòng khách ngoại trừ Triệu Thiên Hoằng biết được thân phận thực sự bên ngoài của anh, bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình, bây giờ nghe thấy những lời mà quản gia nói, lập tức cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ muốn khuyên nhủ anh, nhưng lời nói đi tới bên miệng lại không biết nên nói ra sao.

Ngay lúc trong lòng đám người Vương Trạch nóng như lửa đốt, đột nhiên giọng nói của anh mạnh mẽ vang lên: “Đứng lại!”

Mạc Trương Tùng nghe vậy, nhấc tay lên, chờ sau khi quản gia dừng lại, ông ta lập tức cười nhìn anh hỏi: “Thần y Sở, tôi biết cậu là người thông minh, cậu sẽ không làm chuyện tình hại người không lợi mình như thế.

Nếu như cậu đã thông suốt rồi, vậy thì cậu lập tức tranh thủ thời gian trị liệu cho tôi đi.” “Coi như tên nhóc cậu thức thời, nếu không thì thứ đang chờ đợi cậu chính là sự trà thù điên cuồng của nhà họ Mạc chúng tôi!” Quản gia hừ lạnh nói.

Trong hành lang ngoại trừ Triệu Thiên Hoằng ra, hầu như tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ giống như ông ta, cho rằng anh đã thỏa hiệp.

Nhưng mà, đối mặt với sự trào phúng của đám người này, ngay cả mí mắt mà anh cũng không thèm nhấc một chút, chỉ thấy anh thản nhiên nói: “Các người thật đúng là tự dát vàng lên mặt của mình, muốn để cho tôi ra tay à, các người mà cũng xứng sao?”

Cái gì?

Tất cả mọi người đều không ngờ đã đến lúc này mà anh vẫn còn dám dõng dạc như thế.

Cho dù là sắc mặt Mạc Trường Tùng cũng trầm xuống, ông ta nói bằng giọng rét lạnh: “Cậu là đang đùa giỡn tôi sao?” “Là các người tự mình đa tình, tôi chỉ bảo các người đứng lại mà thôi.” Anh bình tĩnh nói.

Dựa theo lời mà anh vừa thốt ra, không gian phòng khách hoàn toàn yên ắng, ngay cả sắc mặt đám người

Vương Trạch và Nam Cung Thế cũng đầy vẻ không dám tin mà nhìn chằm chằm anh.

Sau một lúc lâu, Mạc Trương Tùng mới phản ứng lại, ông ta nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Thần y Sở, chẳng lẽ cậu thật sự muốn sau này phải dập đầu chịu chết với nhà họ Mạc chúng tôi sao?”

Anh nghe vậy cũng không trả lời, sau khi anh từ trên chỗ ngồi đứng lên, lập tức chậm rãi đi tới chỗ của ông ta.

“Đứng lại!”

Kết quả anh còn chưa đi được mấy bước đã lập tức bị một đám vệ sĩ ngăn cản đường đi.

Nhưng mà anh lại làm như mắt điếc tai ngơ tiếp tục tiến lên, điều này khiến cho cả đảm vệ sĩ trong nháy mắt như gặp phải đại địch, nói: “Nếu không đứng lại thì anh cũng đừng trách chúng tôi ra tay!” “Tạch tạch tạch...!

Một đám vệ sĩ thấy thế, lập tức không hề khách khí, chỉ thấy bọn họ mỗi người tự móc ra một cây súng lục, kéo chốt, họng súng đồng loạt nhằm vào anh.

“Từ từ!”

Mắt thấy nguyên đám vệ sĩ đều rút súng ra, Vương Trạch nhất thời lập tức luống cuống, ông ta vội vàng chạy về phía trước, gắt gao bảo hộ anh ở sau lưng, nói: “Các người không thể làm ngài Sở bị thương được!” “Ông Vương, tôi khuyên ông vẫn là không nên xen vào việc của người khác.

Hết thảy những chuyện này đều là thần y Sở tự mình chuốc lấy, tôi cũng không có đắc tội cậu ta!” Mạc Trương Tùng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu như đã dám lặp đi lặp lại nhiều lần đụng chạm vào chuyện xui xẻo của tôi, vậy thì trước tiên cứ phế hai cái đùi cậu ta, cho cậu ta ăn thử một chút giáo huấn đi!” “Vâng! Thưa ngài!” Ủng hộ team* chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом

Một đảm vệ sĩ nghe vậy, trong nháy mắt lập tức định bóp cò súng.

Nhưng vào lúc này, cửa lớn phòng khách bất ngờ bị người ta đạp ra, ngay sau đó có một đám đông ào ào tiến vào, người cầm đầu chính là Vương Tuấn Khải trước đó đã dẫn đám người Mạc Trương Tùng tới.

“Không ai được phép làm hại ngài Sở!” Vương Tuấn Khải vừa mới bước vào cửa đã lập tức lớn tiếng quát một câu.

“Không được phép làm hại ngài Sở!”

Theo tiếng nói của Vương Tuấn Khải vừa dứt, anh ta dẫn theo một đám nhân viên chăm sóc và chữa bệnh của Y Đạo Môn ngay lập tức đồng thanh hô to, âm thanh vang tận mây xanh.

Mắt thấy cửa ra vào gần đó đã bị một đoàn người đều là nhân viên của Y Đạo Môn chắn lại đến mức kẹt cứng, cho dù là Mạc Trương Tùng hay là những vệ sĩ khác, trên mặt đều đông cứng cả lại.

Y Đạo Môn lại có lực đoàn kết mạnh mẽ như vậy sao, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết hay sao?

Vương Tuấn Khải nhìn thấy đám người Mạc Trương Tùng không có hành động gì tiếp theo, lập tức vội vàng nói với giọng nghiêm túc: “Ngài Sở, ngài không có việc gì chứ?” “Không sao cả.” Anh lắc đầu.

Chẳng qua anh cũng không ngờ Vương Tuấn Khải thế nhưng lại tập hợp được nhiều thành viên của Y Đạo Môn như vậy, vốn anh nhìn thấy thái độ Vương Tuấn Khải có sự thay đổi lớn, trước đó anh ta còn đích thân đưa đám người Mạc Trương Tùng vào phòng khách, còn tưởng rằng đối phương chỉ là một tên nịnh nọt.

Bây giờ xem ra, là anh nhìn lầm rồi.

Sau khi Vương Tuấn Khải xác định anh thật sự không có chuyện gì, lập tức một lần nữa nhìn về phía đảm vệ sĩ kia, tức giận quát lên: “Các người như vậy là muốn làm gì hả? Bây giờ là xã hội pháp trị, các người thế mà lại còn mang theo súng ống tùy thân nữa à?” “Nhanh chóng thu hồi đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi báo chính quyền tới bắt đảm các người lại!”

Lời nói của Vương Tuấn Khải tựa như một hòn đá bất chợt ném mạnh vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Sở Quốc Thiên không nói chuyện, nhưng lại nhịn không được lộ ra vẻ mặt khôi hài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.